Thành Khởi Vận vươn ngón tay thon dài như ngọc, nhẹ nhàng gõ vài cái lên mặt bàn, nhíu mày nói: - Thục Vương nhiều thế hệ hiền vương, chẳng lẽ thực sự đang nghỉ ngơi dưỡng sức, âm thầm phản nghịch?
Thục Vương là người con thứ mười một của Hoàng đế Chu Nguyên Chương, tên Chu Xuân được mọi người xưng tụng là "Thục tú tài". Đất phong của Chu Xuân là Tứ Xuyên, phát triển nông nghiệp, buôn bán, đầu tư học tập, củng cố biên phòng, người người an cư lập nghiệp, ngàng càng thịnh vượng giầu có.
Khi Yến Vương Tĩnh gặp nạn, Chu Xuân hướng Hoàng huynh Chu Lệ tương trợ, muốn tiền cho tiền, cần binh thì cấp binh, Chu Lệ tuy rằng tính tình tàn bạo, cũng nhiều nghi kỵ, nhưng đối với vị đệ đệ này lại vô cùng tín nhiệm và cảm kích.
Sau khi Chu Lệ lên làm Hoàng đế, đối với thập nhị đệ phong thưởng hậu hĩnh, lại phong đất cho vài phiên vương khác, Thục Vương từ đầu tới cuối đều tham dự chính sự, trung với triều đình, nhiều lần được Hoàng đế phong đất, hiện giờ Tứ Xuyên có sáu bảy phần là tư điền của Thục Vương, không cần phải cống nạp cho triều đình.
Hoằng Trị Hoàn đế nhiều lần khen ngợi Thục Vương nhiều đời hiền vương, cũng hạ chỉ dòng họ hoàng thất dùng chuẩn tắc giáo dục của Thục Hiền Vương làm chuẩn tắc giáo dục hậu thế. Dưới tình hình như vậy, nếu không có chứng cứ sát thực về tội mưu phản, thì ngay cả Dương Lăng sợ cũng phải áp chế việc này trước, rồi mới nói sau.
Hiện giờ Thục Vương đời thứ tám Chu Tân Hãn tại vị, có hai nhi tử một nữ nhi, thế tử là Chu Nhượng Hủ, phụ tử đều có tiếng hiền danh, cho tới bây giờ cũng không lộ ra chút dã tâm nào. Dương Lăng suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nhớ lại năm Chính Đức có sự tích Thục Vương dự định mưu phản, nghĩ tới ngay cả khi Thục Vương đã từng có dã tâm, nhưng trong lịch sử thì chưa làm ra bất cứ chuyện gì lớn cả.
Dương Lăng nghĩ tới đây trong lòng cũng bình tĩnh, nói với Thành Khởi Vận: - Dù sao không thể trực tiếp đi Tứ Xuyên, việc này không vội được, trước hết ta cứ đi Giang Chiết thăm đồn điền, Bình Oa mở cửa biển và một số việc khác. Sau đó lại đi Quảng Đông xem có phải đám người tóc đỏ đó không quản ngàn dặm xa xôi đưa đại bác tới cho chúng ta.
- Có khoảng thời gian này ngấm ngầm hành động, lại thêm Binh bộ âm thầm tác động, tin tưởng quân đội ở Xuyên Thục nhất định đã thay mới bỏ cũ hết rồi, ba vùng một vệ bí mật bị tra xét cũng đã có manh mối, lúc đó bản quan mới nhập Thục cũng chưa muộn.
Thành Khởi Vận nghe xong, trong lòng vừa động nghĩ thầm: "Trạm thứ nhất của đại nhân chính là Giang Chiết, bản thân đến Kim Lăng không thể tiếp tục đi cùng ngài ấy nữa, lần này đi Quảng Đông, sau lại tới Xuyên Qúy, Thiểm Tấn rồi mới hồi kinh sư. Đời này tốt nhất là ở trong vùng đất của mình, vĩnh viễn là "ty chức" của ngài ấy.
