Dương Lăng vốn lo quan viên không biết chuyện sẽ có điều bất kính, Đại Lâu Nhi tâm cao khí ngạo, sao chịu được khuất nhục này. Hắn lại không biết nhóm đại sĩ phu đã phân hóa thành hai cách nhìn nghiêm trọng về trinh tiết, vừa khắc nghiệt với nữ nhân tới cực điểm, mặt khác lại thích lưu luyến thanh lâu, nạp danh kỹ làm thiếp mới là thời thượng, căn bản không có nghiêm trọng như hắn nghĩ.
Cốc Đại Dụng thấy Dương Lăng đến tất nhiên là mừng rỡ. Mấy ngày nay y vội vàng thành lập hải quan nha môn, thị thuyền đi biển ti, Thủy sư, và thuế giam nha môn, Cốc Đại Dụng tài học hữu hạn, nhưng y nhớ kỹ lời Dương Lăng, tuyệt không mù quáng chỉ huy, chỉ dám điều động nhân sự.
Đồng ý ra sức, có thể làm ra hiệu quả, chỉ cần là người có thể sử dụng, y liền bạo gan để cho thủ hạ đi làm. Dù sao sau lưng của hắn có Dương Lăng, có Hoàng thượng, có hoàng thân quốc thích và phương sĩ thân gia tộc quyền thế trong kinh ủng hộ. Những chuyện nhỏ cũng không cần y tự mình đi xử lý, huống chi còn lưỡng xưởng nhất vệ âm thầm truyền lại các loại tình báo và tiến trình xây dựng của nha môn. Không có chuyện gì chân chính dấu diếm được hắn.
Dương Lăng, Thành Khởi Vận tham gia tiệc tẩy trần, tạ ơn tặng các quan viên địa phương, lúc này mới cùng Cốc Đại Dụng, Lý Đại Tường và vài người thân cận trở lại khâm sai hành dinh, ngồi uống trà.
Chỗ này là hành dinh Cốc Đại Dụng mới xây bên thị thuyền ti nha môn. Cốc Đại Dụng là người phương bắc, không có thói quen cầu nhỏ nước chảy như Giang Nam hay hành lang uốn khúc, tòa nhà này có kiến trúc của phương bắc, chú ý nhất là sự thông thoáng khí thế.
Cửa cao lớn, hành lang thẳng tắp, cứ năm bước treo một chiếc đèn, kéo dài đến giữa phòng, chiếu căn phòng sáng như ban ngày.
- Chúng ta đã lệnh Tô Châu mở rộng hàng dệt bằng máy, nhưng dệt phường cũng dựa theo phân phó của đại nhân, bảo bọn họ tự phụ trách một khối, sản tơ chuyên môn sản tơ, dệt la chuyên môn dệt la, thành phẩm do hàng dệt bằng máy cục thống nhất thu mua.
Như vậy chia ra mỗi nhà đều tiết kiệm được rất nhiều nhân lực vật lực, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa các nhà vẫn giữ quan hệ cung ứng không thể tách rời nên cũng không có phá rồi, ngáng chân nhau Lý Đại Tường bị Dương Lăng 'trong nụ cười giấu đao' dọa tới bể mật, vừa ngồi xuống đã lấy lòng nói.
Dương Lăng cười nói: - Vất vả vất vả. Cùng loại đồ sứ, tơ lụa, vải vóc, kinh Phât, thi từ, cao trung thấp đều phải chuẩn bị, sau thông thương mới có thể định giá tới Đông Doanh Quốc.
Hắn uống mấy chén rượu nhạt, hứng trí nên các cấp dưới không cần e dè, nhất thời cười nói: - Là hàng made in china nhưng chế tạo cũng không rẻ, ha ha, đây chính là ba phần tiền vốn bảy phần tiền lời.
Lý Đại Tường trố mắt nói: - Đại nhân nói... made cái gì?
Dương Lăng cười ha ha nói: - Ta là nói đồ Đại Minh chế tạo. Ha ha, mới vừa rồi chỉ là nói chữ, Lý công công chớ cần để ý.
Cốc Đại Dụng vội tự cho là thông minh giải thích: - Phủ Dương đại nhân có nuôi người phương Tây tóc đỏ mắt xanh, đây là đại nhân đang nói tới Đế Quốc.
Lý Đại Tường bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng biểu hiện khâm phục, ca ngợi.
Dương Lăng nói: - Tuy nhiên chư vị đại nhân cần phải nhớ kỹ, nói là dân gian tự do thông thương, nhưng trong trường tiểu quốc hoang dã có thể sánh bằng, chúng ta sẽ phải chỉ họ xưng thần. Thiên tử dẫn đường giáo hóa dân chúng. Nếu mặc kệ nó, chẳng những điên đảo Càn Khôn, bại hoại xã tắc mà còn làm hỏng đại sự!
Phải dẫn đường, hiểu không? Không nên xuất nhiều nhập nhiều, lúc định ra thuế suất sẽ cao một chút. Dân chúng dĩ nhiên sẽ xuất ra vài thứ, chúng ta phải tiến nhiều vào lưu hoàng, đao kiếm, cây gỗ vang, cùng với mỏ đồng Đông Doanh Quốc.
Còn có, Mẫn Văn Kiến Mẫn đại nhân ngày mai sẽ tới gặp ta, nhưng ta đã nghe nói đồn điền trong quân gieo trồng đồ Nam Dương mọc vô cùng tốt, sang năm có lương thực dư, cũng phải cân nhắc nước tưới tiêu, không nên chỉ thấy cái lợi trước mắt. Phải cho nó không rời khỏi chúng ta.
