Dương Lăng đi đến trước mặt, thấp giọng nói: - Ta đi đây.
Cao Văn Tâm không nói gì, mi mắt hơi khẽ rủ xuống, hai hàng nước mắt như ngọc không tiếng động chảy xuống.
Từ lúc ở Giang Nam trở về, đúng thực là đã lạnh nhạt với nàng rất nhiều rất nhiều rồi, chẳng lẽ để cho nàng dọn ra khỏi Dương phủ, ránh cho tỷ đệ nảy sinh hiềm khích là sai lầm hay sao? Dương Lăng vừa thấy nước mắt của nàng, lòng không khỏi mềm nhũn. Nhấc tay muốn lau nước mắt cho nàng, khi ngón tay còn cách gò má nàng một chút, liền khựng lại.
Một nam nhân bình thường sợ nhất là điều gì? Một người làm say lòng người, một nữ nhân lặng lẽ khóc khiến người ta thương tiếc.
Ngực Dương Lăng nóng lên, dời ánh mắt đi chỗ khác nói: - Dương mỗ không thể làm chậm trễ tuổi xuân của cô nương, cnagf không thể phụ một mảnh thâm tình của nàng. Văn Tâm, lần tuần tra tứ hải này, thực sự không thể mang nàng đi cùng. Chờ ta trở lại, nếu Dương mỗ đúng như lời Trương Thiên Sư nói. May mắn vượt qua được kiếp nạn sinh tử, nàng nhất định là người của Dương gia!
Thân thể mềm mại của Cao Văn Tâm chấn động, trong nháy mắt, nàng lập tức cảm thấy tim đập thực nhanh, cặp mắt trong veo mở to sáng lấp lánh. Cuối cùng cũng đạt được ước nguyện, tràn đầy thẹn thùng, vui sướng, thỏa mãn kinh hỉ hiện lên trên mặt nàng.
Dương Lăng không nghe thấy Cao Văn Tâm nói gì, không kìm nổi cúi đầu nhìn xuống. Đúng lúc chạm phải ánh mắt của nàng.
Lông mày nhỏ như liễu xanh khóa lại đôi mắt trong như xuân thủy, con ngươi như một vầng trăng nằm giữa mặt nước hồ, ẩn chứa đủ các loại tình cảm. Đôi mắt mê người tới vậy, hai người nhìn nhau, nhất thời như si như mê. Hai người như đều nhớ tới lúc ở Thái Hồ, khói sương mênh mông, ngày ngày sóng vỗ, cứ vậy nhìn nhau, giống như trời đất đều đang dừng tại khoảnh khắc này.
Ánh mắt của Dương Lăng chẫm rãi chuyển qua đôi môi mềm mại của nàng. Không khỏi nghĩ tới nụ hôn mất hồn trên chiếc thuyền nhỏ kia, Cao Văn Tâm giống như cảm giác được. Đôi môi mím lại, mắt hơi ngước lên, lông mày khẽ hếch, ám chỉ đàn lang, trong lòng Dương Lăng không khỏi rung động.
Âm thanh Đường Nhất Tiên từ xa truyền tới, đánh thức một đôi đang si ngốc nhìn nhau, Dương Lăng quay đầu lại, Đường Nhất Tiên che miệng cười, đôi mắt cong cong nói: - Đại ca, Văn Tâm tỷ tỷ, hai người nếu cứ tiếp tục nhìn nhau như vậy, ta liền bồi Ấu Nương tỷ tỷ tới phường thêu dạo một vòng rồi mới quay trở lại, hai ngươi thấy thế nào?
Trong nhất thời, không chỉ Cao Văn Tâm sóng mắt lưu chuyển, mà hai gò má cũng đỏ hồng, ngay cả Dương Lăng cũng không khỏi nóng mặt, hắn trừng mắt nhìn Đường Nhất Tiên, sau đó nói với Cao Văn Tâm: - Đi thôi, chúng ta qua đó.
