Ngược Về Thời Minh

Chương 198: Đồng sàng dị mộng



Hai xác ngựa đổ xuống, máu tươi phun khắp đầu khắp mặt Kinh thiên tổng, hắn khuỳnh hai chân, tay cầm chắc đại đao, mặt nanh mày ác, hệt như quỷ dữ giáng trần.

Đám giặc Thát tính tranh thủ thừa cơ xông lại tiêu diệt hắn nay trông thấy vậy thì sợ đến khiếp hồn, suýt nữa đã không cầm nổi cương ngựa. Ngựa chúng cũng kinh hãi hí lên điên cuồng, chồm hai vó trước lên không, chẳng dám bước tới một bước. Việc chỉ trong nháy mắt, song cũng đã đủ cho vị thiên tổng vung tiếp hai đao.

Quỷ Vương Kinh vẫn đứng trên mặt đất, hắn chùng người theo mã tấn, đại đao vung ngang một đường. Đao vừa chém ngang, bốn chân ngựa rụng xuống đất, con ngựa tội nghiệp biến thành một con ngựa "nhộng" hí thảm một tiếng rồi ngã bộp xuống đất, lăn lộn đau đớn, thuận đà đè tên giặc Thát ngã ngựa, kéo theo vệt máu đỏ tươi.

Kinh thiên tổng thuận đà giật ngược chuôi đao, thụi vào ngực một tên giặc Thát đang sững sờ khiến gã hộc máu ngã ngựa, tiếp đó hắn giật lấy dây cương, cướp ngựa xoay mình nhảy lên, máu nhuộm đỏ cả khuôn mặt, trông như quỷ sứ từ chín tầng địa ngục đến chốn trần gian, vừa cười gằn vừa xông trận chém giết tiếp.

Đám người Dương Hổ trông thấy tình hình đó cũng bất giác thầm tắc lưỡi, hóa ra trong quan binh cũng có chiến tướng hung hãn vũ dũng như vậy. Không chỉ riêng một mình Quỷ Vương Kinh, trên người mỗi kỵ sĩ trong đội quân của hắn phi đến đây đều nhuộm đỏ máu tươi, của giặc có, của mình có, của chiến mã cũng có, thậm chí lưỡi đao mũi giáo cũng loang lổ vết máu, sát khí ấy thực khác hẳn với đám quan binh vệ sở mà bọn họ từng gặp. Thấy vậy đám cướp dữ này cũng không khỏi rét run.

Lúc này từ xa vọng lại từng hồi tiếng vang như sấm rền, rõ là có một đại đội kỵ binh đang tung vó phi đến. Giặc Thát đang chiến đấu kịch liệt nghe thấy liền rét lạnh cả lòng, đó có thể là viện quân của ai? Lúc này, nơi này, quyết không thể là người của bọn chúng.

Đám người Dương Lăng ngoái đầu lại nhìn. Bên kia núi, vô số kỵ binh ùn ùn kéo tới, tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc, cờ hiệu rõ là quân thủ vệ Đại Đồng. Phiên tử trên núi đồng loạt hoan hô, tướng sĩ liên quân dưới núi càng đánh càng hăng, khí thế càng tăng, quả là người như hổ, ngựa như rồng.

Tuy giặc Thát dũng mãnh không hề sợ chết nhưng lúc này cũng không khỏi vì vậy mà bắt đầu núng thế. Nhận thấy khi này mà không chạy sẽ không còn kịp nữa, Sách Lạp Địa bèn lập tức cho vẫy cờ ra lệnh cho toàn quân rút lui. Suy cho cùng đội quân của hắn xuất chinh đánh trận hàng ngày kinh nghiệm vô cùng phong phú, vì thế hoảng mà không loạn, bắt đầu tấn tốc co cụm lại, dần dần rút lui. Giặc Thát ở hậu trận giương cung lắp tên bắn ra không ngừng, ngăn cản quân Minh đang như những kẻ cuồng sát nổi điên tiến lại.

