Ngược Về Thời Minh

Chương 309-5: Đường Thục khó đi



Đã qua hồi lâu, đằng sau vang lên tiếng bước chân, trong sảnh lập tức yên lặng tất cả mọi người đều nhìn về phái sau đại sảnh, chỉ thấy thế tử Chu Nhượng Hủ mặt mày tái mét bước đến trước bàn Chương Ấn Thái giám, Tổng quản nội vụ, nói giọng thất thiểu:

- Các vị đại nhân, Nhượng Hủ thay phụ vương đến cảm tạ các vị đã qua phủ dự tiệc, hiện giờ...

Y hít một hơi dài, chắp tay nói:

- Hiện giờ trong phủ xảy ra chuyện thật sự không tiện tiếp đãi các vị, Nhượng Hủ thay phụ vương tạ tội với các vị xin các vị đại nhân tạm thời quay về phủ.

Chu Nhượng Hủ lại nói với Dương Lăng:

- Dương đại nhân, cả Án sát sứ đại nhân xin hãy dừng bước.

Trong lúc gió cuốn mây trôi các vị quan viên rời tiệc như triều xuống, Dương Lăng cùng Án sát sứ Lục Chính bước đến chỗ Chu Nhượng Hủ. Chu Nhượng Hủ thi lễ với Án sát sứ Lục Chính nói:

- Lục đại nhân, ngài nắm giữ Hình danh của Ba Thục, giờ hậu uyển Vương phủ xảy ra án mạng, người chết là nhị tiểu thư Chu Mộng Ly của Tĩnh Thanh Quận Vương. Hậu uyển không tiện cho nhiều người đi vào, xin đại nhân hãy cho hai bổ đầu đáng tin, làm việc nhanh gọn đến đây cùng đi đến phía sau. Sử tổng quản, dẫn đường cho Lục đại nhân.

Lục Chính thần sắc nghiêm nghị rời đi cùng tổng quản nội vụ. Lúc này Chu Nhượng Cận mới quay sang Dương Lăng vẻ mặt có chút hoảng hốt thất thần, mở mồm một lúc lâu mới nói:

- Dương đại nhân, trong lúc phụ vương kinh sợ, cơ thể... cơ thể rất không tốt, ta đã cho gọi thái y đến khám, hiện giờ... giờ hậu cung loạn hết cả lên, ta còn phải nhanh chóng đi xử lý, không thể đích thân đưa đại nhân hồi phủ, thật xin lỗi.

Dương Lăng thận trọng đáp lễ nói:

- Đâu có, đâu có, Thế tử xin nén bị thương, xin thế tử cứ đi chăm sóc phụ vương, tin chắc Lục đại nhân sẽ tìm ra hung thủ, bắt hắn đưa ra pháp luật trừng trị.

Chu Nhượng Cận nghe đến câu này sắc mặt bỗng trở nên vô cùng khó coi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói:

- Đại nhân nói phải.

Dương Lăng bùi ngùi nói:

- Bổn quan... xin cáo từ tại đây, vốn định ngày mai sẽ khởi hành về kinh sẽ lại đến cáo từ Vương gia, nhưng tình hình như ngày hôm nay... Xin Thế tử quay về nói với vương gia một tiếng, Dương Lăng sẽ không đến quấy rầy nữa.

Chu Nhượng Hủ cúi thấp thi lễ nói:

- Vậng, xin cáo từ đại nhân tại đây.

Mặc dù chuyện hôm nay không vui, nhưng cũng chỉ là một vụ hung án, sẽ có quan phủ địa phương xử lý, truy tìm hung thủ, không ảnh hưởng đến việc di lại của Dương Lăng. Dương Lăng động đến chuyện hồi kinh nỗi nhớ nhà như cắt, về đến hành dinh liền dặn do Lưu Đại Bổng Chùy đi thu dọn hành trang chuẩn bị khởi hành về kinh.

Tiệc rượu làm làm ám toàn thân đầy mùi rượu, Dương Lăng gọi người múc nước tắm rửa một lượt rồi mới thay thường phục, cầm giày trúc chậm rãi bước ra từ trong phòng tắm, Ngũ Hán Siêu bước lên trước nói:

- Đại nhân, Dương Thận với Cát Phan Ngõa Tây nói có chuyện phải gặp mặt bẩm báo với đại nhân, đã đợi ngài trong thư phòng hồi lâu.

- Ổ?

Dương Lăng thấy có chút kỳ lạ, hắn gật gật đầu mang đôi giày trúc lẹp xà lẹp xẹp đi đến phòng khách. Nhìn thấy hai người không ngồi mà đang xoa tay nhíu mày đi lại trong phòng không khỏi cười ha hả nói:

- Sao vậy, trà của ta không uống nổi sao? Sao hai người đều không động đến gì cả?

- Đại nhân!

