Ngược Về Thời Minh

Chương 223: Biểu huynh phong lưu



Các vị Đáng đầu của Nội xưởng đều rất thức thời. Hôm nay Xưởng đốc vừa mới về đến nhà, nên sau khi nghe Liễu Bưu và Ngũ Hán Siêu hồi báo đại nhân vẫn bình an thì bọn họ đều yên tâm, không ai đến nhà quấy nhiễu.

Cả nhà Dương Lăng đang ở trong phòng sưởi ấm áp như mùa xuân dùng bữa cơm sum họp. Ba cô vợ xinh thiếp đẹp trông ngóng phu quân trở về, giờ lại gặp được Đường Nhất Tiên thất lạc bấy lâu, thế là ai nấy lòng đầy hoan hỉ.

Trong sảnh đường, năm người con gái xinh đẹp tóc mây đen nhánh như mực làm nổi bật da dẻ trắng tươi, dịu dàng đoan chính, mỗi người một vẻ, ngắm mà thích mắt vui lòng.

Dương Lăng ngồi ở chính giữa, tắm rửa thay đồ xong lại sảnh khoái tinh thần. Tuy Ngọc Nhi và Tuyết Nhi mời rượu y có thể không uống, nhưng khi Cao Văn Tâm và Đường Nhất Tiên lúng liếng đưa mắt nâng chén ép mời, y lại không nỡ chối từ. Uống mấy chén rượu vào bụng, khuôn mặt anh tuấn của Dương Lăng đã hơi ửng đỏ. Vẫn là Ấu Nương thương chồng, nửa như hờn giận nửa như trách móc mà giành lấy chén rượu của Nhất Tiên, lúc này Dương Lăng mới thoát khỏi lực sát thương mạnh mẽ của "mỹ sắc kèm rượu".

Cơm tối xong, Dương Lăng lại dùng thêm một chén chén yến chưng cùng ngân nhĩ (mộc nhĩ trắng) ướp đường phèn, sau đó thị nữ dâng lên mâm trà Long Tỉnh Tây Hồ xanh óng ánh thơm nức mũi. Dương Lăng ngồi dựa trên miếng đệm gấm, vừa nhấm trà vừa kể lại chuyến đi Đại Đồng cho mấy vị hồng nhan của mình nghe.

Thỉnh thoảng Đường Nhất Tiên cũng chen vào nói cười. Khi nghe kể đến đoạn nàng dùng khẩu kỹ dụ dỗ Vương Long ở "Hâm Thịnh Lâu", Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai nghĩ tới việc người em gái nhỏ này lưu lạc làm nô làm tì ở Đại Đồng, trong lòng thương xót không thôi. Hai cô, mỗi người ngồi một bên, không ngừng bón mứt tráng miệng vào miệng nàng, coi như là bồi thường mọi đau khổ nàng gánh chịu khi phải trôi dạt nơi xứ người.

Đường Nhất Tiên không biết nội tình, cứ tưởng là hai chị dâu cưng chiều mình. Lại nhớ tới việc mình đã dụ dỗ được Vương Long rồi, vậy mà hắn lại nhìn trúng Hoàng hiệu úy, muốn ép mua hắn làm luyến đồng. Vừa nghĩ đến vẻ mặt bí xị của Chính Đức lúc đó, Đường Nhất Tiên lại không nhịn được mà vui sướng trong lòng, phồng má lên cười khùng khục.

Nhìn cảnh cả nhà Dương Lăng ấm áp vui vẻ bên nhau mà Cao Văn Tâm cảm thấy chua chát trong lòng. Các cô vẫn còn là tiểu cô nương mười lăm mười sáu như nụ hoa chớm nở nhưng lại đã có người thương, người yêu. Còn mình tuổi đã hai mươi song lại vẫn phòng không chiếc bóng, chăn đơn gối chiếc.

Cứ cho rằng y không có tình ý gì với mình đi, nhưng mà tình ý mà y biểu hiện với mình trong chuyến đi Giang Nam không có vẻ gì là giả vờ. Bằng không, cho dù mình hết lòng cảm mến y đi chăng nữa, lúc đó với thân phận nô tì mình đã không dám mở rộng cửa lòng với y rồi.

Nhưng mà cái tên oan gia này, thật là ác độc! Sớm biết như vậy, khi đó mình cứ châm cho y một kim...

Vừa nghĩ đến đây, mặt Cao Văn Tâm không khỏi lặng lẽ ửng hồng...