Tên phiên tử được cử đi cầu cứu nửa đường gặp phải binh mã của Kinh thiên tổng, chưa kịp tường trình xong thì đã bị hắn ta bỏ lại sau mông ngựa cho hít bụi. Trông thấy vị tướng quân đó vui sướng xông lên phía trước, chẳng thèm ngó ngàng gì đến quân sĩ của mình, viên phiên tử hơi ngớ người, cũng không biết viên tướng này có đáng tín nhiệm hay không. Suy tính một lúc, y bèn vẫn quyết định theo lệnh cũ, lên ngựa chạy gấp về Đại Đồng báo tin cho yên tâm hơn một chút.

Tham tướng thủ thành hay tin cả kinh. Vừa may lúc này Tổng binh Đỗ Nhân Quốc tuần thành đến đây, nghe nói khâm sai gặp phải tập kích ngoài thành, tức thì lão cũng hơi kinh hãi. Đây nào phải chuyện đùa, ví như khâm sai thay vua đi tuần thú mà bị giặc giết ngay trong khu vực phòng thủ của mình, vậy chẳng phải rất nguy cho mình ư?

Năm xưa Đỗ Nhân Quốc hiệu xưng Đỗ Phong Tử, tính nóng như lửa, giết người như ngoé, nhưng những năm nay tuổi tác đã cao nên tính tình cũng cẩn trọng hơn một chút. Lão định thần lại, hỏi rõ quân số giặc Thát rồi lập tức điểm đủ ba nghìn nhân mã theo lão đi cứu giá. Đại quân xuất thành, lúc này vừa mới tới.

Dẫn đầu là một đội khinh kỵ, khi xông đến gần liền bắn một loạt hoả lực trước, "đoàng đoàng đoàng" hạt sắt bay ra đầy trời, tức thì quân giặc ngã ngựa một mảng, song chết không nhiều, đa số biến thành người mặt rỗ, ôm lấy khuôn mặt đầy máu mà gào thét. Liền đó đội khinh kỵ tản ra, đại đội thiết kỵ hai tay cầm chắc trường mâu đâm tới, đội hình giặc Thát vừa mới co cụm lại lập tức bị đánh cho tan tác.

Lúc này thì giặc Thát cũng đã bừng lửa giận. Bọn chúng quanh năm chinh chiến với quân Minh, biết rõ thủ thắng chủ yếu dựa vào ưu thế kỵ binh, bằng không sức chiến đấu của từng binh sĩ cũng không hơn biên quân là bao. Nay quân số không bằng quân Minh, đội quân này lại toàn kỵ binh, bọn chúng hoàn toàn chẳng còn cách nào chạy thoát, xem ra hôm nay ắt phải chịu cảnh toàn quân bị diệt rồi.

Sách Lạp Địa vung đao hô lớn:

- Hỡi các dũng sĩ, Hỏa Sư vô địch sẽ báo thù cho chúng ta! Hãy xông lên, giết thêm được một quân Minh, máu chúng ta chảy ra sẽ càng thêm quang vinh, chói lọi!

Hơn năm trăm tên giặc Thát bị thương lẫn mệt mỏi tuyệt vọng nâng đao cầm thương, dưới sự lãnh đạo của Sách Lạp Địa xông lên nghênh đón đại quân của Đỗ Phong Tử, đằng sau là Quỷ Vương Kinh vẫn đang truy sát không ngừng. Chỉ trong khoảnh khắc năm trăm người ngựa đã bị chôn vùi trong "dòng thép chảy" cuốn trào...

Lưu Đại Bổng Chùy xem đến hớn hở mặt mày, xoa tay xắn áo một lúc rồi nhịn không được mà khẩn cầu:

- Đại soái! Tiêu hạ nhìn mà ngứa ngáy tay chân, xin cho tiêu hạ cũng đi giết mấy tên giặc Thát đi, trả thù một phần cho ngài!

Dương Lăng được hắn nịnh đến bật cười, bèn gật đầu. Lưu Đại Bổng Chùy lập tức chạy tới sơn khẩu dắt một thớt ngựa rồi xoay người nhảy lên, tay cầm cây côn sắt xông thẳng xuống núi.

Trông thấy tình hình như vậy, Hồng Nương Tử bèn cố lấy hết dũng khí bước đến bên cạnh Dương Lăng, ôm quyền nhắc:

- Xin thỉnh Dương tướng quân!

