Lý Đại Nghĩa chậm rãi bước thong thả vào, trên mặt là một nụ cười bình tĩnh tự tin, chân không có chút vội vàng hoang mang.
Y hiểu trong lúc này y càng bình tĩnh thì những quan binh ngoài kia càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Ta ăn chắc các ngươi rồi!
Lý Đại Nghĩa đắc ý đảo qua tứ phía, cười lạnh tính toán: Tiểu nha đầu đó không thể giết được, Quận chúa sống chắc chắn sẽ làm cho quan càng binh tin lời ta hứa, cũng không dám đuổi theo ta quá nhanh, nhất định phải đánh Dương Lăng ngất rồi mới đưa hắn ra khỏi thiền viện, rồi mới gọi quan binh đi vào cứu quận chúa.
Lúc đó bọn họ phát hiện ta chơi trò vườn không nhà trống, phía bắc thiền viện là rừng cây, đi mấy dặm ta sẽ giết Dương Lăng trốn vào rừng rậm, cho dù bọn họ có nhiều người, thì muốn bắt một cao thủ như ta trong rừng cũng khó như lên trời, ha hả…
Lý Đại Nghĩa ngừng bước, ngạo mạn ngang nhiên nói với thị vệ đang bồn chồn lo lắng, rồi ngênh ngang bước vào thiền viện.
Cửa điện mở ra Lý Đại Nghĩa lách người vào, nhìn thấy Dương Lăng và tiểu quận chúa đang ngồi trên mặt đất y cũng bị hù một phen, nhưng cùng lúc đó lại phát hiện hai người vẫn bị trói vào cột, Lý Đại Nghĩa không khỏi cười ha hả, thả lỏng vừa bước vừa nói:
- Sao phải phí sức lực làm gì, các ngươi…
- Hả!
Lý Đại Nghĩa đột nhiên phát hiện nhúm vải nhét miệng của hai người đã bị nhổ ra, cũng đành vậy, trong cái điện hẻo laánh này thì có hét lớn chưa chắc bên ngoài thiền viện đã nghe tiếng, nhưng…nhưng bọn họ cởi giày ra làm gì?
Lý Đại Nghĩa ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Dương Lăng, thì gặp ngay cặp mắt đầy sát khí của Dương Lăng, sau đó một chân nhấc lên chắn ánh mắt của hắn …
- Pằng!
Lý Đại Nghĩa ngẩn ra, ngực đã trúng một viên đạn, y hét lên giận giữ đang định vồ lên thì thấy Dương Lăng đã đổi một chân khác nhắm về phía y. Lý Đại Nghĩa không chút nghĩ ngợi lập tức nén đau dùng ‘ Tế hung xảo phiên vân’, lăng không đi ngược ra ngoài, giữa không trung thuận tay cầm theo luôn cả cánh cửa.
Trong căn phòng một chân của Dương Lăng cứng đơ trong không trung, run rẩy đến suýt bị chuột rút, mồ hôi hột chảy men theo má rơi xuống:
- Ngươi dùng kế vườn không nhà trống ta cũng dùng, may mà chân này gạt được hắn, nếu không…
Chu Tương Nhi trừng to mắt, rung giọng nói:
- Bắn… Bắn.. Bắn trúng chưa?
Dương Lăng không trả lời, hai mắt căng thẳng nhìn vào giữa hai cánh cửa sổ và cửa lớn băn khoăn, chỉ sợ Lý Đại Nghĩa đột nhiên phá cửa xông vào.
Lý Đại Nghĩa đứng bên ngoài cửa, cắn răng nhịn sự đau đớn trên ngực, y giơ tay sờ máu tươi rơm rớm, y đã trúng đạn.
Hỏa khí thật đáng sợ, lúc trong quân đội y đã từng nhìn thấy súng ngắn, thao tác lằng nhằng, hơn nữa phải dùng lửa châm dây dẫn, mỗi lần bắn cũng đủ để y giết mười mấy người, sao súng của hắn… Chẳng nhẽ là vũ khí mà Xưởng Vệ bị mật chế tạo ư?
