Ngược Về Thời Minh

Chương 245-1: Hỏa pháo có hi vọng (p1)



Thành Khởi Vận mặc y phục màu thủy lam, lông mày đen như vẽ, thần thái đẹp đẽ mềm mại như sương. Nàng bước nhẹ về phía cửa sổ, chậm rãi đẩy tấm cửa sổ khắc hoa, ngắm nhìn hoa đào dưới tàng cây, y bào nhẹ nhàng bay trong gió, tư thế thướt tha đẹp.

Dưới tàng cây phía sau tảng đá xanh, đàn cổ đặt trên đầu gối Chính Đức, trong tay Đường Nhất Tiên cầm một cây sáo tím, gió nhẹ thoảng qua, từng đóa hoa rơi rơi bay xuống, giống như tiên cảnh.

- Không có mấy ai nhận ra Đường cô nương, ngày xưa đại nhân dẫn nữ quyến tiến vào quân doanh, bởi vì Hoàng thượng ân sủng, nên việc này được xử lý qua loa, trong triều chỉ biết nữ quyến của đại nhân gặp chuyện không may, cũng không có mấy ai biết được nên của nàng đó. Chỉ điều này đã đủ rồi, người nào có thể ngờ được rằng, biểu muội của Dương tướng quân, chính là nữ tử ngày xưa rơi xuống vực mất tích cơ chứ?

Thành Khởi Vận nghe vậy chợt quay đầu lại, cười nhợt nhạt nói: - Cho nên phải trả nàng mọt thân phận trong sạch, đối với ty chức, chuyện này dễ như trở bàn tay. "Thi Hoa Quán", "Giáo Phường Ty" tất cả mọi thứ liên quan ty chức đều rõ như lòng bàn tay. Nếu chỉ dựa vào thế lực trong triều, thay mới bỏ cũ bản hồ sơ ghi chép, lại còn không sợ chết, chỉ cần kín miệng, ai dám nói nọ kia về ái phi của Hoàng thượng chứ?

- Chỉ có điều chỉ có điều Thành Khởi Vận sâu kín liếc mắt nhìn Dương Lăng một cái, chần chừ không nói gì.

Dương Lăng nghiêng người dựa vào bình phong bằng gỗ lim được khắc vân đá ở bên cạnh, giơ chén trà lên nhập một ngụm, cười mỉm nói: - Thế nào? Có điều gì khó nói hay sao?

Thành Khởi Vận cắn môi, thấp giọng nói: - Tiện thiếp chỉ sợ khổ tâm một phen, nhưng đại nhân lại không hiểu mà thôi.

Giọng nói của nàng hạ thấp mềm mại, khiến người ta nghe thôi cũng động tâm, Dương Lăng ngước mắt nhìn nàng, chỉ thấy nàng dựa lưng vào viền cửa sổ, lông mày khẽ nhíu, dường như thực sự đau buồn ẩn trong lòng, đặt chén trà xuống, thu lại nụ cười nói: - Khởi Vận, có chuyện gì cô cứ việc nói thẳng, đã đến hôm nay, với tuệ nhãn của cô nương, còn vẫn không nhìn ra Dương mỗ tin hay không tin tưởng cô sao?

Nghe vô cùng chân thành động tâm, nhưng lại thiếu một chút nhẫn nại tình ý trong lòng. Thành Khởi Vận giống như oán giận liếc mắt nhìn hắn, rồi cười một tiếng: - Ty chức chỉ lo lắng một chuyện, đại nhân thăng quan quá nhanh. Đại nhân vật một phương, ở nơi này, ở trong triều. Khổ tâm trong quân doanh nhiều năm, tạo ra mạng lưới quan hệ, quan liêu trung thành với hắn không ít, mà đại nhân lại có nhiều thiếu sót cơ bản như vây.

Chức cao thì cũng nguy hiểm, nếu đại nhân là công khanh nhiều thế hệ, hoặc khổ tâm hơn mười năm mới đạt được chức vị như ngày hôm nay, đưa một người thân thiết vào cung sẽ không có ai để ý, nhưng đại nhân vẫn còn quá trẻ tuổi, mà đã là đại nhân vật thế này rồi. Hiện tại lại có một biểu muội trở thành sủng phi của Hoàng thượng, ngàn người chỉ trích, cả nước đố kỵ. Tuy nói đại nhận được Hoàng thượng tín nhiệm, nhưng ba người thành hổ, tương lai làm sao đoán định được là họa hay phúc đều không thể quên đạo lý này. Dương Lăng nghe xong Thành Khởi Vận nói. Trong lòng cũng có chút xúc động, hắn ban đầu cảm thấy Chính Đức là một người nóng nảy làm việc theo cảm tính, nhận làm biểu muội của mình cũng tốt, có thân phận là biểu ca, hắn có thể chăm sóc cho Tiên nhi, nhưng lại chưa hề nghĩ tới hành động của mình, lúc này mới khoanh tay chậm rãi đi lại,càng nghĩ càng cảm thấy làm vậy quá mức lỗ mãng.

Dương Lăng trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói: - Vậy theo ý kiến của cô, thì thế nào mới phải?

Sóng mắt Thành Khởi Vận vừa chuyển, nói: - Nàng đến từ Đại Đồng, ban đầu tên gọi là Lưu Lương Nữ, để cho Vương phi nhận nàng ta làm nghĩa nữ, như vậy chỉ là việc của vương phủ kia. Nếu có người muốn điều tra thân phận của nàng ta, thì có một lá chắn không thể qua được, quyết định như vậy đại nhân cảm thấy thế nào?