Hàn Ấu Nương thì đang thủ thỉ thù thì với tướng công, kể những chuyện thú vị xảy ra sau khi chia tay: nào là những trái ớt trồng trong hầm sưởi đã đỏ màu, nha đầu Tuyết Lý Mai tưởng rằng trái cây ngon, thuận tay ngắt lấy một quả bỏ vào miệng, thế là cay đến nỗi nước mắt chảy ròng. Nào là cà chua đã ra trái, chín đỏ tươi như mã não, trông đáng yêu vô cùng, khiến cho Tuyết Nhi yêu thích không nỡ rời tay, thế là cô nàng bèn đưa một chậu về phòng mình, song lại không dám nếm thử mùi vị của nó (chắc sợ bị cay lol).

Dương Lăng nghe thấy buồn cười, buột miệng:

- Nha đầu ngốc này! Chẳng phải tướng công đã bảo nàng là cà chua rất giàu chất dinh dưỡng, mùi vị rất ngon hay sao? Nàng ăn trước một quả thì chẳng phải Tuyết Nhi sẽ hết sợ hay sao?

Đôi mắt xoe tròn đen láy như mực của Hàn Ấu Nương ngước nhìn tướng công ngập tràn thùy mị. Nàng khẽ giọng thỏ thẻ:

- Quả đó cũng chỉ mới vừa chín thôi, không sợ bị hư đâu. Ấu Nương... tính đợi tướng công về cùng nhau nếm thử.

Dương Lăng nghe xong, tim liền đập thình thịch. Như nay Ấu Nương ăn ngon mặc đẹp, phong thái và khí chất đã khác xa tiểu cô nương ngây thơ non nớt trước kia, nhưng tình yêu và sự quyến luyến của nàng dành cho mình vẫn là của một Hàn Ấu Nương cùng sẻ chia bát cơm trên đầu thành Kê Minh ngày ấy.

Dương Lăng nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, hai người không nói lời nào, chỉ nhìn nhau cười âu yếm.

Thấy vậy, Cao Văn Tâm chợt thấy chua xót trong lòng. Không muốn tiếp tục nhìn để rồi thêm đau lòng, nàng bèn khom người bảo:

- Ấu Nương muội muội, hôm nay đại nhân mới vừa hồi phủ, đường xa mệt mỏi. Các người đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, tỷ... tỷ về đây.

- Tỷ tỷ phải đi rồi à?

Hàn Ấu Nương, Ngọc Nhi và Tuyết Nhi cùng đứng dậy. ĐườngNhất Tiên nhảy ra cười hì hì:

- Cao tỷ tỷ ngụ ở đâu? Có cần tiểu muội tiễn tỷ một quảng không?

Ngọc Đường Xuân liền kéo nàng lùi lại, ba cặp mắt xinh nhất tề dồn về phía Dương Lăng. Dương Lăng ho khan một tiếng, đứng dậy nói:

- Trời đã tối rồi, hay là để tôi tiễn cô cho. Nếu Tiên Nhi muốn đến nhà Cao tỷ tỷ chơi, đợi mai hãy đến thăm cũng không muộn.

Dương Lăng đi trước, Cao Văn Tâm đi lùi phía sau nửa bước. Hai người lặng lẽ rời khỏi phòng sưởi, đi về hướng hậu viện.

Hôm nay Dương Lăng hồi phủ, khắp sân giăng đèn kết hoa, sáng rực như ban ngày. Đi được một chốc, Dương Lăng nghe như bên tai có tiếng thở dài như làn gió nhẹ, Cao Văn Tâm đã dừng bước, giọng xa xăm:

- Đại nhân đi đường mệt mỏi, Văm Tâm không dám làm phiền đại nhân đưa tiễn lâu. Đại nhân xin hãy về đi.

Nói đoạn nàng bước lên uyển chuyển hành lễ, rèm mi cụp xuống, rồi xoay người đi về cuối hậu viện.

Dương Lăng thoáng ngẩn người, rồi buột miệng gọi:

- Văn Tâm, cô giận ta sao?

Cao Văm Tâm chợt dừng chân, xoay người lại, chiếc váy gấm trân châu xoè rộng để lộ cặp chân thon dài xinh đẹp bọc trong chiếc quần lụa trắng như tuyết; bắp chân thẳng tắp, đẹp khôn tả xiết.

- Sao hạ quan dám? Sao Đại nhân lại nói vậy?