Dương Lăng quay người lại, thấy mấy người Dương Hổ đang nhìn mình chằm chằm, y buột miệng hỏi:

- Ồ, Dương phu nhân! Có chuyện gì vậy?

Thôi Oanh Nhi giận lắm, muốn móc mắt Dương Lăng ra ngay lập tức. Nàng tính tình cao ngạo, thật không thể nào mở miệng yêu cầu Dương Lăng thả bọn họ đi cho nên chỉ gọi một tiếng, trông chờ Dương Lăng sẽ mở miệng thực hiện lời hứa của y. Giờ thấy Dương Lăng còn làm ra vẻ không hiểu, nàng không khỏi trợn mắt, cúi đầu oán hận mắng nhỏ:

- Ngươi... thật vô lại!

Lời mắng tuy nhỏ song Dương Lăng lại nghe rõ mồn một. Y thoáng ngẩn người, liền lập tức sực nhớ lúc giặc Thát tấn công mình đã từng nói hôm nay chỉ giết giặc ngoài, không phân quan chia cướp. Lúc này khoé mắt y đã chú ý đến Ngũ Hán Siêu đứng bên cạnh mình đang lặng lẽ đưa một tay vào trong túi giắt lưng, hiển nhiên chỉ cần mình nói một câu không thả người thì sẽ lập tức ra tay đánh giết.

Thôi Oanh Nhi cũng trông thấy động tác của Ngũ Hán Siêu. Đôi mắt to tròn xinh đẹp của nàng tức thì nheo lại đầy vẻ uy hiếp, ánh mắt quét từ dưới lên trên người Dương Lăng, quan sát y kỹ càng một lượt, thoáng nhìn chằm chằm vào cổ họng y, rồi liếc sang Ngũ Hán Siêu khiêu khích. Ý bảo ngươi mà dám động thủ thì ta sẽ giết Dương Lăng trước.

Dương Lăng thu hết sự giao phong âm thầm của hai người vào trong mắt. Y suy nghĩ một chút rồi cao giọng bảo:

- Khi nãy giặc Thát cũng đã giết mất mấy huynh đệ của các người! Quý phu thê tinh thông võ nghệ, nếu muốn xuống núi báo thù cho huynh đệ thì cũng là dốc sức vì nước, bản quan sẽ không ngăn trở!

- Ớ?

Thôi Oanh Nhi hơi ngẩn người, rồi chợt hiểu y đang kiếm cớ cho bọn mình rút lui. Nàng nhìn Dương Lăng với ánh mắt kỳ quái, rồi mới chắp tay chào:

- Như vậy... Đa tạ tướng quân, dân nữ cáo từ!

Dương Lăng bỗng trầm giọng:

- Cô giết ta chỉ là chuyện búng tay, ta diệt lục lâm Bá Châu cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, hy vọng cô tự thu xếp cho ổn thoả.

Thân thể yêu kiều của Thôi Oanh Nhi thoáng run lên, vụt ngẩng đầu nhìn Dương Lăng, vừa vặn đón lấy ánh mắt nghiêm nghị của y. Giọng y vẫn trầm mà chắc nịch:

- Từ nay về sau hãy mai danh ẩn tính, thiên hạ rộng lớn có biết bao chỗ để đi. Nếu lại thấy vợ chồng cô làm điều ác, ta nhất định sẽ dùng vũ lực mà tiêu diệt. Đến lúc đó hoạ lây cửu tộc, hối hận không kịp đâu!

Tuy biết kẻ đứng trước mặt này luận võ nghệ thực không chịu nổi một đòn của mình, nhưng lúc này khí phách uy nghiêm của y lại sắc bén vô cùng, còn bén nhọn hơn cả đao kiếm, Thôi Oanh Nhi nhất thời không chịu nổi bèn cụp mắt xuống.