Trên đời làm gì có cái gì mà "ông trời tác hợp" chứ, dù cho trong lòng có ý, nếu như không có ai chủ động nói ra, nếu không chủ động đi tranh thủ, cuối cùng không phải chỉ là thoáng qua thôi sao?
- Ta Ta Thành Khởi Vận đột nhiên cảm giác được tim đập gấp gáp, yết hầu cũng khát khô. Nàng thực sự muốn bày tỏ hết tình ý của mình với Dương Lăng. Nhưng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dương Lăng, chợt nhớ tới thân phận của cả hai và quá khứ của mình, bất giác lại thấy chán nản. Chỉ yên lặng nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
Ngụm nước trà khi nuốt xuống, nàng còn cảm thấy một cỗ chua xót nhàn nhạt.
Ban đêm, trên thuyền có chút lạnh, ngoại trừ vài tên lính ngẫu nhiên tuần tra đi lại, thì phần lớn mọi người đều đã ngủ.
Trên boong thuyền, một mỹ nhân búi tóc lười biếng đang ngồi, áo choàng cũng không khoác, chỉ mặc một bộ thanh sam mỏng, yên lặng ngồi đó. Vạt áo theo gió bay lên, bóng dáng bị che phủ, thực lâu không chịu đi vào giấc ngủ
Lá cờ của Dương Lăng là thay mặt thiên tử tuần tra, nhưng một đường gấp gáp, đi qua Ký Lỗ cũng không dừng lại, ngoại trừ dừng ở ven đường mua gạo thịt rau cỏ, còn lại toàn ở trên thuyền, ngày đêm không nghỉ, khiến cho chủ thành Ký Lỗ chuẩn bị nghênh tiếp khâm sai trở tay không kịp. Tri Phủ Sơn Đông Thanh Châu là Lạc Thiếu Hoa dùng khoái mã đuổi tới dịch trạm, vốn định mật tấu với khâm sai chuyện Ti lễ giám Lưu Cẩn hoành hành coi thường luật pháp, dân chúng Thanh Châu đã sớm không chịu nổi, nhưng y cũng không ngờ được hành trình của khâm sai lại vội vàng như vậy, khi gã đuổi tới nơi dịch trạm gần bến tàu, thì thuyền của quan khâm sai đã ở ngoài trăm dặm rồi, Lạc Tri phủ nhìn mặt nước thở dài, ảm đạm quay trở về Thanh Châu.
Thuyền tới Giang Tô Trấn Giang. Chuyến đi gấp gáp, khiến thân thể Mã Liên Nhi không khỏe. Dương Lăng thấy vậy đành phải tạm dừng ở Trân Giang, mời thầy lang tới bắt mạch cho nàng, kê đơn điều trị. Sau hai ngày, Mã Liên Nhi cảm thấy trong người bớt khó chịu, Dương Lăng nghe nói Trấn Giang có rất nhiều loài hoa nổi tiếng, phong cảnh cũng đẹp, liền dẫn Mã Liên Nhi, Thành Khởi Vận đi du ngoạn, nghĩ ngày mai lại tiếp tục khởi hành.
Tri phủ Trấn Giang Tiêu Hồng Chu là một người biết nhìn hoàn cảnh, thấy khâm sai trên đường vội vã, căn bản chưa từng nghỉ ngơi, nhưng mà lại ở Trấn Giang của gã nghỉ ngơ ba ngày. Gã mừng rỡ khoa chân múa tay vui sướng, tự mình dẫn các Huyện lệnh đến dịch quán yết kiến, sau đó mỗi ngày đều tới hỏi thăm về tình hình ăn uống nghỉ ngơi, có thể nói là quan tâm đầy đủ.