Đôi mày Cao Văn Tâm khẽ nhướng, hai lúm đồng tiền trắng nõn thoáng ửng hồng.

Dương Lăng khẽ cười:

- Nha đầu ngốc, cô giận hay không tôi còn nhìn không biết sao? Chỉ có điều tôi đoán không ra vì sao tôi vừa mới trở về, cô đã tâm sự trùng trùng rồi?

Cao Văn Tâm lại thấy chua chát trong lòng, đôi mắt đẹp bỗng trở nên ngân ngấn. Dương Lăng hốt hoảng, liền vội bước lên mấy bước hỏi dồn:

- Thế này là thế nào? Có phải lúc tôi không ở trong kinh đã có người ức hiếp cô, phải không? À! Có phải là Lý cử nhân lại đến tìm cô làm phiền hay không?

Cao Văn Tâm liếc y với đôi mắt rướm lệ, sụt sịt mũi rồi bỗng nói:

- Không có, thiếp thân chỉ đang tính, giờ đã gần đến tháng ba rồi.

Dương Lăng gật đầu, ngạc nhiên:

- Phải! Vậy thì sao?

Cao Văn Tâm nước mắt còn vương bỗng chợt mỉm cười ranh mãnh, nụ cười mang theo vẻ quyến rũ khó tả nên lời:

- Vậy thì còn không đầy bảy tháng nữa thôi! Thiếp thân nghĩ đến việc đại nhân đường đường là ngài Uy Vũ Bá, đại đề đốc Nội xưởng, sau bảy tháng nữa sẽ phải trùm khăn dâu, ngồi kiệu hoa, nên không kiềm được mà buồn thay cho đại nhân ấy mà.

"A?" Dương Lăng bỗng nhớ lại câu nói đùa ngày ấy, "chẳng lẽ Văn Tâm coi nó là thật?"

Cao Văn Tâm thấy bộ dạng y như vậy, liền như giải toả được nỗi ấm ức trong lòng. Nàng khẽ xoay người, tấm lưng ong xen giữa đôi chân thẳng tắp, khoan thai chậm rãi bước đi.

Dương Lăng đứng ngơ ngẩn một hồi, rồi mới nhăn nhó gượng cười trở về phòng sưởi, cả nhà lại hàn huyên một lúc. Đêm đã về khuya, Dương Lăng bèn đưa Ấu Nương về phòng. Hàn Ấu Nương cởi áo choàng ngoài, mặc váy mỏng quần bông ngồi xuống mép giường. Nàng xoã tóc ra, cởi đôi giày thêu vớ vải. Đôi bàn chân nhỏ nhắn thấp thoáng bên trong cặp ống quần rộng, dáng vẻ vừa nhu mì lại thêm mấy phần thánh khiết đáng yêu.

Người Dương Lăng nóng lên, y bước sang ôm lấy nàng hôn nhẹ vào má, rồi cười bảo:

- Ấu Nương của ta đáng yêu quá đi, tướng công hận không thể nuốt sống nàng được đây.

Hàn Ấu Nương chỉ vận bộ đồ lót màu xanh nhạt, che cặp thỏ ngọc lung linh mây mẩy trước ngực. Cần cổ trơn láng, thậm chí bờ vai tròn trĩnh cũng rất chắc thịt.

Những lời trêu chọc thân mật của tướng công khiến nàng ngất ngây, khuôn mặt xinh xắn tức thì đỏ ửng. Dương Lăng thấy trên thềm cửa sổ đặt hai chậu cà rợp lá, xuyên qua đám lá xanh biên biếc thấp thoáng những quả chín đỏ tươi, mọng nước. Y không khỏi mừng rỡ reo lên:

- Thật sự đã chín rồi à? Đúng rồi! Đúng là nó, đúng là nó đó!

Y bước qua ngắt lấy một quả, bỏ vào thau đồng rửa rửa rồi lấy khăn lụa lau khô, bước về giường ngồi đối diện với Ấu Nương. Dưới ánh nến quả cà trông bóng lưỡng, đáng yêu, hấp dẫn hết sức. Dương Lăng ngửi ngửi một hồi rồi đưa lên môi Ấu Nương, vui vẻ bảo:

- Nào, nàng nếm thử đi! Ngon lắm đó.

Hàn Ấu Nương mím môi lắc lắc đầu, dịu dàng:

- Tướng công một miếng, Ấu Nương một miếng.

