Ngược Về Thời Minh

Chương 204: Gõ cửa cầu kiến



Vương Long bị trói gô bằng gân bò ngâm nước siết rất chặt, chỉ cần hắn hơi vận sức là có thể bị siết cho rách áo tróc thịt. Hắn quỳ tại chỗ, ánh mắt dại hẳn đi, nhìn đại công tử của Ngô phủ Tô Châu lắc người một cái liền hoá thành khâm sai đại lão gia, thật khóc không ra nước mắt.

Trong khi đó, Trương Vĩnh – kẻ bị hắn nhạo báng là "con thỏ già không râu", giờ trông thật như một con thỏ: khom người ngồi trên ghế, cặp mắt đỏ kè nhìn hắn chằm chằm.

Trương Vĩnh đã cởi áo ngoài, khoe bộ mãng bào đai ngọc chỉ vàng màu xanh thẳm. Gần trăm tửu khách trên lầu cũng như làm ảo thuật, đã hoá thành các vị quan lão gia giắt kiếm đeo đao, còn một số người không "hoá thân" khác hiển nhiên là đóng vai "nhân chứng" và “khổ chủ", chỉ trong nháy mắt "Hâm Thịnh lâu" đã biến thành công đường bộ Hình.

Nếu mà lúc này lại có thêm tiếng trống chiêng inh ỏi thì thực sẽ là một vở hài kịch hoang đường.

Người được giao sắm vai "con gái nhà lành" bị Vương Long cướp đoạt đem về phủ rồi về sau lại bị hắn vứt bỏ thật sự đã đạt đến cái tuổi U40, khiến cho ngay cả Dương Lăng cũng nhìn không nổi. Y thở dài, thầm nghĩ: "Sớm biết vậy chi bằng để Trình Tiểu Vân chuyên sắm vai hoa đán của gánh hát rong nọ giả trang làm khổ chủ cho rồi. Hai bà bác này thật sự là... chà!"

Dương Lăng loay hoay không yên trên ghế, hỏi nhỏ:

- Liễu Bưu! Ngươi kiếm hai người này ở đâu ra vậy? Có được không đó?

Liễu Bưu thiểu não đáp:

- Đại nhân, con gái nhà lành không chịu đóng vai này, hơn nữa nếu dùng người địa phương lại sợ bị người ta phát hiện, cho nên ti chức mới đi thâu đêm mời hai bà nương (phụ nữ có đã chồng) chuyên lo cơm nước cho gánh hát Mao gia ở Hoài Nhơn. Xong việc cho tiền rồi lặng lẽ đưa đi, an toàn lắm. Đại nhân cảm thấy không thích hợp sao?

Dương Lăng cười khổ bảo:

- Thôi được! Dùng tạm vậy!

Thứ Dương Lăng cần chỉ là một cái cớ, một cái cớ để có thể lục soát Vương phủ mà sau đó, cho dù không tìm thấy chứng cứ gì thì bọn y cũng không rơi vào thế bị động, mọi việc sẽ trở nên đơn giản. Hai bà bác diễn rất đạt, khóc lóc kể lể đã bị cái tên Vương Long mặt người dạ thú này bội tình bạc nghĩa như thế nào, tình tiết rất cường điệu. Họ lại đồng thanh báo rằng trong phủ hắn còn giấu nhốt dân nữ bị cướp về, xin thanh thiên đại lão gia tra rõ.

Đã là "Thanh Thiên đại lão gia", đương nhiên Dương Lăng phải "tra cho rõ". Y nghe xong thì cười nhạt:

- Vương Long! Bản quan phụng chỉ tuần sát dân tình và quân sự biên quan, nay đã nhận cáo trạng đương nhiên sẽ phải tra rõ ngọn ngành. Bây giờ ta sẽ phái người mang hai vị khổ chủ này đến phủ đệ của ngươi tra khám. Nhược bằng có chứng cứ, hai tội của ngươi sẽ cùng bị xử phạt, muốn chạy cũng chạy không thoát. Thảng như không có chuyện đó, bản quan sẽ trị bọn họ tội vu cáo, chỉ xét phạt ngươi tội xúc phạm khâm sai mà thôi. Ngươi thấy bản quan quyết định như vậy là đã công bằng hay chưa?

Vương Long cười thảm một tiếng rồi nhắm mắt lại không nói gì.

Hắn đâu có ngu, sao không nhìn ra Dương Lăng đang kiếm bừa tội trạng, rõ ràng là có dụng tâm khác!

Cho dù trong phủ vàng bạc chất thành núi, mỹ nữ nhiều như mây, hắn cũng không sợ Dương Lăng tra khám. Duy chỉ có số quân giới bán thành phẩm được giấu trong đại viện phía tây nọ, nếu bị lục xét thấy thì tội danh thông đồng với địch này đủ để bị tịch biên gia sản, chém đầu cả họ.

Còn tế đàn Di Lặc giáo trong mật thất ngầm bên dưới sân sau nữa! Nếu cũng bị khui ra, hắn sẽ lại vướng thêm một tội lớn là âm mưu tạo phản. Hắn biết rất rõ sự thảm khốc của luật hình triều đình đối với kẻ âm mưu tạo phản. Những thứ như điểm thiên đăng (quấn vải dầu, trói vào cột rồi đốt sống), ngũ mã phanh thây, lăng trì, móc ruột, lột da, … đều cực kỳ thê thảm, khiến người ta hận không thể chết ngay. Nay không biết mình đã để lộ sơ hở ở chỗ nào, nếu như Dương Lăng đã chuẩn bị sẵn mà tới đây thì dựa vào những phiên tử Nội xưởng này, lẽ nào bọn chúng lại khám xét không ra?