Hồng Nương Tử tự cảm thấy đối diện với y mà mình yếu thế như vậy, trong lòng buồn nản không thôi. Như nàng, Hồng Nương Tử danh truyền khắp chốn lục lâm phương bắc có mấy khi khuất phục cuối đầu trước mặt người khác như vậy. Nhưng vẻ mặt kiên cường chính trực của Dương Lăng lại khiến nàng lần đầu tiên cảm thấy mình kêu gọi tụ tập chốn núi rừng cũng vậy, mà khởi binh tạo phản cũng vậy, đều là lý lẽ không đúng, khí thế không đủ. Nàng mím môi, thấp giọng chào:

- Cách biệt từ đây, không hẹn ngày gặp lại!

Dứt lời nàng liền quay người rời đi, nhanh nhẹn bước qua đám phiên tử cầm đao, không hề quay đầu mà chạy thẳng đến nơi để ngựa trên đỉnh núi. Dương Hổ không biết hai người thì thầm to nhỏ những gì, trông thấy ánh mắt quái dị của mấy tên thủ hạ mình, trong lòng hắn cực kỳ khó chịu. Hừ một tiếng, hắn cũng đi theo Hồng Nương Tử.

Mấy tên mã tặc vặn mình lên ngựa, phóng đi, bụi tuyết cuốn tung dưới vó. Bọn họ xông thẳng xuống núi, không thèm ngoái đầu lại, phóng xa về hướng đông.

Dương Lăng đưa mắt dõi theo bóng hình bọn họ dần hoá thành một chấm đen, rồi mới khẽ thở dài một tiếng:

- Chỉ mong không gặp từ đây! Bằng không dẫu cho các người có muôn vàn lý do để tạo phản, lẽ trời có thể dung tha, quốc pháp cũng sẽ không thứ tội. Lúc đó ta chỉ còn nước giết các ngươi để trừ ác mà thôi!

Dương Lăng nói xong, vừa quay đầu lại đã thấy hai ông "quan công" rảo bước đến chỗ y.

Một vị tuổi trạc ngũ tuần, đầu beo mắt tròn vo, già mà sung khoẻ. Vị khác chưa tới ba mươi, mũ đen giáp đen, bước chân nhẹ nhàng, nhanh nhẹn như beo, trông kỹ khuôn mặt rất là thanh tú, hoàn toàn không giống cái dáng dấp quỷ vương chém giết trên chiến trường, ngạo nghễ nhìn sinh linh bằng nửa con mắt khi nãy.

Bọn họ mỗi người xách một cây đại đao dính máu thịt bê bết, trên áo bào chiến giáp vẫn còn đang nhểu máu....

**************************

Tuấn mã phóng nhanh đến hơn mười dặm, Hồng Nương Tử đầy bụng phẫn uất mới ghìm mạnh cương dừng lại. Đằng trước tuyết trắng mênh mông, bốn cõi đều là non hoang đường vắng, không chút sức sống; chiến mã phả hơi phì phì, từng cụm hơi trắng lượn lờ toả ra trong không trung.

Hồng Nương Tử ngửa mặt thở ra một hơi thật dài, ngựa gõ móng lộp cộp, thân hình thoáng phập phù theo thân ngựa. Nàng khẽ vuốt ve bờm ngựa sơ cứng như dây thừng, mắt liếc sang Dương Hổ đã chạy lên bên cạnh đang nhìn nàng chằm chằm, không nói tiếng nào.

Những người khác phi đến cách vài thân ngựa thì đều gò cương chậm bước. Dương Hổ thúc ngựa đi quanh Thôi Oanh Nhi mấy vòng rồi mới dừng lại, hơi nhổm người thấp giọng hỏi:

- Nương tử, sao vậy?! Có phải... tên tiểu tử Dương Lăng đó đã vô lễ với nàng không?

Mày liễu dựng ngược song Thôi Oanh Nhi lại nén nhịn, nàng quay đầu đi, cất giọng lạnh nhạt:

- Y có bản lĩnh đó sao?

Thế nhưng chợt nhớ lại tình cảnh trong hang, nhớ lại nụ hôn xẹt qua môi như đá lửa, môi nàng không khỏi như muốn sưng lên; nhớ lại y ôm chặt lấy đùi mình, đầu áp vào mông liền cảm thấy mông như cũng hơi ngứa ngáy, cũng không biết là do tâm lý hay vì cưỡi ngựa.