Nói xong, làn thu ba chợt hiện lên vẻ ngượng ngùng xen lẫn hạnh phúc.

Dương Lăng khẽ mỉm cười “Cái cô nhóc này, cũng hiểu được cái thú khêu gợi rồi hử?!" Y há miệng cắn lấy một miếng, sau đó từ từ sáp người về phía Ấu Nương. Hàn Ấu Nương ngồi im, bộ ngực phập phồng, hé mở đôi môi căng mọng.

Bốn cánh môi chạm nhau, mát lạnh, ngòn ngọt, dinh dính. Dương Lăng cũng không muốn giở thủ đoạn phong lưu gì, cứ tiếp xúc dịu dàng như vậy. Sau một lúc lâu, đầu lưỡi y mới khẽ tách cánh môi Ấu Nương ra, đẩy nước và cơm của quả cà sang.

Hàn Ấu Nương nhắm mắt, khẽ rên, hơi thở run rẩy yếu ớt. Dương Lăng rời môi nàng ra, Ấu Nương le lưỡi thấm môi, liếm nước quả còn dính, động tác trông quyến rũ cực kỳ tự nhiên.

Nhất thời Dương Lăng nhìn đến ngẩn ngơ. Y sáp lại gần, liếm lấy môi nàng, sau đó dời xuống cần cổ trơn láng của nàng, phà hơi vào lỗ tai mẫn cảm của nàng. Hơi thở của Ấu Nương bất giác trở nên gấp gáp, nhiệt độ cơ thể của nàng cũng tăng lên dần dần. Nàng kháng cự trong run rẩy:

- Tướng công! Người ta... người ta hiện không thể hầu hạ chàng đâu.

Dương Lăng tỉnh lại, cố kiềm chế sự kích thích. Y bật cười ha hả:

- Tướng công chỉ thân mật với nàng một chút thôi mà. Nào, nàng không chịu được mệt mỏi đâu. Chúng ta đi nghỉ sớm thôi.

Áp chặt thân thể vào nhau, Hàn Ấu Nương đã cảm nhận được sự thay đổi của hạ thể y. Nàng áy náy liếc nhìn tướng công, thấp giọng:

- Tướng công! Chàng ra ngoài lâu như vậy, Ngọc Nhi, Tuyết Nhi và thiếp đều nóng ruột nóng gan, vất vả ngóng trông chàng về, tướng công không thể bên trọng bên khinh. Thiếp không thể hầu hạ phu quân, hay là đêm nay tướng công ngủ ở chỗ bọn họ đi vậy!

Lửa dục của Dương Lăng quả thực đã bị Ấu Nương khơi dậy, nhưng y lại sợ Ấu Nương sẽ nhạy cảm quá mà tủi thân. Thế là sau thoáng do dự, y bèn lắc đầu đáp:

- Lần này trở về, chắc hẳn tạm thời sẽ không có cơ hội rời khỏi kinh thành nữa. Ngày tháng còn dài, phu thê chúng ta lâu ngày không gặp, trò chuyện thâu đêm là được rồi.

Hàn Ấu Nương cười "hì" một tiếng, đưa tay che miệng tinh nghịch nói:

- Đã biết ngày tháng còn dài, hà tất lại để cho hai muội muội trách tỷ tỷ như thiếp chiếm giữ tướng công không thả? Chẳng lẽ... tướng công còn muốn người ta dùng cách “không phải nữ sắc” nữa hay sao?

Dương Lăng nghe nàng nhắc tới chuyện xưa, khuôn mặt bất giác đỏ bừng. Hàn Ấu Nương cười nói:

- Gia đình êm ấm thì mọi việc trôi chảy. Tình ý của hai vị muội muội dành cho chàng không hề kém nửa phần so với Ấu Nương. Ấu Nương hoài thai trong người mà bụng bọn họ lại chưa thấy gì, tuy miệng không nói ra, nhưng trong lòng các muội cũng không vui vẻ gì. Tướng công hãy mau đi đi.

Dương Lăng gật nhẹ đầu, cùng Ấu Nương ăn hết trái cà. Y chăm nàng nằm xuống, gối đầu bên giường trò chuyện đến khi nàng hơi buồn ngủ thì mới giúp nàng buông rèm, nhẹ nhàng thổi tắt nến, rồi lặng lẽ đi ra.