Hỏi xong câu ấy, Dương Lăng cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ. Thấy Vương Long nhắm mắt không đáp, y bèn khoát tay ra lệnh; Liễu Bưu ôm quyền hành lễ, xoay người đi ngay. "Con thỏ già mắt đỏ" nọ chợt búng người nhảy ra khỏi ghế, nghiến răng:

- Ta đi theo ngươi!

Sức bật kinh người của lão khiến cho Dương Lăng giật nảy mình, xem ra thái giám quả thật quá đàn bà, thù dai quá đi. Chẳng phải chỉ bị người ta đẩy ngã, chửi là "con thỏ già" thôi sao? Tôi còn bị Hồng Nương Tử mắng cho là phế vật, bắt nhốt trong hang mấy ngày đây này mà có nổi khùng như vậy đâu?

Trương Vĩnh đã xung phong đảm nhận, y cũng không tiện ngăn cản bèn để mặc Trương Vĩnh đi theo Liễu Bưu điểm danh đám binh mã đã chờ sẵn trong một con hẻm khác, hùng hổ xông tới Vương phủ.

Bụng đầy lo lắng, Dương Lăng thong thả bước từng bước trên lầu, chỉ lo không tra xét được gì. Cho dù là trong quan trường hay ở địa phương, Vương Long đều là nhân vật nổi tiếng của Đại Đồng, tuy rằng Nội xưởng đã thêu dệt tội danh cho hắn nhưng chung quy vẫn là đuối lý.

Đường Nhất Tiên không rõ thiệt hơn trong đó, tiểu Chính Đức thì lại không sợ lợi hại trong đó. Hai đứa nhóc không biết mùi vị sầu lo đang ngồi một bên to nhỏ thì thầm, như một cặp người ngọc ngồi dựa vào nhau khiến người ta tha hồ mà tưởng tượng.

Dương Lăng lắng tai nghe, hoá ra hai người đang thảo luận về âm nhạc.

Chính Đức khoe với Đường Nhất Tiên:

- Cô khảy đàn thổi tiêu đều hay, song trình độ âm nhạc của tôi cũng không kém. Lần này đến biên quan được chứng kiến khung cảnh mâu thương giáp ngựa, đại mạc sông dài, lòng tôi rất cảm xúc. Tôi muốn sáng tác một bài hát, tên cũng đã nghĩ ra rồi, đó là "Sát biên nhạc", nhằm cổ vũ lòng quân, giết sạch bọn giặc cướp xâm lăng biên giới!

Đường Nhất Tiên chống hai tay trên ghế dài, đôi chân đong đưa, tò mò hỏi:

- Giai điệu như thế nào, ngươi hát thử cho ta nghe coi.

Chính Đức cười gượng gạo đáp:

- Giai điệu hả... Tôi vẫn chưa nghĩ ra, đợi tôi nghĩ ra rồi sẽ hát cho cô nghe.

Đường Nhất Tiên bật cười, phê phán:

- Cóc nuốt ông trời rồi!

Chính Đức ngạc nhiên hỏi:

- Ý cô là sao?

Đường Nhất Tiên nghiêng đầu cười tinh nghịch đáp:

- Huênh hoang khoác lác!

* * *

Lúc này trong Vương phủ tiếng khóc rung trời, gà bay chó sủa; từng nhóm quan binh xông vào trong phủ, tựa như đổ nước lạnh vào nồi nước đang sôi, tức thì nồi vỡ! Trăm họ tranh nhau chạy ra đầu phố, vây quanh nhà họ Vương chật như nêm, phố Hoa Lỗi đã nghìn nghịt đầy người, náo nhiệt vô cùng.

Trong lúc hỗn loạn, hai gã đàn ông trung niên vận áo da vội vã tiến vào trong Thái Bạch cư, đi thẳng lên phía ngoài căn nhã phòng đối diện cửa sổ trên lầu hai. Thanh niên đứng canh ngoài cửa nghe xong lời tường thuật của hai người liền vội bảo một người đứng canh cửa, còn mình thì dẫn người còn lại lách vào.

Du viên ngoại cùng người áo xanh ngồi trước cửa sổ, đang căng thẳng quan sát tình hình bên phía đối diện. Nghe tiếng gõ cửa, quay đầu lại trông thấy người vận áo da thì Du viên ngoại vội hỏi ngay:

- Tiểu Sở đã nghe ngóng được gì rõ ràng chưa? Bên nhà họ Vương đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tiểu Sở đưa tay áo lên lau mồ hôi trán, lo lắng đáp:

- Bẩm hộ pháp! Vừa rồi có người trên "Hâm Thịnh lâu" so đấu nhạc kỹ với "Thập nhị cẩm bình" của Vương viên ngoại. Cô gái trên lầu nọ tài sắc song toàn, Vương viên ngoại nhất thời động lòng bèn bắc thang xuống phố, chạy vào trong lầu Hâm Thịnh định dùng nhiều vàng mua cô nữ ca nọ, song không biết sao giờ lại bị người ta bắt giữ rồi.

Nghe nói trên lầu đó là khâm sai Dương Lăng và Trương Vĩnh cải trang vi hành. Bọn họ nói Vương viên ngoại xúc phạm khâm sai, lại có người tố cáo hắn cưỡng đoạt dân nữ, nên hiện đã cho người đến phủ lục soát rồi.

- Láo toét! - Khuôn mặt tươi cười như Phật Di Lặc của Du hộ pháp tím lại, - Vương Long sưu tầm mỹ nữ chưa hề cưỡng đoạt đưa người vào phủ. Hắn là nhân vật có danh có tiếng ở Đại Đồng, cho dù xúc phạm khâm sai đi nữa, tội đó cũng không đến nỗi bị xét nhà.

Người áo xanh bó tay vào trong ống cười nhạt nói:

- Khâm sai cải trang vi hành?! Sao khéo đến như vậy? Bên này Vương Long vừa xúc phạm khâm sai thì lập tức liền có người biết tin mà chạy đến dâng cáo trạng chứ? Thậm chí ngay cả quan binh vào phủ lục soát cũng đến nhanh như thế? Nhất định là Vương Long đã để lộ sơ hở ở chỗ nào rồi! Dứt khoát phải lập tức ứng biến, con đường Vương Long này ta phải chặt đứt ngay.