Nàng lúng túng quay đầu nhìn hắn, chán nản nói:

- Hổ ca, chúng ta hãy trở Bá Châu có được không? Đừng nói gì đến giành giang sơn, trị thiên hạ nữa, hãy ở trong núi sâu mà sống một cuộc sống êm đẹp cho yên. Muội bỗng dưng rất chán ghét việc dùng vũ lực của mình, tự cho là đang thế thiên hành đạo, thực ra... chúng ta không thể thay đổi được gì.

Rồi giọng nàng trầm xuống:

- Gã Dương Lăng đó, chỉ một ngón tay là muội đã có thể giết chết y, nhưng thế thì đã sao? Y nói rất đúng, năng lực chúng ta chỉ có vậy. Chúng ta có thể giết tham quan, y có thể tạo nên quan tốt; ta có thể đoạt nhà giàu, cướp bạc đưa cho người nghèo, khiến nhà nhà đều hoá nghèo, y lại có năng lực khiến trăm họ có ăn có mặc, ai nấy đều hoá giàu. Ha ha!... Người ta mới thật sự có bản lĩnh! Chút bản lĩnh này của chúng ta thực ra chỉ là cái dũng của kẻ thất phu, chả được tích sự gì cả.

Dương Hổ vuốt ve cổ ngựa, hỏi với ánh mắt quái dị:

- Nương tử, nàng đang nói cái gì vậy? Nếu như để các huynh đệ biết ngay cả nàng cũng nghĩ như vậy, đại sự của chúng ta còn có thể thành hay sao? Họ Dương đó rốt cuộc đã nói với nàng những gì? Trước giờ nàng chưa từng nghe ai khuyên nhủ, vậy mà nay lại nghe theo lời y. Nàng...

Thôi Oanh Nhi ngắt lời hắn, lạnh lùng bảo:

- Y không hề nói gì cả, tự muội có mắt thì thấy thôi. Y mang mấy thứ hoa mầu nọ về cho trồng trọt khắp nơi sẽ còn cứu giúp được nhiều người hơn chúng ta cướp giàu giúp nghèo đó. Mà huynh... lại muốn giết người, hủy hoại hoa mầu!

Khi giặc Thát xông vào thôn, nếu y cho loạn tiễn giết chúng ta rồi bỏ chạy dưới sự bảo hộ của đám thị vệ, chỉ qua lộ trình mười dặm đã về đến Đại Đồng thì giặc Thát vị tất đã đuổi kịp y, nhưng y lại thả đám khâm phạm chúng ta, chỉ tập trung toàn lực giết giặc Thát. Thế thiên hành đạo? Rốt cuộc thì ai mới đang thế thiên hành đạo?

Dương Hổ bị ánh mắt sắc bén của nàng trừng cho rúm người lại, liền đó nổi giận vặn lại:

- Thiên hạ này là của bọn chúng, bọn chúng đương nhiên phải làm mấy chuyện này, kết quả không phải vẫn có rất nhiều người chết đói đó ư? Kết quả không phải vẫn là giặc Thát năm nào cũng đến đánh ư? Nếu để chúng ta đoạt được thiên hạ, hừ hừ!

Thôi Oanh Nhi cười khổ, hỏi:

- Hổ ca! Huynh lúc nào cũng nói đoạt thiên hạ này, đoạt thiên hạ nọ, vậy rốt cuộc huynh dựa vào cái gì để đoạt thiên hạ? Đoạt thiên hạ rồi sẽ lại dựa vào cái gì để cai quản, dựa vào những huynh đệ trên núi của chúng ta ư? Khi đó chúng ta đi cướp ai đây? Cướp dân chúng của chính mình sao?

Dương Hổ không đồng ý, bèn phản bác:

- Ơ hay! Mây theo rồng, gió theo cọp, đợi đến khi đại sự chúng ta đã thành rồi, tự nhiên sẽ có người tài đến dựa dẫm, cần gì lo lắng đến mấy chuyện đó vào lúc này?