Đi đến nhà ngang, trông thấy cửa phòng Tuyết Lý Mai mở hờ, trong phòng có ánh đèn cầy hắt ra, y bèn đi qua đó. Mở cửa nhìn vào, y thấy nha hoàn Vân Nhi đang xách thùng nước đi ra. Vừa trông thấy y, cô nàng vội vàng định làm lễ, Dương Lăng lập tức đưa ngón tay lên môi ngăn lại, nhỏ giọng hỏi:

- Tuyết Nhi mới vừa tắm xong à?

Vân Nhi đáp:

- Dạ, phu nhân mới vừa tắm gội sạch sẽ xong.

Dương Lăng mỉm cười, khoát tay bảo:

- Cô đi đi, khép cửa lại dùm ta.

Vân Nhi đỏ bừng mặt, e thẹn gật đầu, rồi rón ra rón rén bước ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại. Dương Lăng tiến vào buồng trong, đằng sau bức bình phong dựng cạnh giường, một bóng người con gái mảnh mai duyên dáng đang thay đồ.

Dương Lăng ngắm nhìn bóng người Tuyết Nhi thay đồ qua bức bình phong. Thân thể yêu kiều xinh đẹp, đường nét lung linh. Lúc nàng khoác áo thắt dây rồi cuối xuống mang giày, thi thoảng khom lưng, bờ mông xinh xắn tròn lẳng vồng lên, dán sát vào bức bình phong. Bờ mông duyên dáng hình cầu đó khiến người ta mê đắm nói không nên lời.

Dương Lăng bật cười lớn:

- Không cần mang giày vào đâu, chốc nữa vẫn phải cởi ra thôi.

Một tiếng kêu hoảng sợ bật thốt ra từ sau bức bình phong. Tuyết Lý Mai lách người bước ra, vẻ mặt mừng rỡ xen lẫn bất ngờ. Nàng gọi:

- Lão gia, chàng... sao chàng lại đến...

Dương Lăng thấy Tuyết Lý Mai chỉ mặt đồ lót ôm sát người bằng lụa mỏng gần như là trong suốt, soi rõ sắc màu tươi non của da thịt. Cổ áo nàng chưa cài lại, nước còn đọng óng ánh giữa hàng xương quai xanh tinh tế và bờ ngực trắng muốt.

Xuống chút nữa là một cặp vú nhỏ xinh mềm mại phập phồng đằng sau chiếc áo lót trắng ngà, tuy không săn mẩy lắm, nhưng loáng thoáng tạo thành một khe ngực non mịn trắng ngần, khiến y nhìn thấy mà tim đập thình thình.

Tuyết Lý Mai thực không ngờ đêm nay lão gia lại đến ngủ trong phòng mình, thế là vui sướng không thôi. Nàng liền vội dọn chiếc đôn phủ gấm rồi bảo:

- Mời lão gia ngồi, đợi thiếp thu quần áo vừa thay rồi sẽ hầu hạ lão gia ngủ.

Dương Lăng vung tay kéo lấy tay nàng. Tuyết Nhi kêu lên một tiếng yêu kiều, bờ mông nhỏ nhắn sà xuống đùi y. Dương Lăng đùa bỡn cặp vú mịn màng và trơn láng như mỡ của nàng, cười khẽ:

- Kệ nó đi, ngày mai thu dọn cũng được.

Ngay vào lúc này, cửa phòng bật mở bung, một người con gái chạy vào cất giọng hào hứng:

- Tuyết nhi tẩu tẩu, muội tới rồi nè!

Dương Lăng há mốc mồm trợn tròn mắt nhìn Đường Nhất Tiên tay ôm chiếc gối đang đứng ở cửa phòng, tay y vẫn còn đang mò trong ngực Tuyết Lý Mai. Sững sờ một lúc, Đường Nhất Tiên mới "á" lên một tiếng, rồi xoay người chạy ù ra ngoài, vừa chạy vừa la lên hờn dỗi:

- Biểu ca phong lưu quá! Cửa cũng không thèm đóng, hại người ta muốn nổ con mắt rồi đây này.

Cửa phòng đóng rầm lại. Dương Lăng ngây người ra một lúc rồi mới dở khóc dở cười hỏi:

- Sao con bé đó lại chạy vào đây thế?

Tuyết Lý Mai mím môi nhịn cười, đứng dậy đáp:

- Người ta... tưởng là đêm nay lão gia không đến, và vì lâu ngày không gặp Tiên Nhi, cho nên đã hẹn muội ấy đến ngủ chung. Ai ngờ... ai ngờ... hi hi hi...