Du hộ pháp hơi định thần lại, bàn:

- Cũng may! Những người có liên hệ với hắn không nhiều, tôi sẽ lập tức thông tri Vương Hổ và Bao Quân đi ngay, cả tôi cũng phải lập tức rời khỏi đây.

Người áo xanh ngăn hắn lại:

- Khoan đã, ông đừng đi! Phái ai đó khôn khéo đi xem thử đi! Có cơ hội thì hãy thông báo cho bọn họ, còn nếu như tình hình không ổn thì đành thôi. Dương Lăng có thể lần ra ngọn nguồn mà lục soát bên nhà Vương Long, khó đảm bảo y sẽ không phái người nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Du hộ pháp gật gù, rồi giậm chân tiếc rẻ:

- Chỉ uổng cho phần cơ nghiệp mà chúng ta đã khổ tâm kinh doanh bao năm lập nên.

Đại pháp sư cũng mau chóng rời thành đi! Cho dù Vương Long ngậm kín miệng đi nữa, chỉ cần mớ quân nhu khí giới hoặc thậm chí là tế đàn của bản giáo bị lục xét thấy thì quan quân sẽ lập tức giới nghiêm toàn thành. Đến lúc đó muốn đi cũng không đi được nữa.

Người áo xanh gật nhẹ đầu, rồi ngửa mặt lên trời thở dài:

- Vương Long cũng đành thôi, nhưng Vương Hổ ở thành tây là một nhân tố quan trọng trong nước cờ của bản giáo. Chỉ tiếc là... kế hoạch giờ đây đã không thể không thay đổi. Than ôi! Trời không giúp bản giáo rồi.

Hắn giậm mạnh chân một cái rồi dẫn gã áo xanh vội vã rời khỏi Thái Bạch cư, cưỡi ngựa phi thẳng đến cổng thành.

* * *

Mấy viên Bách hộ dẫn đám thị vệ như cọp như sói chia làm hai ngả, không khám từng bước từ nhà trước vào nhà sau mà men theo cổng nguyệt lượng hai bên sân trước, xông vào trong hai bên nhà ngang, xuyên qua hoa viên, phòng khách, phòng nô bộc, ùa thẳng đến công xưởng riêng của nhà họ Vương phá cửa nhà kho, tuôn vào trong lục soát.

Trông thấy tình cảnh này, một đám gia bộc gan to bắt đầu lấy cắp một ít món giá trị đem về giấu trong phòng mình. Còn đám tiểu thiếp lung linh xinh đẹp sau hậu viện nọ vừa gân cổ kêu gào khóc cha gọi mẹ vừa không ngừng vơ vét đồ vàng của bạc giấu vào trong người. Chỉ một chốc sau, những chiếc eo thon nhỏ đã phình ra như đã mang thai sáu bảy tháng.

Khi quan binh tuôn lên trên lầu gác Vương phủ, đám mỹ nữ “Thập nhị cẩm bình” và nha hoàn hoảng sợ túm tụm lại kêu ré, tưởng rằng cũng sẽ bị đưa ra quan phủ truy xét, không ngờ quan binh lại mặc kệ bọn họ, xông thẳng đến cửa sổ rồi lớn tiếng bẩm báo vọng qua bên kia đường:

- Bẩm khâm sai đại nhân! Trong nhà họ Vương lục ra được mười rương lang nha tiễn, một nghìn bộ giáp da người Thát Đát hay sử dụng, hơn năm trăm yên ngựa, còn có bàn đạp, móng ngựa vân vân, đều là quân nhu khí giới bị cấm.

Dân chúng hóng xem náo nhiệt dưới ngõ vỡ oà. Chuyện Vương Long lừa gạt cưỡng đoạt tài vật là chuyện không giả, có điều hắn không phải là địa chủ, việc buôn bán thì phần lớn đều là buôn lậu cho nên chưa hề nảy sinh xung đột gì với dân chúng quanh vùng. Khi Vương phủ bị xông vào khám xét, phần đông dân chúng còn mang tư tưởng "chẳng thân cũng khách quê ta"(1) mà cảm thấy đồng tình với Vương Long, thầm thoá mạ khâm sai.

Lúc này vừa nghe báo hắn tư thông Thát Đát mua bán quân nhu khí giới, trăm họ tức thì nổi bùng lửa giận. Hán gian nối giáo cho giặc chính là loại cặn bã mà người Hán căm ghét nhất, thậm chí còn ghét hơn cả chính con cọp dữ Thát Đát. Dân chúng Đại Đồng vốn chịu nhiều bức hiếp của giặc Thát càng hận không thể ăn xương uống máu thứ người này. Tiếng mắng chửi và tiếng la hét căm hờn tức thì dấy lên rền trời, không ít người bắt đầu kêu gào đòi khâm sai đại nhân đem Vương Long đi ngũ mã phanh thây ngay lập tức.

Nghe báo xong, Dương Lăng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn sang thấy Vương Long mặt vàng như nghệ, y bèn đi đến trước cửa sổ cao giọng ra lệnh:

- Canh giữ mọi thứ y nguyên, không được tùy ý đụng vào bất cứ vật gì! Ngoài ra, hãy phái người cấp tốc trình báo cho phủ Đại vương, mời Vương gia và nha môn tuần phủ phái người tra xét tịch biên toàn bộ nhà họ Vương!