Trông thấy hai người bọn họ đang đấu võ miệng, Hoắc ngũ gia vội thúc ngựa tiến đến, ho khan một tiếng tự xa, đến lúc ngựa tới gần lão mới hoà nhã cười hỏi:

- Cháu Hổ à, bây giờ chúng ta đi đâu đây? Nay đã bại lộ hành tung, đã không thể trở về Đại Đồng được rồi!

Dương Hổ cao giọng đáp:

- Ngũ thúc, bọn họ đoán chúng ta đã đi, chúng ta lại càng không đi! Tiêu gia trại có một vị hảo hữu đồng đạo lục lâm đã ẩn cư, chúng ta hãy tới đó tránh nạn một thời gian. Nếu tên hôn quân đó mà chết, chúng ta mưu đoạt thiên hạ sẽ càng dễ hơn nhiều. Huống hồ hôm nay chúng ta chết mất ba huynh đệ, không thể để bọn họ cứ chết uổng như vậy, món nợ này chúng ta nhất định phải tính hết lên đầu hôn quân, phải tính lên đầu cái tên Dương Lăng đó!

- Chúng ta đi!

Dương Hổ cất tiếng gọi đồng bọn rồi giục ngựa nhằm về hướng bắc phóng đi.

Trên khuôn mặt mịn màng như ngọc như sứ của Thôi Oanh Nhi tràn đầy vẻ thất vọng, nàng đưa mắt nhìn theo bóng lưng Dương Hổ, chợt cảm thấy thật xa lạ. Trước đây thấy hắn hào sảng nghĩa hiệp, uy vũ bất khuất, võ công tuy không bằng mình nhưng cũng là trang hảo hán quang minh lỗi lạc trong đám cường đạo, sao giờ mình lại chỉ cảm thấy hắn thật nông cạn đến thế, thật hám lợi như vậy?

Hôm nay nếu không phải nhờ có một tốp giặc Thát vô tình xông nhào tới thì nhóm bọn họ đã trúng kế của Dương Lăng mà bị loạn tiễn bắn chết rồi, còn muốn giết Hoàng đế ư? Nhìn thấy oai phong của quân Minh hôm nay, chỉ sợ ngay cả hình dạng Hoàng đế như thế nào còn chưa kịp nhìn thấy thì bản thân đã bị loạn đao chém thành đống thịt vụn rồi.

Hoắc ngũ gia thấy Thôi Oanh Nhi do dự không tiến, bất giác ghìm cương ngựa khuyên nhủ:

- Oanh Nhi! Không phải ngũ thúc muốn nhắc nhở con, nhưng con là vợ của cháu Hổ. Tục ngữ đã có câu cưới gà theo gà, cưới chó theo chó, nay cháu Hổ đã ngồi lên ghế giao ỷ (ý là làm lão đại) của lục lâm phương bắc, luận thanh danh hay địa vị đều không thua kém con đâu.

Toàn bộ tài sản tích góp của trại cũ đều dùng để mua vũ khí trang bị cả rồi. Lão gia tử rất hy vọng cô gia có thể cai trị giang sơn, mà con là khuê nữ duy nhất của lão gia tử, tương lai sẽ là Hoàng hậu nương nương. Lúc đó thúc thúc cũng sẽ cao hứng cho con. Đừng vì chút chuyện nhỏ mà đã nổi nóng! Cháu Hổ là đàn ông, trong nhà thì nhường con thế nào cũng được, nhưng ngoài cửa thì con cũng nên chừa chút thể diện cho vị đại ca lục lâm hắn với chứ, được không?

Thôi Oanh Nhi nhíu chặt cặp mày đen mướt, thở dài buồn khổ rồi lặng lẽ gật đầu. Nàng quất mạnh roi vào mông ngựa, phóng theo Dương Hổ.

Bông tuyết, không biết tự khi nào đã bắt đầu rơi lả tả...

Hoắc ngũ gia dõi nhìn theo bóng lưng cô quạnh của cô cháu gái, thở dài sườn sượt rồi cũng vung roi giục ngựa phi theo. Tuyết nhẹ nhàng rơi phủ đầy mặt đất, chỉ trong phút chốc đã xoá tan mọi dấu vết...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.