Dương Lăng dừng bước, nhìn chằm chằm mũi hài màu bạc vểnh lên của Thành Khởi Vận một hồi lâu không nói gì, Thành Khởi Vận có chút mất tự nhiên rụt chân lại, Dương Lăng gật đầu nói: - Có đạo lý, ta đi thăm Nhất Tiên, chuyện này cũng muốn nghe ý kiến của nàng rồi bàn sau.

Đường Nhất Tiên từ khi xác định được tình cảm của mình, vốn còn muốn trêu đùa một chút hai tỷ muội bọn họ. Sau đó lại nói ra bản thân mình đã khôi phục trí nhớ, vì từ khi Cao Văn Tâm chữa khỏi cho chứng bệnh thường xuyên mê man của Vương Long. Dường như có chút chắc chắn, mỗi ngày đều cầm hộp ngân châm tìm nàng khám chữa bệnh, Đường Nhất Tiên thực sự sợ hãi, chỉ còn cách xin khoan dung rồi nói ra chân tướng.

Nghe xong Ngọc Đường Xuân bất ngờ vui mừng, Tuyết Lý Mai chạy tới ôm chầm lấy hai người, ba người vừa khóc vừa cười, sau lại ôm đầu khóc rống lên, cuối cùng cũng nhận ra nhau lần nữa, đồng thời đều nhận Dương Lăng làm đại ca. Bởi vì nàng cũng biết thân phận mình, cho nên Dương Lăng cũng không lo lắng chuyện nhắc với nàng chuyện để Vương phi nhận nàng làm nghĩa nữ.

Dương Lăng đi ra khỏi phòng, chậm rãi bước tới bên cạnh hồ nước.

Đường Nhất Tiên đang cùng Chính Đức diễn tấu, nửa phần sau của "Sát Biên Nhạc", muốn hợp lực sáng tạo ra một bản hợp tấu tinh diệu. Bóng dáng mỹ lệ lẳng lặng đứng dưới tàng cây, hình bóng nàng in dưới hồ nước, Đường Nhất Tiên nhìn thấy Dương Lăng đi tới, vui vẻ tiến lên phía trước nghênh đón: - Đại ca.

Dương Lăng gật gật đầu, đứng ở dưới bóng cây tử đằng, nói lại chủ ý của Thành Khởi Vận cho hai người Đường Nhất Tiên nghe, sau đó nói: - Khởi Vận lo lắng cũng có đạo lý, lấy thân phận là nghĩa nữ của Vương phi tiến cung, có thể bớt rất nhiều rắc rối. Không giống như làm biểu muội của trọng thần, mọi biểu hiện của muội đều khiến cho trong ngoài triều chú ý, Tiên nhi, muội thấy thế nào?

Đường Nhất Tiên im lặng suy nghĩ trong chốc lát, quay đầu nhìn Chính Đức, Chính Đức đưa tay lướt trên dây đàn, nhìn thấy nàng quay đầu lại, liền khẽ mỉm cười với nàng. Đường Nhất Tiên khe khẽ thở dài nói: - Gả cho hoàng đế, bớt được rất nhiều chuyện cho với nhà bình thường, nhưng lại có thêm một chút phiền phức trong nhà đế vương, chuyện thiên hạ, không như ý người đến tám chín phần, Tiên nhi cũng hiểu được rồi.

Nàng cắn môi, nghiêng đầu nhìn Dương Lăng thản nhiên nói: - Ca, muội thương lượng với chàng ấy một lúc được không?

Dương Lăng gật gật đầu, xoay người rời đi. Đường Nhất Tiên dõi theo bóng lưng hắn khuất dần, sau đó khoan thai đi đến bên cạnh Chính Đức, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh hắn, thấp giọng thuật lại mấy lời Tương Dương Lăng vừa nói.

Hai tay Chính Đức đè chặt dây đàn, nghe xong Đường Nhất Tiên nói, không hề để ý chỉ cười nói: - Vậy cũng dễ dàng, ta sẽ hạ mật chỉ, để Đại vương nhận muội làm nghĩa nữ, thân phận thì có gì mà vội vàng chứ? Ta yêu là Đường Nhất Tiên, không phải là thân phận của nàng, thế nào cũng được, chỉ cần không để nàng phải phiền não là được.

Đường Nhất Tiên lườm hắn một cái, gắt giọng nói:

- Chàng là Hoàng đế, đương nhiên là cái gì cũng không để ý rồi. Ta hỏi chàng, xuất thân của ta có thế nào thì chàng thực sự đều không quan tâm?

Chính Đức bật cười nói: - Đương nhiên không quan tâm rồi.

Đường Nhất Tiên quả quyết nói: - Được, nếu đã vậy không cần phải lén lén lút lút nữa. Chính Đức Hoàng đế Đại Minh muốn nạp phi tử là Đường Nhất Tiên. Là thanh quan nhân của "Thi Hoa Quán", ta liền lấy thân phận này gả cho chàng.

Chính Đức hơi do dự, chần chờ nói: - Tiên nhi, làm gì phải tức giận như vậy, để Đại vương nhận nàng làm nghĩa nữ có gì không tốt chứ?

Đường Nhất Tiên hơi ngưng lại nhìn hắn, ánh mắt giống như đứa trẻ quật cường, dần dần đôi mắt như sao sáng tràn ra lệ quang, nước mắt tí tách rơi xuống: - Nói cái gì mà chỉ yêu con người của ta, chàng ghét bỏ thân phận của ta có phải hay không? Chính Đức luống cuống, vội cầm lấy tay nàng, nhưng nàng lạnh lùng hất tay hắn ra, Chính Đức đỏ mặt nói: - Ta thích ai, đó đều là chuyện của Hoàng đế, ai dám nói này nọ chứ? Ta sợ cái gì? Lại ghét bỏ nàng gì chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.