Đoạn y quay xuống phía dân chúng ngoài cửa sổ, chắp tay lại, tuyên bố:

- Còn như loại cặn bã hại nước hại dân này, triều đình nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị không tha. Thế nhưng, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, triều đình vẫn cần phải tra rõ chứng cứ, thông báo đến trăm họ mới có thể trừng phạt loại cặn bã này một cách thích đáng. Đại vương điện hạ, Hồ tuần phủ và bản quan nhất định sẽ có câu trả lời thỏa đáng cho mọi người. Các vị hương thân phụ lão hãy yên tâm, chớ nên nóng nảy!

Lời của Dương Lăng lôi kéo được một tràng tiếng reo hò lẫn hoan hô vang dội. Ánh mắt Dương Lăng lướt qua đám đông, vừa định quay trở vào trong phòng, y chợt cảm thấy dường như trong đám đông có một ánh mắt quen thuộc vừa mới thoáng qua. Y chăm chú nhìn lại để tìm thì đã không thấy gì khác thường.

Y hơi nhíu mày lại, cố quan sát kỹ một lần nữa rồi mới tuyệt vọng chắp tay vái vài cái rồi lui trở vào bên cạnh bàn, hạ lệnh:

- Giải Vương Long xuống! Dẹp đường đến nha môn tuần phủ!

Hồng Nương Tử cải trang làm một thiếu nữ thôn quê mặc áo vải thô, quấn khăn vải bố, lấy nước gừng thoa cho vàng da, trông như một người bệnh dưới quê lên vậy. Hoắc Ngũ Thúc đứng bên cạnh nàng, cải trang làm một ông cụ già bán rong, gánh một gánh cải phơi khô để dùng trong mùa đông.

Khi nãy, ánh mắt của Dương Lăng thoáng chạm với ánh mắt nàng như thể thực chất khiến Thôi Oanh Nhị sợ đến run rẩy trong lòng, vội vã cúi đầu xuống, tim đập thình thịch. Nàng cảm giác được ánh mắt của Dương Lăng vẫn đang tìm kiếm nàng trong đám đông, quýnh quáng đến độ lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, trong lòng thầm rủa: "Gặp ma rồi. Mình cải trang tầm thường như vậy, ai thấy cũng lười nhìn mình lấy một cái, sao lại giống như y đã phát hiện được mình vậy chứ? Không nhìn thấy! Đông người như vậy, y nhất định sẽ không nhìn thấy mình.”

Thôi Oanh Nhi cúi gằm mặt, cằm đụng sát ngực, bắp chân căng cứng, gót chân nhấp nhổm, cũng không biết là đang chuẩn bị co cẳng bỏ chạy hay muốn búng người nhảy lên. May mà chung quanh đầy người, tư thế cổ quái của nàng chưa khiến kẻ khác chú ý.

Đến khi Dương Lăng trở lui vào phòng, Thôi Oanh Nhi mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, cảm thấy sau lưng nhơm nhớp, không ngờ đã sợ đến độ toát mồ hôi lạnh. Nàng hơi định thần lại, chợt cảm thấy buồn nản khôn thôi: “Khi nãy có cơ hội thật tốt, mình chỉ cần phóng một thanh phi tiêu từ trong đám đông, lập tức tin khâm sai bị ám sát nhất định sẽ lan truyền khắp thiên hạ, mình liền có thể thừa cơ ly khai. Mình sợ y cái gì vậy? Y là một thư sinh yếu đuối, chỉ cần một ngón tay là mình đã có thể đẩy ngã y. Lúc đánh với bọn cướp ở Thái Hành đông như vậy, Hồng Nương Tử mình đơn thương độc mã ra vào như chốn không người, có thèm đặt ai vào trong mắt? Một thư sinh thối như y, mình... mình làm gì phải sợ y chứ?"

Lúc này thị vệ đại nội trong tửu lầu đã đi ra, bắt đầu mở đường dọn lối mời khâm sai đại nhân lên kiệu khởi hành. Dân chúng chen chúc lui về phía sau, bị bắt rời xa tửu lầu năm sáu chục trượng. Hơn trăm thị vệ đứng thành ba hàng chắn trước mặt đám bá tánh vây xem, Dương Lăng và Trương Vĩnh vội vã bước ra lên kiệu. Đường Nhất Tiên cũng ôm cây đàn tranh lên một chiếc kiệu nhỏ riêng. Đoàn người trảy thẳng về phía nha môn tuần phủ.

Hoắc Ngũ Khúc ho một tiếng, gọi:

- Con gái! Con gái! Con gái à!

Giọng Hoắc Ngũ Thúc càng lúc càng to, Thôi Oanh Nhi như mới chợt tỉnh dậy từ trong mộng, ngẩng phắt đầu lên, kinh hoảng hỏi:

- Hả? Sao ạ?

Hoắc Ngũ Thúc nhìn nàng vẻ khó hiểu, rồi thấp giọng nói:

- Đi thôi con gái, chúng ta còn phải đến chợ bán rau đấy!

- Dạ, được!

Thôi Oanh Nhi chỉ đợi có câu này, liền vội theo lão đi về phía đầu ngõ. Khi đến chỗ vắng người, Hoắc Ngũ Thúc mới thấp giọng hỏi:

- Vừa nãy ngay lúc y thò đầu ra ngoài cửa sổ, cơ hội thật tốt, sao con không ra tay?

Môn võ Hoắc Ngũ Thúc luyện là ưng trảo công, lão không giỏi sử dụng binh khí lắm, ám khí lại càng không thạo. Hơn nữa Hồng Nương Tử vốn không định giết chết Dương Lăng cho nên nàng xung phong lĩnh nhiệm vụ, quyết định tìm cơ hội rồi chính mình ra tay, Hoắc Ngũ Thúc giúp nàng chạy trốn.

Lúc quan binh bao vây nhà họ Vương, tin tức lan ra khắp nơi, bọn họ ở cổ lầu nghe được tin lập tức chạy sang bên đây, vừa may gặp dịp. Khi nãy thấy Thôi Oanh Nhi chần chừ không ra tay, cơ hội thoáng qua liền mất, Hoắc Ngũ Thúc muốn giục cũng đã muộn.