Dương Lăng bước đi, nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, Cao Văn Tâm bỗng nhiên vội vàng nói:
- Phu quân, bảo trọng!
Thân mình Dương Lăng chấn động, Cao Văn Tâm vội vàng xẹt qua bên người hắn, cũng không quay đầu lại, mà đi thẳng về phía đám người Hàn Ấu Nương.
Đường Nhất Tiên tiến lên nghênh tiếp, nắm lấy tay Cao Văn Tâm, cười tươi nói: - Văn Tâm tỷ tỷ, cảnh vừa rồi thực là cảm động quá đi.
Cao Văn Tâm liếc nhìn nàng một cái, cũng không kìm nổi ngọt ngào trong lòng, cúi đầu cười cười, hai người nắm tay nhau, cùng đi về phía Hàn Ấu Nương. Nhìn bóng dáng của các nàng, quả thực đều giống như tiên nữ hạ phàm.
Gió xuân thổi vào vạt áo, váy áo phiêu phiêu, hai người Thành Khởi Vận và Mã Liên Nhi đều đứng ở hai bên Dương Lăng, đứng ở mũi thuyền nhìn về bến tàu càng lúc càng xa. Mặc váy đỏ là Cao Văn Tâm, váy xanh lam là ba người Ngọc Đường Xuân, màu tím nhạt là Hàn Ấu Nương
Bóng người cũng dần dần khuất xa khỏi tầm mắt, Dương Lăng thở dài, chợt thấy gió nổi lên, vội vàng nói: - Đi thôi, vào trong khoang nghỉ ngơi, trên này gió lớn, đứng ở đây lâu dễ bị nhiễm lạnh.
Dương Lăng cùng Mã Liên Nhi đi vào trong khoang thuyền, giúp nàng ta bóc một ít quả khô, hàn huyên một hồi thấy nàng thích ứng với sự rung lắc của thuyển, dặn nàng nghỉ ngơi cho tốt, sau đó mới trở về khoang thuyền của mình. Thành Khởi Vận đoan chính ngồi trong khoang, đang thưởng thức trà, Sở Linh nhu thuận dâng trà lên cho Dương đại nhân, sau đó mới lặng yên lui ra ngoài.
Thành Khởi Vận nghiêng đầu nói: - Đại nhân chuyến đi này nên an bài thế nào?
Dương Lăng không cần nghĩ ngợi nói: - Cái gì mà quan sát trung nguyên chứ, dù sao cũng chỉ là ngụy trang mà thôi, qua Ký Lỗ Từ Dương sẽ không dừng lại, thuận gió căng buồm, ngược gió dùng lá chắn, không quản ngày đêm phải tới được Kim Lăng rồi nói tiếp.
Thành Khởi Vận vội la lên: - Còn muốn xem trước chút tình hình, Hoàng Thượng đã hạ chỉ rời Tứ Xuyên sẽ đi thẳng hướng Kiều An. Điều đô chỉ huy sứ Lý Sâm làm đô chỉ huy sứ Tứ Xuyên, chỉ huy sứ thành Đô Vệ cũng thay người, vả lại đi thăm quan phủ Thục Vương đối với chuyện này có động tĩnh gì không, rồi đi cũng không muộn mà.
Dương Lăng xoa cằm nói: - Đây là điều tự nhiên, ba vùng một vệ đều bị đưa đi những đô phủ khác nhau, Đới Nghĩa, Miêu Qùy, Mưu Bân đối với yêu cầu của ta tất sẽ không dám qua loa, có khi bọn họ cũng thăm dò được chút tin tức ròi cũng nên.