Tiếng súng cũng làm cho quan binh ngoài miếu lo lắng, Lý Đại Nghĩa nghe thấy tiếng ồn vội vàng xông ra cách khoảng hơn mười trượng, đến cửa tiểu viện vừa gặp đúng quan binh đang xông vào thiền viện dưới sự dẫn dắt của Ngũ Hán Siêu, Lý Đại Nghĩa lập tức quay người lại lưng hướng về phía bọn họ một tay giữ ngực thân người ưỡn thẳng nói không chút hoang mang:
- Không cần hoang mang, bọn ta còn chưa đi ra, chắn chắn sẽ không tự ý giết người đâu.
- Tam quái Ba Sơn, trong miếu có chuyện gì vậy? Sao lại nổ súng?
Ngũ Hán Siêu lạnh lùng nói.
- Ha ha ha, Ngươi hỏi ta? Nên hỏi Dương đại nhân nhà ngươi mới đúng, bọn ta đinh thả hắn không ngờ trên người hắn còn giấu súng ngắn …
Tia máu thẫm ra khóe miệng, Lý Đại Nghĩa ngừng một chút nuốt một mồm máu lại, nói giọng hơi khàn:
- Suýt chút nữa là làm bị thương huynh đệ của ta, các ngươi lui ra ngoài đi, ta vốn định thả Tiểu quận chúa trước để Dương đại nhân hộ tống bọn ta một đoạn, nhưng người này… thật không muốn sống, tốt nhất bọn ta lại trói bọn họ lại, để Tiểu quận chúa bảo đảm cho bọn ta một đoạn đường.
Thị vệ Dương Lăng nghe thế liền thở phào, nhưng người của phủ Thục Vương lại trở nên căng thẳng.
Đại nhân có súng, hơn nữa còn là súng A Đức Ny đặc biệt tặng hắn sau khi đã cải tạo để phòng thân, chuyện này Ngũ Hán Siêu biết rõ nhất. Lý Đại Nghĩa ăn nói cẩn thận không có chút gì đáng nghi, đứng đây nhìn nghiêng vào trong sân thì không thấy tình hình của thiên điện kia, Ngũ Hán Siêu chỉ đành vẫy vẫy tay dẫn người từng bước lui ra ngoài.
Lý Đại Nghĩa ngừng thở, không động đậy đợi đến khi tất cả bọn họ đều đã ra khỏi cửa rồi mới bước chậm xuống bậc cửa, vừa ra khỏi tầm nhìn của cửa lớn thiền viện người lập tức lảo đảo ngã xuống đất.
“Tên cẩu quan đó vẫn còn súng trong tay, không thể quay lại nữa rồi!”
Lý Đại Nghĩa oán hận bước đi hai bước vạch áo bào cởi thắt lưng ra buộc chặt lên ngực, mặc dù chảy máu nhưng áo màu sẫm nhìn không rõ vết máu trước ngực, nhưng…
Đám người Chu Nhược Cận đang lo lắng đứng đợi trước cửa, trên eo Lý Đại Nghĩa dắt một thanh đao thép, hai tay chắp trước ngực đột nhiên thần thái thoải mái xuất hiện trước cửa, y nhìn mọi người một lượt, cười nhạt bước chậm rãi đến trước ngựa.
Lý Đại Nghĩa cười một tiếng hai tay ôm lấy vai, không để tâm tới mũi kiếm đang chỉ vào người y, nghênh ngang bước qua trước mặt Ngũ Hán Siêu, quay lưng lại chỉnh yên ngựa, rồi lại vỗ nhẹ cổ ngựa, Ngũ Hán Siêu bị sự bình thản của y làm cho mơ hồ, nghi hoặc nhìn y, rồi lại nhìn cái sân trống không.
Lý Đại Nghĩa lấy một bọc vàng lá trên ngựa xuống ôm trước ngực, rồi mới dắt cương ngựa chậm rãi quay người lại một mặt vỗ yên ngựa một mặt nói tự nhiên:
- Huynh đệ của ta sẽ lập tức đưa người ra, sẽ thả Khâm sai đại thần tại đây, đợi sau khi bọn ta đi qua cánh rừng phía trước, nếu không có quan binh ngáng đường, thì bọn ta sẽ thả luôn cả Tiểu quận chúa của các ngươi.