Thôi Oanh Nhi hơi chột dạ, may mà khuôn mặt được thoa gừng nên không thấy rõ sắc mặt, nàng đáp lấy lệ:

- Khi nãy... con sợ một đòn không trúng sẽ không còn cơ hội nữa, vốn con tính đợi y lộ cả thân người... Thôi, tìm cơ hội khác vậy.

Hoắc Ngũ Thúc không nghi ngờ gì, gật đầu đồng ý:

- Ừm! Thấy y hôm qua lên Bạch Đăng sơn, nay lại tới lầu Hâm Thịnh, cũng là kẻ không yên phận. Chỉ cần chúng ta chăm chú theo dõi y, nhất định sẽ tìm được cơ hội. Y đến nha môn tuần phủ, nhất định là để thương lượng chia chác của hôi rồi. Khà! Khà! Vương Long buôn bán hàng lậu, vận chuyển quân nhu khí giới, trong nhà vàng bạc như núi, vợ đẹp thiếp xinh, … Chuyến này vị khâm sai này sẽ vớ bẫm rồi!

Không suy nghĩ, Thôi Oanh Nhi buột miệng phản bác ngay:

- Không thể nào! Y không phải là hạng người như vậy!

Hoắc Ngũ Thúc thoáng sững người. Thôi Oanh Nhi cắn đầu lưỡi (do nuốt lời không kịp -Ba_Van), ngượng ngập giải thích:

- Người này tuy là đối thủ của chúng ta, nhưng hành vi và phẩm đức thật tốt hơn rất nhiều quan viên khác. Ngũ thúc hãy xem, y đồng lòng chống giặc dưới núi Bạch Đăng, giữ lời thả người trên núi Bạch Đăng, những quan binh mà chúng ta từng gặp trước đây đã có người nào xuất chúng như vậy chưa?

Hoắc Ngũ Thúc không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu, trong lòng thầm tính toán riêng: “Con bé này, thật… Sao lại đi tin người của quan phủ kia chứ? Mình từng nhìn nó lớn lên, con bé tuy chưa từng đọc qua sách vở nhưng phẩm hạnh đoan chính vô cùng, quyết sẽ không làm chuyện có lỗi với trượng phu nó. Nhưng cháu Hổ sắp khởi sự, nó lại động lòng nhu nhược kiểu đàn bà với người trong triều đình, khó trách sẽ nảy sinh bất hòa với cháu Hổ. Chậc! Xem lúc nào có cơ hội mình vẫn phải tự tay diệt trừ Dương Lăng thôi, tránh để con bé làm lỡ đại sự.”

Hoắc Ngũ Thúc vào thành mang theo gánh rau khô, nếu mang nguyên gánh trở về hoặc tìm chỗ nào đó đổ bỏ đi thì sẽ khiến kẻ khác nghi ngờ. Vì thế hai người vội vã chạy lên chợ thanh lý giá rẻ, xong xuôi mới dọn gánh ra ngoài thành. Không ngờ khi đến cổng thành thì cả hai đã thấy cổng thành đóng chặt, một vài bá tánh đang tụ tập trước cổng thành bàn tán ồn ào.

Thôi Oanh Nhi không biết đã xảy ra chuyện gì, bèn dò hỏi một ông lão bên cạnh:

- Đại thúc, có chuyện gì vậy?

Ông lão trông thấy nàng là một cô gái nhà nông ốm yếu, bèn đáp:

- Có phải con gái muốn ra ngoài thành không? Hãy mau đi nương nhờ thân bằng quyến thuộc đi, hôm nay không rời thành được đâu. Vừa rồi khâm sai đại nhân phong tỏa nhà cửa Vương Long; Đại vương gia và nha môn tuần phủ bèn phái người đi tra xét kỹ lưỡng, lại tìm thấy một gian mật thất dưới phật đường ở sân trong, bên trong không ngờ lại là hương đường của Di Lặc giáo. Em trai hắn là Vương Hổ, tướng quân trấn giữ cửa thành tây, hay tin định trốn ra khỏi thành nhưng bị phục binh của khâm sai đại nhân mai phục bắt về. Hiện tại Đại vương gia hạ lệnh đóng kín bốn cổng để truy bắt dư nghiệt tà giáo đó.

- Hả!

Thôi Oanh Nhi và Hoắc ngũ gia trao đổi nhanh ánh mắt với nhau. Té ra Vương viên ngoại Vương Long giao du rộng rãi giàu nhất Đại Đồng lại là người của Di Lặc giáo?

Thấy rằng không thể ra khỏi thành được nữa, hai người đành quay trở lại. Hoắc Ngũ Gia cảm thấy khó tin, nói:

- Vương Long là đại tài chủ giàu nhất một phương, không ngờ lại là yêu nhân của Di Lặc giáo. Hắn giao du rộng rãi, lần này số người bị liên đới nhất định không ít. Chúng ta phải làm gì đây? Đến chỗ nào để lánh một chút bây giờ?

Thôi Oanh Nhi thở ra một hơi trút hết buồn bực trong người, lòng cảm thấy hết sức thoải mái. Nghe xong lời lão, nàng suy nghĩ một chốc rồi cười đáp:

- Không vội! Chúng ta cứ quay về phố nam Cổ lầu trước, xem tình hình nhà họ Vương thế nào đã. Đợi khi trời sập tối, chúng ta sẽ lại nghĩ cách tìm nơi an ổn mà náu thân.

Dân chúng bu xem náo nhiệt vẫn đang đứng đầy trước phủ của Vương Long. Cổng phủ mở rộng, quan sai ra vào như thoi đưa, lo kiểm kê tài sản, bắt giam phạm nhân. Bởi vụ án liên quan đến hai tội lớn là cấu kết với kẻ địch và mưu phản nên tất cả mọi người trong phủ đều bị bắt nhốt vào ngục. Sau khi thẩm xét rõ từng người mới có thể quyết định là thả hay buộc tội là đồng lõa.