Lý Đại Tường lo lắng nói: - Đại nhân, hàng dệt bằng máy đã dùng phần lớn tiền của Tùng Giang và những nơi khác thu mua vải vóc, tơ lụa. Nghe nói Đông Doanh Quốc hiện giờ chư hầu hỗn chiến, cực kỳ nghèo khó, bọn họ có tiền mua đồ của chúng ta sao?
Cốc Đại Dụng được Dương Lăng bảo bày mưu đặt kế phải chặt chẽ chú ý hướng đi của Đông Doanh Quốc, Xưởng Vệ đã truyền lại một ít tình báo, trong lòng hiểu rõ, nhân tiện đây nói: - Lão Lý. Ngươi cứ việc yên tâm. Đông Doanh Quốc tuy nhỏ nhưng nhiều quặng vàng, mỏ bạc. Mấy năm nay nơi nơi đánh giặc, điền viên, thành thị hoang vu, bức bách bất đắc dĩ phải phá núi lấy quặng, bọn họ thứ khác không có, chỉ có vàng bạc là không thiếu.
Lý Đại Tường nghe vậy mới yên lòng, lập tức nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Dương Lăng kỳ thật cũng không có hảo tâm, hắn mượn chuyện mở hải mậu dịch, phái sứ giả đi Đông Doanh Quốc sưu tập tình báo, căn cứ theo những gì họ báo về, Đông Doanh hỗn loạn đánh đấm khắp nơi, người làm ruộng, thợ thủ công càng ngày càng nghèo.
Vì tăng cường thực lực, chiếm ưu thế trong chiến tranh, các nơi lợi dụng Đông Doanh có nhiều núi, trong núi có nhiều mỏ vàng bạc, tổ chức nhân lực toàn diện khai thác, thậm chí bắt đầu xây dựng cải tạo thuỷ lợi, cổ vũ trồng trọt.
Dương Lăng tính toán vàng bạc là tiền thông dụng nhất, dù ở đâu hay vào thời gian nào cũng là thứ đáng giá, nếu cung cấp cho họ vật phẩm thậm chí là thực phẩm để giải quyết nỗi lo của bọn họ, như vậy các nơi sẽ vì kinh tế khốn đốn mà chuẩn bị tạm thời đình chiến, do đó phát triển mạnh nông công nghiệp sẽ tăng mạnh thêm lần nữa. Như vậy ở Đại Minh phát triển hải quân cùng thời điểm là có thể lợi dụng bọn họ nội loạn năm mươi năm, có muốn quay đầu cũng khó.
Dương Lăng tuyệt đối không thể lường trước được mục đích của hắn đơn giản như thế, nhưng lại ảnh hưởng rất lớn tới tương lai: Đông Doanh bởi vậy mà đi theo con đường phát triển của Tây Ban Nha, còn Đại Minh lại bởi vậy sau 150 năm tích lũy đã bạo phát thành tư bản.
Trong lịch sử Chiến quốc thế kỷ XVI, khai thác vàng bạc đồng phát phát triển kinh tế khiến năm mươi năm sau họ hoàn toàn không cần dựa vào việc cùng Đại Minh triều giao dịch để tồn tại, do đó đi theo con đường độc lập của riêng mình. Nhưng mà giờ Đại Minh giải trừ cấm biển trước sáu mươi năm, đưa sang sản phẩm và lương thực cho Đông Doanh Quốc khiến họ không phải lo âu về sau.
Mỏ Kim Sơn không cạn kiệt khiến bọn họ căn bản không cần phải lo lắng hậu quả khi không có sự sinh sản, ở trong núi tinh luyện kim ngân là có thể đổi lấy tơ lục Đại Minh, đồ sứ đắt tiền và thực vật, ai còn đồng ý làm nghề trồng trọt bán mặt cho đất bán lưng cho trời?
Cũng giống lúc Tây Ban Nha diệt Inca đoạt lấy một chút hoàng kim trở thành nhà giàu mới nổi, có được tư bản hùng hậu như thế, ở lấy hoàng kim làm tiền phương Tây. Nếu dùng cho phát triển sinh sản, không thể nghi ngờ bọn họ đã trở thành quốc gia giàu có nhất châu Âu.
Nhưng mà bọn họ sai lầm khi nghĩ có thể tiếp tục đoạt lấy vô số vàng bạc ở tân đại lục, chỉ biết tiêu xài và tiêu phí, kết quả chẳng những làm tiền bạc chuyển tới Âu Châu, mà mấy chục năm sau xuất hiện bốn lần khủng hoảng tài chính, gần như mất nước.
Mà Đại Minh liên tục không ngừng khai thác vàng bạc, cho Oa Quốc có ảo giác tương tự, đến nỗi bọn họ cũng đi theo con đường này. Ngược lại Đại Minh thì sao? Dân chúng Đại Minh thích việc gom góp, cất giấu hoàng kim. Đại Minh triều biến thành một khối "bọt biển hút vàng", hoàng kim đã chảy đến thì đừng hòng đi ra.
Trải qua hơn một trăm năm tích lũy, văn hóa, pháp luật, khoa học kỹ thuật, tư tưởng ý thức từ thương tới công trở nên thành thục, cuối cùng sinh ra đại cách mạng công nghiệp, cung cấp đầy đủ tài chính để chuẩn bị.
Dương Lăng và mấy vị tâm phúc hàn huyên về mở hải thông thương, nghe tình hình nha môn dưới tay Cốc Đại Dụng chuẩn bị xây dựng ước chừng một canh giờ. Mới nghỉ ngơi tiễn khách.