Y nghe nói Dương đại nhân muốn đi thăm quan Trấn Giang, nhưng không muốn khoa trương, liền thu xếp một thuyền lớn, lại phái người tới dẫn đường, đưa mấy người Dương Lăng đi du ngoạn.
Dương Lăng thuê người khiêng kiệu, Mã Liên Nhi ngồi kiệu, còn những người khác đi bộ lên núi. Vừa đi bộ vừa du sơn ngoạn thủy, tới Kim Sơn Tự. Kim Sơn Tự nằm ở dưới chân núi, hương khói quanh năm, vô cùng trang nghiêm, trong chùa có âm thanh gõ mõ vang ra, trên đại điện cũng có tiết đàn.
Dương Lăng thấy người đến quá mức ồn ào, liền dẫn Liên Nhi và Thành Khởi Vận đi vào hậu viện Kim Sơn Tự, nơi này có đình Vọng Hải là nơi cao nhất để ngắm cảnh, còn có Trường Giang phiếm lan, như giao long giữa trời, giao thoa trời và đất. Trong sương mù mênh mông mờ ảo, mơ hồ thấy có cánh buồm phía xa. Bên trái chùa là một tòa Điếu Ngoan Ki, cảnh sắc như họa, nhẹ nhàng xinh đẹp, khiến lòng người thoải mái.
Dương Lăng ăn mặc như công tử phú gia, Mã Liên Nhi, Thành Khởi Vận xinh đẹp như hoa, cải trang thành bộ dáng thiếu phu nhân sĩ tử, tuấn nam mỹ nữ xinh đẹp, đều có dung mạo xuất sắc hơn người. Nơi này du khách vốn không nhiều, lúc này cũng thực sự khiến người ta chú ý.
Dương Lăng, Thành Khởi Vận và Mã Liên Nhi dựa vào lan can ngắm biển, đột nhiên nghe thấy có người thốt lên: - Làm gì có chuyện như vậy, đình Vọng Hải này là do nhà các ngươi dựng lên hay sao? Tại sao ta lại không được lên?
Dương Lăng quay lại, chỉ thấy một thư sinh mặc áo bào xanh đang muốn đi lên Vọng Hải Các, nhưng bị đám người Ngũ Hán Siêu cải trang thành gia đinh, đứng ở chung quanh, thấy thư sinh có ý định tiến lên, liền lập tức nhảy ra vài người, ngăn gã lại.
Ngũ Hán Siêu đánh giá từ trên xuống dưới. Thấy thư snh khoảng tầm bốn mươi, da trắng nõn, trên mặt có chút nếp nhăn, hai đầu lông mày còn mang theo chút cuồng vọng, thoạt nhìn có chút giống với tú tài thi rớt, tong tay còn cầm một đống giấy trắng, liền khách khí cười nói: - Công tử xin đợi một chút, đình các cũng không lớn lắm. Công tử nhà ta dẫn theo nữ quyến, công tử là người đọc sách, nên biết có điều không tiện.
Thư sinh kia chính là từ xa nhìn thấy hai mỹ nữ, phiêu diêu trên Vọng Hải Các, nhất cử nhất động, đều toát ra phong tình mê người. Gã có một đôi mắt háo sắc chỉ nhìn mỹ nữ Giang Nam, nhưng ít khi được gặp, vừa gặp lập tức trong lòng ngứa ngáy khó chịu. Vội vàng đi tới muốn nhìn ngắm kĩ hơn, không cho gã lên Vọng Hải Các thì làm gì có chuyện gã bằng lòng chứ?
Lập tức thư sinh cười lạnh một tiếng, đang định rút thắt lưng tự mình xuất thủ khiển trách một phen, không ngờ gã vừa động, nhưng ngũ quan không vì Ngũ Hán Siêu mà ngăn cản gã. Dương Lăng thấy tướng mạo của gã, không khỏi giật mình kinh hãi, vội vàng kêu lên: - Ngũ Hán Siêu dừng tay, mau mau mời gã qua đây.