Bởi chứng cứ rành rành, trên người mang hai đại tội đáng chém đầu, cho nên không cần niêm phong nhà cửa chờ xin thánh chỉ, Đại vương hạ lệnh tịch biên ngay. Đáng thương cho nhà họ Vương hiển hách một thời nay như lầu cao sụp đổ, khắp phủ u ám hoang tàn như đèn dầu sắp cạn, đàn đã sẩy rồi mà nghé cũng chạy không xong, nam cùm nữ xích kín cả ngục giam, gia tài của họ Vương bị tịch biên không còn gì cả.

Thê thiếp thị tỳ, người hầu kẻ hạ, tất cả đều bị tống vào trong ngục; nữ trang tài vật, châu báu thư họa cũng bị đóng rương chở về nha môn; còn lại ít đồ vật cồng kềnh thì ghi hết vào trong sổ, thứ nào có thể di dời thì đưa vào trong kho rồi niêm phong lại. Cuối cùng cánh cổng sơn son đóng rầm một cái, hai con ấn to đùng của phủ Đại vương và nha môn tuần phủ được đóng lên dải giấy niêm phong dán chéo trên cổng. Căn nhà rộng lớn vốn đông đúc nô bộc tức thì biến thành căn nhà hoang.

Ánh mắt Thôi Oanh Nhi thoáng loé lên, nàng thấp giọng nói:

- Ngũ thúc, đêm nay chúng ta hãy trú trong căn nhà này đi.

Ánh mắt Hoắc Ngũ Thúc cũng sáng lên, lão khen:

- Hay! Quả nhiên là một nơi rất an toàn! Trước cổng có quan binh canh gác, chúng ta nên thừa lúc tối trời lẻn vào từ bên hông. Có chỗ tốt như thế này, có ở lại Đại Đồng mười ngày nửa tháng cũng sẽ không bị người ta phát hiện. Có điều đám cháu Hổ chờ lâu không thấy chúng ta về nhất định sẽ sốt ruột lắm đây!

Thôi Oanh Nhi lắc đầu đáp:

- Không đâu! Nội ngày mai tin nhà Vương Long bị tịch biên sẽ lan truyền khắp các trấn, Hổ ca nhận được tin sẽ đoán được quan binh cho phong tỏa thành trì...,

Nói đến đây, nàng chợt thấy mấy tuần bộ cầm đao đang đi đi lại lại quan sát hai bên đường, hể trông thấy có người khả nghi liền chặn lại gặng hỏi, bèn vội dìu Hoắc Ngũ Thúc:

- Chúng ta đi!

Một thiếu nữ quê mùa tướng mạo tầm thường dìu một ông lão mang quang gánh rỗng bước vội trên đường phố Đại Đồng trong màn đêm mờ mịt. Cảnh ấy quá đỗi bình thường, không ai thèm liếc mắt để ý thêm.

*****

Đại vương, khâm sai và tuần phủ tam đường hội thẩm, án tử của Vương Long được phán quyết một cách gọn gàng.

Vương Long tự làm quân nhu khí giới bán cho kẻ địch, tham dự âm mưu tạo phản cùng tà giáo, chứng cứ rành rành. Em hắn là tì tướng tây thành Vương Hổ, thương nhân buôn ngọc thạch là Bao Quân cũng tham dự vào trong đó. Đại vương gia đích thân chủ thẩm, nghe nói trên công đường Vương Long vùng vẫy thoát khỏi dây trói, liều mạng xông tới định hành thích vương gia. Đại vương cả giận, lập tức hạ lệnh đem Vương Long, Vương Hổ, Bao Quân và nô bộc gia tướng liên can, tổng cộng sáu mươi hai người, giải lên trên pháp trường ngoài cổ lầu xử trảm.

Khi bọn họ bị áp giải lên pháp trường, toàn thân đã bị đánh đập tra khảo đến bong da tróc thịt, không còn trông ra hình dạng con người. Lúc đại đao của đao phủ vung lên, bọn họ chỉ quỳ bệt trên đó ngoan ngoãn chịu chém, không một ai cất giọng ca vang "đầu rơi máu chảy không sờn chí", "hai mươi năm sau lại là hảo hán" gì gì đó. Đã là tử tù mà không chuyên nghiệp đến như vậy khiến quần chúng chuẩn bị tinh thần sức lực để reo hò khen ngợi thất vọng vô cùng, thế là bèn mắng chửi bọn họ như tát nước.

Đầu người rơi hàng loạt dưới cổ lầu. Vương Long tội ác tày trời, lại ngang tàng quá đỗi tự xưng là vương gia, nhà gọi là vương phủ, Đại vương bèn hạ lệnh cho đao phủ là Lưu tiểu đao lột da hắn làm trống, đặt trên cổ lầu. Mỗi ngày nghe tiếng trống đó vang lên, thật khiến dân chúng phổ thông từng tin thờ Di Lặc giáo nghe mà run rẩy cả thần hồn.

Đại vương lại cho người nạy đá xanh dưới cổ lầu lên, đào sâu ba thước, chôn quan tài của Vương Long ở dưới đó để mọi người đi qua giẫm đạp cho xứng tội Vương Long; đổi tên Hoa Lỗi nhai thành Hoan Lạc nhai. Dân chúng Đại Đồng hô vang vạn tuế, quả là vui sướng như đón mừng ngày tết vậy.

Vụ án Vương Long đã liên lụy đến rất nhiều quan viên. Bởi có tiền lệ là Vương Hổ, cho nên bất luận có chứng cứ hay không, những tướng lĩnh trong quân cứ hễ từng qua lại thân mật cùng nhà họ Vương đều bị thuyên chuyển để đề phòng bất trắc. Một làn sóng ngầm chảy mạnh trong thành Đại Đồng, e rằng sẽ phải mất đến dăm ba tháng thì cuộc thanh trừng quy mô lớn này mới yên ắng trở lại.