Y quay đầu hô lớn vào trong miếu:
- Lão nhị, Lão tam, đưa người ra đây!
Y hô một tiếng, mọi người đều đồng loạt hướng vào trong miếu, Lý Đại Nghĩa nhân cơ hội này hai chân nhảy lên yên ngựa, đập vào bụng ngựa, ngựa phi như bay tiến về phía rừng thông phía bắc.
Đây là ngoại thành, phương bắc là tốt nhất, tứ phía đều là rừng núi xanh thẳm, đi về phía bắc nữa là rời xa Thành Đô, ngựa phi nhanh như rồng trong nháy mắt đã phi ra xa hơn mười trượng.
Mọi người kinh ngạc, bọn họ đóng làm dân chúng ra ngoài đi chơi, chứ không phải hành quân đánh nhau, một thứ binh khí cũng không có, càng không nói là cung tên.
- Tên tặc ngươi dám!
Trong tay Chu Nhược Cận sớm đã cầm một thanh đao thép lấy từ thị vệ lúc này liền run tay ném ra, đao xoáy như quang luân mang theo tiếng như sấm xoáy theo Lý Đại Nghĩa đang chạy như điên, vừa nghe thấy đao phong không thể chặn lại đó, Lý Đại Nghĩa liền bỏ cách giá, y giật mạnh cương ngựa tránh được đao này.
Cuồng đao bay vào rừng, một cái cây to như cổ tay “răng rắc” đổ xuống, Lý Đại Nghĩa vừa nhô người lên, một thanh kiếm sắc nhọn đã đâm tới không một tiếng động, từ sau lưng đâm xuyên qua xương rồi đâm thủng ngực. Ngũ Hán Siêu ném kiếm ra khỏi tay, vốn không thèm nhìn là có trúng hay không đã như chim yến bay vào rừng, chân không chạm đất chạy như bay vào thiền viện.
“ Á” Lý Đại Nghĩa kêu lên một tiếng nằm trên yên ngựa không dám ngẩng đầu lên nữa, chỉ đánh ngựa phi như bay đi về phía trước. Mặt đất lướt nhanh qua trước mắt tối sầm, Lý Đại Nghĩa lại nắm chặt lấy yên ngựa, nhắm nghiềm hai mắt nghiến răng, la hét từ tận đáy lòng: Ta không thể chết! Ta đã hứa với nàng, nhất định sẽ sống mà quay về gặp nàng, nhất định! Nhất định phải sống!
Máu lại chảy xuống theo khóe miệng của y. Lý Đại Nghĩa định cố nuốt lại vào, cổ họng phản ngược lại phun ra một miệng máu tươi.
Dương Lăng lảo đảo bước ra khỏi thiền điện, hạnh phúc hít lấy một hơi:
- Đại nạn đã qua, đại kiếp đã qua, thiên hạ thái bình rồi!
“ Phì phì phì phì!
Tiểu Quận chúa Chu Tương Nhi đoan trang nhã nhặn, cử chỉ nho nhã có giáo dục đã đi xong giày, bước theo sau ra đại điện, nhưng vẫn không ngừng nhổ phì phì.
Mọi người đều nhìn cô kinh ngạc, nhất thời không hiỂu nổi hai người bị bắt làm con tin sao kẻ tặc lại cởi giày bọn họ. Chẳng nhẽ trên đời lại còn kẻ tặc lạ đời trộm dưới bàn chân?
Tái thế làm người, Dương Lăng mới có tâm trạng để ý kỹ giày của Tiểu Quận chúa, vừa ngẩng đầu gặp phải cặp mắt đầy hận thù của cô gái, con ngươi như bốc cháy, Dương Lăng lập tức xoay người đi, hình như cũng khó chịu mà “ Phì! phì phì!”
- Giày của người ta …sạch hơn giày của mình nhiều.