Dương Lăng phát vào chiếc mông tròn lẳng của nàng cái đét, giọng "quở trách":

- Nàng thực biết tác quái! May mà con bé đến sớm, nếu đến trễ thêm chút nữa, lúc đó ta thực không còn mặt mũi nào gặp ai hết.

Tuyết Lý Mai hồn nhiên cười lấy lòng, đoạn kéo y lên giường, mỉm cười dạng chân ngồi vào lòng y với một tư thế khêu gợi, nũng nịu thỏ thẻ:

- Người ta có biết đêm nay lão gia sẽ tới đâu?! Cứ tưởng là chàng sẽ ở cùng với Ấu Nương tỷ tỷ đó chứ!

Dương Lăng vuốt nhẹ mũi nàng, đáp:

- Còn không phải là vì Ấu Nương tỷ tỷ cưng chiều các nàng, sợ ta lạnh nhạt với hai nha đầu mấy nàng à!

Tuyết Lý Mai thoáng ngẩn ra. Nàng vòng hai tay ôm lấy cổ y, hôn chụt lên môi y, rồi cảm thán:

- Tuyết Nhi có tài đức gì vậy mà vừa được gả cho một vị tướng công hợp lòng hợp ý như vậy, lại vừa có được người tỷ tỷ chở che yêu mến như thế?

Những khi Dương Lăng qua đêm trong phòng nàng, phần lớn thời gian đều vui vầy trong chuyện phòng the. Do nàng còn quá trẻ nên rất ít khi y nói những chuyện khác với nàng, cho nên nghe nàng nói vậy liền không khỏi xúc động. Y nhẹ nhàng ôm lấy eo Tuyết Lý Mai, thì thầm:

- Đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy! Phải nói là Dương Lăng ta có tài có đức gì mà có thể lọt vào mắt xanh của những người con gái hiền lành và xinh đẹp muôn phần như các nàng. Trên pháp trường khi sắp rơi đầu, thấy các nàng mặc kệ cái chết chạy đến minh oan cho ta,… Từ thời khắc ấy, cuộc đời chúng ta đã kết chặt lại cùng nhau rồi. Ta yêu Ấu Nương, và cũng yêu các nàng nữa.

Đôi mắt Tuyết Lý Mai ngấn đầy những giọt lệ hạnh phúc. Nàng quệt nhẹ khoé mắt, rồi hốt nhiên bật cười, khẽ vặn người nhảy xuống giường, vừa xỏ hài vừa nói:

- Lão gia chờ thiếp một chút, thiếp đi gọi Ngọc Tỷ Nhi lại. Ấu Nương tỷ tỷ là phu nhân độ lượng, Ngọc Tỷ Nhi nhã nhặn và khiêm tốn, Tuyêt Nhi đương nhiên không thể không biết tự trọng!

Dương Lăng chưa kịp ngăn trở, Tuyết Lý Mai đã để xõa tóc, chỉ mặc độc đồ lót chạy ào ra ngoài. May mà nơi này là sân nhà trong của phủ Dương gia, không có gia đinh nam hầu hạ, không thì Tuyết Nhi phu nhân khó tránh sẽ khoe hết cảnh xuân rồi.

Chạy đến trước phòng của Ngọc Đường Xuân, Tuyết Lý Mai không thèm gọi lấy một tiếng, chỉ cười hì hì đẩy cửa bước vào, xông thẳng đến phòng trong, reo lên:

- Ngọc Tỷ Nhi ngủ sớm thật, hì hì, mau mau dậy theo muội đi hầu hạ lão gia nào... Á?! Tiên Nhi?!

Đường Nhất Tiên sống chung và lớn lên cùng Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai từ nhỏ, tình như thủ túc. Mặc dù đã quên hết chuyện xưa, song ngay khi vừa gặp lại, cái cảm giác thân thiết ấy lại ùa về trong tâm khảm, chuyện trò mới một tối mà như bạn bè thân thiết lâu năm. Nàng xông vào phòng Tuyết Lý Mai, nhác thấy biểu ca đang thân mật với Tuyết Nhi liền vội sượng sùng chạy ào ra ngoài. Sau chốc nghĩ ngợi, không muốn trở về phòng ngủ một mình, nàng lại chạy sang phòng Ngọc Đường Xuân.