Địa lao trong phủ Đại vương chỉ là nhà tù riêng dùng để giam giữ trộm cướp và gia bộc vương phủ phạm tội cho nên vốn đơn giản hơn đại lao ở chỗ quan phủ nhiều. Nhưng lúc này cánh cửa địa lao đã được thay bằng cửa sắt nặng trình trịch, trong ngoài đều có hơn mười viên phiên tử Nội xưởng cầm đao giắt cung trông giữ nghiêm ngặt. Cả khu vực sân quanh địa lao được canh phòng cẩn mật, nghiêm cấm ra vào mọi kẻ chưa có lệnh dụ.

Trên giá tra tấn trong địa lao đang treo một gã đàn ông khỏe mạnh máu me đầm đìa, tóc tai bù xù, đầu cúi gục, đã bất tỉnh. Dương Lăng ngồi trên chiếc ghế trước mặt hắn, quan sát một lượt rồi nhíu mày hỏi:

- Không khai gì cả à?

Liễu Bưu nhìn gã tù phạm hốc hác đó một lúc rồi đáp:

- Dạ đúng rồi! Cực hình nào có thể dùng được ti chức đều đã dùng cả rồi. Vương Long ôm lòng chết chắc, thủy chung không nói tiếng nào.

Dương Lăng nhìn đùi tên tù phạm lộ ra bên dưới chiếc quần rách bươm, trên đó có một vết thương sâu hoắm ghê mắt, máu mủ vẫn liên tục rỉ ra. Mới mấy ngày ngắn ngủi, gã đàn ông cường tráng này đã bị hành hạ không còn hình dáng con người, cũng không biết hắn đã phải chịu những cực hình nào nữa.

Dương Lăng khiếp sợ:

- Từ đời Tống-Nguyên tới nay, dù trong triều đại nào Bạch Liên giáo cũng đều bị triều đình đuổi giết, nhưng trải qua mấy trăm năm lại vẫn luôn đứng vững không ngã, quả nhiên là có phương pháp độc đáo của nó. Dưới cực hình như vậy cho dù là người mình đồng da sắt cũng chịu không nổi, vậy mà Vương Long sống trong nhung lụa gần chục năm, đắm chìm trong tửu sắc tài vận lại vẫn cứng đầu. Thảng như tất cả các nhân vật cao cấp của Di Lặc giáo ai nấy cũng đều khó chơi như vậy, thực sẽ không dễ đối phó đây!

Liễu Bưu cười gượng gạo:

- Người này đích thực là kẻ cứng đầu, có điều ti chức lăn lộn trong Cẩm Y Vệ lâu năm, ít nhiều cũng đã gặp mấy tên như vậy. Điều khiến người ta bất lực nhất chính là vừa mới sử dụng cực hình thì cái tên Vương Long này liền ngất xỉu; lúc không sử dụng cực hình mà hắn muốn ngất xỉu vẫn có thể ngất xỉu. Thế nên ti chức không có cách nào xử trí được hắn cả!

- Ồ! Ngất xỉu!? Ngất xỉu như thế nào?

Dương Lăng thấy lạ, liền vội hỏi dồn.

Liễu Bưu cười khổ đáp:

- Chỉ cần ti chức vừa cho sử dụng cực hình, lập tức Vương Long liền tự ngất xỉu. Tù phạm bị tra khảo phải cung khai là do phần lớn khi bị tra tấn, sự đau đớn về thể xác vượt quá mức cực hạn mà bọn họ có thể chịu đựng. Thế nhưng Vương Long vừa bị tra tấn liền đã ngất đi, đến khi hắn tỉnh lại thì cơn đau cực điểm khiến tinh thần người ta sụp đổ trong khi bị tra khảo đã trôi qua rồi. Hơn nữa chỉ cần hắn muốn, ví dụ khi bình thường không bị tra tấn nhưng chỗ bị thương đau quá chịu không nổi, thì hắn cũng có thể tự làm cho mình ngất đi. Công phu bàng môn tả đạo của Bạch Liên giáo quả thực không ít.

Dương Lăng nghe xong thì lờ mờ đoán đây hẳn là một loại công phu tương tự như tự thôi miên. Mấy trăm năm nay Bạch Liên giáo thông qua tín ngưỡng thu nạp giáo chúng, thật sự bọn họ rất sở trường trong việc sử dụng những trò ảo thuật như phù thủy, khẩu kỹ, thôi miên để mê hoặc lòng người. Nếu Vương Long là nhân vật quan trọng được Di Lặc giáo bố trí ở Đại Đồng để thu gom của cải, thì nhất định hắn cũng phải có sở trường đặc biệt.

Tiếc là, kỹ thuật này nếu không bị coi là yêu thuật thì nhất định cũng sẽ bị coi là bàng môn tả đạo, người trong chính giáo không thèm học tập, cho dù có hiểu biết ít nhiều cũng sẽ không dám tiết lộ, quan phủ biết đi đâu tìm được những người có khả năng này? Nếu Cao Văn Tâm ở đây thì tốt rồi, ước chừng bản lĩnh của nàng ta sẽ có thể khiến Vương Long phải ngoan ngoãn phun mọi tin tức y cần biết. Đáng tiếc... Nay chỉ đành phải đem Vương Long về kinh, sau đó để Văn Tâm nghĩ cách vậy.

Dương Lăng thở dài tiếc nuối rồi đứng dậy bảo:

- Nếu đã vậy thì đừng bức cung quá mức nữa! Trị thương qua cho hắn, tạm thời giam lại. Sau khi Vương Long bị bắt, những tay đầu sỏ Di Lặc giáo ở bản địa hay tin nhất định sẽ cuống quýt lẩn trốn, nhưng bọn chúng sẽ không nỡ vứt bỏ hoàn toàn thế lực đã được phát triển ở đây mà gầy dựng lại từ đầu đâu!