Thành Khởi Vận nghiêng ngiêng đầu ngẫm nghĩ trong chốc lát, sau đó đột nhiên mỉm cười nói: - Lưu Cẩn này cũng thực cổ quái, chỗ dựa của gã ở nội đình. Chỉ cần trong coi nội đình chặt chẽ, bát hổ liên thủ, đủ để đối kháng với đại nhân, trong triều không ai có thể lay động. Nhưng gã ta lại chắp tay dâng lên ba vùng một vệ cho đại nhân, lại kết thù với Trương Vĩnh, lại vọng tưởng cấu kết với ngoại thần để nắm giữ triều chính, cách kết hợp này đã là sai lầm rồi. Tiền đồ thực sự
Dương Lăng lắc đầu nói:
- Đừng xem thường sự tín nhiệm của Hoàng Thượng, trong bát hổ Lưu Cẩn là người được Hoàng thượng tin tưởng nhất, chỉ cần lòng tin của vua không giảm, ai cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện lật đổ được gã, kỳ thực kế này của gã cũng không phải ngu xuẩn. Nếu như không phải gã có ý nghĩ muốn lung lạch quan viên trong triều, trùng hợp lại có đứa cháu trai Từ gia ở Giang Nam, mà bằng chứng Từ gia buôn lậu trên biển lại nằm trong tay bổn quan, đồng thời Từ gia cũng đã quyết định hợp tác với bổn quan. Để thuận tiện sau nau còn kiếm chác lớn hơn nữa, cho nên vụng trộm báo cho ta, ta còn thực sự không đoán ra đây là gã dùng kế điệu hổ lý sơn đấy.
Thành Khởi Vận cười đắc ý, mặt mày hớn hở nói: - Cái gì mà gọi là người hiền ắt sẽ gặp lành ý. Chúng ta tương kế tựu kế, nhượng ba vùng một vệ, chiếm các lão và Binh bộ, Lễ bộ, đám người Hình bộ, cố ý tỏ ra yếu thế phục tùng gã, trước kiêu binh, khiến cho gã càng hành động ngang ngược kiêu ngạo. Chờ cho gã bị người người oán trách, đại nhân lại tới xử lý tàn cục, tất có thể lật đổ gã, hì hì hì.
Dương Lăng liếc nhìn nàng một cái, bật cười nói: - Thật lâu không thấy nàng vui vẻ như vậy, ta phát hiện chỉ trong lúc chỉnh người khác nàng mới cười vui vẻ như vậy, đắc ý và gian trá.
- Ách Thành Khởi Vận cười khan, nàng trợn mắt nhìn Dương Lăng nói: - Đang khen hay đang chê ta vậy? Khụ. Vậy đại nhân cảm thấy, việc Thục Vương mưu phản có phải là kế của Lưu Cẩn phô trương thanh thế không?
Dương Lăng nhăn mày, ngẫm nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng lắn đầu: - Gã muốn điều ta rời kinh, nhưng cũng sẽ không dám bịa đặt ra tin tứ như vậy, huống chi giấy trắng mực đen, đúng là do Phạm Đình tự tay viết. Ta đã từng hỏi Đới Nghĩa, gã trước kia cũng nghe qua việc này, nghe nói có người bỏ một số tiền lớn, ở ngoài thành Tô Châu thuê một đám thợ thủ công tạo mấy vạn kim gạch khối, sau đó chuyển về hướng Xuyên Thục.
Mà trên đời này chỉ có hoàng cung, hoàng lăng mới được dùng kim gạch xây dựng, nếu không phải có mộng làm Hoàng đế, bỏ ra số tiền lớn lại còn mạo hiểm sẽ bị chém đầu làm gì chứ? Ngự diêu do Ti lễ giám quản, xảy ra lỗ hổng lớn như vậy, bọn họ không đưa ra được chứng cứ xác thực là do Thục Vương gây nên, lúc đó Tiên đế lại nhất mực tin tưởng Thục Vương, nên đám người đó đã giấu tin tức này lại, vẫn là do Lưu Cẩn sửa sang lại hồ sơ của Ti lễ giám, mới phát hiện ra chuyện này.