Ngọc Đường Xuân tính tình đạm bạc, cộng thêm tuổi vẫn còn trẻ, không quá say mê với chuyện phòng the, nhưng tình yêu nàng dành cho Dương Lăng lại không hề thua kém người nào. Hôm nay xa cách lâu ngày gặp lại, đương nhiên nàng cũng muốn cùng phu quân chân kề thân ấp đắm đuối một phen, thế nhưng Tiên Nhi đã hào hứng chạy đến đây, sao nàng nỡ lạnh nhạt với nàng ta.

Đường Nhất Tiên nhìn nhìn Tuyết Lý Mai, rồi lại ngó sang Ngọc Đường Xuân đang ở thế khó xử. Một lúc sau, nàng đành trợn mắt:

- Biểu ca... biểu ca thực phong lưu quá đi! Muội đi tìm Ấu Nương tỷ tỷ đây.... Mà thôi, biết đâu chốc nữa biểu ca lại đến bắt lính, hành muội lại phải chạy tới chạy lui. Thôi muội về phòng đây!

Đường Nhất Tiên dẩu môi ôm gối hầm hầm bỏ đi. Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai đưa mắt nhìn nhau, rồi chợt hốt nhiên cười phì; ai nấy đều mặt đỏ như lựu.

Trên chiếc giường hoa lệ bằng gỗ lê chạm trổ hoa cúc tinh xảo, tấm màn mỏng màu ngó sen khẽ rung rung. Ngọc Đường Xuân, nửa như e ấp nửa như thẹn thùng bị Tuyết Lý Mai lột sạch áo quần, đang ngượng ngùng úp mặt xuống giường; ngọc thể trơn láng, trắng nõn và mềm mại như nước, cặp mông thơm uốn lượn như gò tuyết, săn mẩy chắc nịch; làn da trắng không tì vết óng ánh và trắng mịn không khác gì ngọc sáng; ngập đầy tính đàn hồi mê người.

Nương theo ánh mắt, đôi làn ánh sáng lờ mờ chiếu qua chiếu lại xuống cặp mông trắng nõn của nàng, từng mảng mỡ đông thuần khiết tựa quầng trăng lần lượt hiện ra. Dọc theo bờ mông là một đường cong mịn màng uốn lượn, đúng thực là vưu vật tuyệt thế.

Tuy Tuyết Nhi như chị em ruột thịt với nàng, nhưng động tác của Ngọc Đường Xuân vẫn thẹn thùng và bẽn lẽn. Nàng đỏ mặt nhìn Tuyết Nhi tự cởi áo quần, uyển chuyển phủ người lên thân Dương Lăng, hé miệng hôn lên trán, má rồi ngực y, xuống đến tận...

"Trời ạ! Tuyết Nhi thực... thực bạo dạn quá. Chẳng trách lão gia lại... lại yêu thích Tuyết Nhi đến vậy. Vừa về liền đến trọ ở phòng cô nàng". Nhìn thấy vẻ mặt sảng khoái thư thái của Dương Lăng, Ngọc Đường Xuân không khỏi trỗi lòng so bì và háo thắng.

Lấy hết can đảm, nàng uốn mình trườn tới sát người Dương Lăng như một con rắn. Dương Lăng vươn hai tay ôm lấy eo nàng, vuốt ve bờ mông trơn lẵng và co dãn ấy. Ngọc Đường Xuân khẽ rên lên, hai má ửng đoá mây hồng, chiếc miệng đo đỏ xinh xắn không ngừng thở hổn hển, song hai bàn tay trắng nõn lại nâng lấy bầu vú mềm đưa vào miệng y...

Một đêm hoang đàng, một đêm phong lưu.

Sáng sớm hôm sau, Tuyết Lý Mai phụ Dương Lăng mặc quần áo chỉnh tề, quanh hông quấn tấm buộc lưng bằng gấm, bên ngoài khoác chiếc áo dài rồng vàng bốn vuốt, hông giắt đai ngọc sừng tê khảm vàng. Ngọc Đường Xuân giúp y cài đầu búi tóc, trên đội mũ ô sa đính ngọc. Sau đó mọi người cùng đến phòng sưởi ấm dùng bữa sáng với Ấu Nương và Nhất Tiên.

Đường Nhất Tiên trừng mắt, hết liếc sang trái rồi lại sang phải, quét lên quét xuống, quan sát Dương Lăng tường tận, khiến y thấy mà nổi da gà.

Hàn Ấu Nương cũng cảm thấy vẻ khác thường của Đường Nhất Tiên, nàng lấy làm lạ hỏi:

- Tiên Nhi, làm sao vậy?