Bọn chúng có thể không tin Vương Long bị giết trong mười ngày, trong một tháng, nhưng nửa năm sau cũng sẽ phải tin chứ, phải không? Qua một thời gian gió yên biển lặng, bọn họ cũng sẽ ngóc đầu trở dậy, đến lúc đó bản quan nhất định đã có thể lấy được thứ gì đó trong lòng Vương Long, và cũng sẽ phất cờ trở lại!

Rời khỏi địa lao, bốn tay thị vệ đi theo y ra ngoài viện. Vương An, một trong tứ đại quản gia của vương phủ, đang đứng chờ bên ngoài vội bước lên nghênh đón:

- Đại nhân phải quay về rồi sao?

Dương Lăng nhẹ mỉm cười đáp:

- Đúng vậy! Đã làm phiền Vương quản gia rồi.

Vương An cười ha hả:

- Khâm sai đại nhân khách sáo như vậy thực làm lão nô tổn thọ rồi! Đại nhân không đi gặp vương gia một chút sao?

Dương Lăng từ chối:

- Vương gia mới cưới yên vui, hạ quan không thể làm phiền.

Nói đoạn y cung tay mời Vương An đi trước rồi theo sau Vương An đến cổng Thừa Vận. Rời khỏi vương phủ, vòng qua khỏi bức bình phong chín rồng, Dương Lăng vừa định vịn yên lên ngựa thì đằng xa chợt có hai thớt khoái mã phóng lại. Ngũ Hán Siêu lập tức dằn kiếm ngăn trước mặt y.

Dương Lăng nheo mắt nhìn, qua trang phục thấy chẳng qua là một tướng một binh mà thôi. Ngựa phi đến gần, vị tướng quân nọ phi thân xuống ngựa, lúc này Dương Lăng mới thấy rõ hắn là nghĩa tử của Tổng binh Đại Đồng Đỗ Nhân Quốc - tham tướng Kinh Phật Nhi.

Trông hắn có vẻ mệt mỏi, người đầy bụi bặm, rõ là chạy thẳng một hơi từ ngoài thành tới đây. Vừa trông thấy Dương Lăng, hắn liền vội bước lên chắp tay thực hiện quân lễ:

- Mạt tướng Kinh Phật Nhi, tham kiến khâm sai đại nhân!

Dương Lăng vội khoát tay:

- Xin tướng quân hãy bớt lễ tiết! Tướng quân đến đây vội vã như vậy, phải chăng là có chuyện quan trọng cần bẩm báo với vương gia?

Kinh Phật Nhi cười đáp:

- Không phải! Mạt tướng tới hành dinh khâm sai trước, nghe nói là đại nhân đang ở đây cho nên mới chạy vội đến.

Dương Lăng giật mình hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì sao?

Kinh Phật Nhi liếc nhanh hai bên, rồi sải bước tới gần, thấp giọng thưa:

- Hoa Đáng dẫn theo thủ lĩnh của các bộ lạc Ngột Lương Cáp, Ông Ngưu Đặc, Ô Tề Hiệp Đặc và ba bộ lạc Nữ Chân là Kiến Châu, Hải Tây, Dã Nhân đã đến rồi. Sứ giả của những thủ lĩnh các liên minh bộ lạc đang dựng lều ngoài cửa Đắc Thắng, gõ cửa xin gặp đặc sứ Đại Minh. Dương tổng chế hạ lệnh riêng cho mạt tướng cấp báo với đại nhân.

Dương Lăng vừa nghe xong liền chấn động tinh thần, buột miệng thốt:

- Rốt cuộc bọn họ đã đến!

Đoá Nhan Tam Vệ và Nữ Chân Tam Bộ đã đi từ đông sang tây, khi bước vào phạm vi thế lực Thát Đát liền trở nên cẩn trọng. Năm nghìn nhân mã đã đi nhanh được mấy trăm dặm rồi chợt chậm chạp rì rì như trâu già kéo xe nát, khiến người ta khó lòng nắm được hành tung chính xác, hơn nữa dọc đường còn tung thám mã dò thám chung quanh.

Dương Lăng cân nhắc thấy Hoa Đáng dẫn theo mấy nghìn người cưỡi ngựa rời xa khỏi căn cứ của mình nên nhất định sẽ hết sức cẩn thận. Vả lại hắn vốn đến là để gặp mặt Hoàng đế Đại Minh, nếu y phái thám mã theo dõi dấu tích dọc đường sẽ hoàn toàn vô nghĩa; nếu bị bọn hắn phát hiện sẽ thành ra khéo quá hóa vụng. Vì vậy ngay khi Hoa Đáng vừa bước vào phạm vi thế lực của Thát Đát, y bèn rút thám mã của mình về, cho nên không thể nào ước lượng chính xác được thời điểm Hoa Đáng sẽ tới.

Kinh Phật Nhi mỉm cười đáp:

- Phải ạ! Phụng quân lệnh của Dương tổng chế, mạt tướng và Hứa tham tướng Hứa Thái sẽ hộ vệ đại nhân tới đó.

Dương Lăng đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái, cười lớn:

- Được! Có hai vị tướng quân dũng mãnh như các vị, đầm rồng hang hổ cũng đều đi được. Nay ngoài quan ải chỉ có Bá Nhan, Hỏa Sư và Hoa Đáng xưng hùng; để bản quan đi gặp qua vị đại thủ lĩnh của Đoá Nhan Tam Vệ này vậy.

Chú thích:

(1) nguyên văn "mỹ bất mỹ, hương trung thủy; thân bất thân, cố hương nhân", (chẳng trong cũng nước ao nhà, chẳng thân cũng khách quê ta đó mà); trỏ tầm quan trọng của quê hương xóm làng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.