Đường Nhất Tiên cười khan đáp:

- Không có gì, không có gì!

Đáp xong nàng vội vã chúi đầu xuống ăn cháo. Đường Nhất tiên nhìn không ra vị biểu huynh hào hoa phong nhã này của mình sao có thể thần dũng như vậy, sáng sớm ra mặt mũi vẫn hồng hào. Nghe nói rằng nữ sắc hại sức, hừm.... xem ra lời đồn không đúng rồi.

*****

Dương Lăng đi sớm đến trước Ngọ Môn, xe ngựa và kiệu quan đông hơn hẳn ngày thường. Nhìn kỹ hơn, y phát hiện có rất nhiều vương công đại thần và công khanh thế gia ngày thường không cần phải vào chầu nay đều y phục chỉnh tề đứng thành từng nhóm trước cổng.

Thấy Miêu Quỳ và Trương Vĩnh vốn là hai đại thái giám hầu hạ hậu cung cũng đang đứng trước cổng, y cảm thấy có điều kỳ lạ. Y đang định đi tới gặp mặt chào rồi hỏi thăm một chút thì chuông Cảnh Dương đã ngân lên, cổng Ngọc Môn mở rộng. Hộ quân(*) dẫn mười hai tên hiệu uý tay dằn đao đã xuất hiện trước cổng cung.

(*): Hộ quân: một chức quan cao cấp thời phong kiến, chưởng quản cấm quân.

Tức thì bá quan văn võ theo cổng trái, vương công tôn thất theo cổng phải, nối đuôi nhau bước vào, qua cầu Kim Thủy, thẳng đến điện Thái Hoà. Vào tới đại điện, Dương Lăng trông thấy Lưu Cẩn đang đứng trước ngai vua, Kim Qua võ sĩ đứng ngay tăm tắp hai bên đại điện.

Trong khoảnh khắc, ngoài điện chợt truyền đến một loạt những tiếng gầm rống đinh tai nhức óc, âm thanh nối nhau liên tiếp, nghe ra phải có hơn chục con cọp, con báo đang gầm đang rống. Bá quan văn võ nghe thấy liền bồn chồn sợ hãi, trên đại điện tức thì trở nên hỗn loạn.

Đội nghi trượng của hoàng đế Đại Minh được chia ra làm rất nhiều loại. Nếu dùng đội nghi trượng gồm cọp, báo, voi dẫn đường thì đấy là đại lễ thăng triều rất là long trọng, nhưng nếu dùng từ sáu con voi trở lên, thì ấy chính là "Đại triều hội", trừ phi là chuyện quốc sự cực kỳ trọng đại, bằng không sẽ không thể tuỳ tiện mà tiến hành. Tiểu hoàng đế hoang đường này vừa mới hồi kinh lại muốn bày ra trò gì đây?

Lý Đông Dương, Tiêu Phương và Dương Đình Hoa đều đưa ánh mắt kinh ngạc hướng về phía Dương Lăng. Dương Lăng bối rối lắc đầu. Đây là lần đầu tiên mà ngay cả y cũng không biết hoàng đế Chính Đức lại nghĩ ra ý tưởng quái đản gì.

Lưu Cẩn đứng ở nhóm đầu cất cao giọng tuyên:

- Hoàng thượng lâm triều, bá quan kiến giá!

Bá quan tạm thời bỏ qua mối nghi hoặc trong lòng, đồng loạt quỳ xuống tiếp giá. Hoàng đế Chính Đức thân vận long bào đỏ chót, đầu đội long mão đính minh châu chạm vàng, hiên ngang bước lên bệ rồng. Dương Lăng lén đưa mắt nhìn. Y thấy hoàng đế Chính Đức trông giống như một thằng nhóc ưa thích đùa dai, đang dùng ánh mắt khiêu khích quét nhìn quần thần một lượt, sau đó phất ống tay áo, ngồi lên ngai vàng rồi bảo:

- Chúng khanh hãy bình thân!

Đợi chúng thần lần lượt bò dậy, Chính Đức quay sang Lưu Cẩn khẽ gật đầu. Lưu Cẩn vung cây phất trần, cất giọng the thé:

- Lý Đông Dương, Tiêu Phương, Dương Đình Hoà, Dương Lăng, Trương Vĩnh, Miêu Quỳ, bước lên nghe phong thưởng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.