Dương Thận vui mừng rỡ kêu lên, Cát Phan Ngõa Tây kích động xông tới cầm hai vai hắn nói:

- Dương đại nhân, ngài là khâm sai, ngài … ngài rất biết đánh trận, ngài nhất định là có thể cứu huynh ấy, chỉ xin đại nhân cứu lấy huynh ấy.

Dương Lăng nghe chẳng hiểu chuyện gì hỏi lại:

- Cát Phan Ngõa Tây huynh đệ muốn ta cứu ai?

Dương Thận đẩy Cát Phan Ngõa Tây ra vội nói:

- Đại nhân, Hậu uyển vương phủ xảy ra án mạng, ái nữ của Thục Vương quận chủ Chu Mộng Lytiểu thư bị người ta bóp cổ chết trong hoa viên. Vương gia chạy nhanh đi xem xét thì thấy trong tay cô ta nắm chặt một miếng ngọc, miếng ngọc đấy chính là vật theo người của Nhượng Cận huynh.

- Không thể nào, võ công của Chu Nhượng Cận ta từng được thấy, nếu y muốn giết một cô gái yếu đuối chẳng lẽ lại ngu xuẩn đến nỗi bị người ta giật mất miếng ngọc bội trên người mà không biết sao? Rõ ràng là chiêu cũ dựng chuyện hãm hại!

Dương Lăng quả quyết nói.

Dương Thận dậm chân nói:

- Đúng là trò cũ, nên mới có hiệu quả! Chu Mộng Ly chết trong hậu cung của Phủ Thục Vương, đấy là nơi người ngoài không vào được, cô ta bị bọp cổ chết ở đấy, thì hung thủ chắc chắn là người của phủ Thục Vương.

- Trước mắt bao người trong tay nạn nhân lại có một miếng ngọc bội theo người của Chu Nhượng Cận thì Tĩnh Thanh Quận Vương sẽ nghĩ thế nào? Người mang nỗi đau mất con gái chỉ muốn lấy mạng đổi mạng, ông ta còn đủ bình tĩnh mà nghĩ đến những nghi điểm bên trong sao? Không bắt Nhượng Cận huynh thì Vương gia phải ăn nói với Tĩnh Thanh Quận Vương thế nào đây?

- Nói như vậy thì Nhượng Cận huynh đã bị bắt rồi sao? Bộ khoái, Tuần kiểm của Án sát ti đâu? Lục đại nhân nói thế nào?

- Bữa tiệc hôm nay trong hoa viên thỉnh thoảng lại có người đi lại, để giết người mà không bị phát hiện phải tiến hành trong thời gian ngắn, ắt phải là thân thủ cao siêu mới có thể giết người trong nháy mắt mà không gây ra tiếng động. Hơn nữa người này có thể dẫn nhị tiểu thư vào sau hoa viên lâm phố thì không chỉ là người cô quen biết, mà địa vị thân phân cũng phải tương đương, thế nên người bị tình nghi cũng chỉ ít ỏi có mấy người. Trong tay cô ta lại nắm chặt miếng ngọc của nhị vương tử, Án sát Sứ ti cũng đâu dám cởi tội thay huynh ấy, giờ đã bắt người giam vào đại lao.

Lúc này Cát Phan Ngõa Tây mới nói chen vào:

- May mà bị giam vào đại lao, nếu không thì huynh ấy chắc bị Vương gia chém một đao rồi. Bọn ta là nghe Lưu phu nhân mẫu thân của Nhượng Cận nói, trên người tiểu thư Mộng Ly tìm thấy miếng ngọc bội, Nhượng Cận huynh như bị điên chỉ hét lớn ‘có người hại ta, không phải ta làm’, kiếm đâm vào trước ngực cũng không biết tránh, là Thế tử liều mạng giữ lấy tay Vương gia mới cứu được mạng của huynh ấy.

Dương Thận nói:

- Muốn nghi Chu huynh vô tộ thì đơn giản, nhưng muốn cởi tội cho huynh ấy thì đã khó lại càng khó. Đại nhân tài trí hơn người, hơn nữa với thân phận của ngài thì nói một lời ai mà không suy nghĩ chứ. Đại nhân, tại hạ và Cát Phan Ngõa Tây dám lấy đầu đảm bảo Chu Nhượng Cận không phải là kẻ tàn ác tiểu nhân, xin đại nhân ra tay cứu giúp.

Dương Lăng im lặng ngồi trên ghế, đầu óc lộn xộn gật đầu;

- Là có người muốn giết Quận chúa, để chuyển mục tiêu nên mới giá họa chu Chu Nhượng Cận, hay vốn là vì muốn giá họa cho Chu Nhượng Cận nên mới giết người?

Đang tiếc hà hai người Dương Thận bọn họ không nói ra chút gì có giá trị, thế thì hắn phải suy đoán từ đâu đây? Nhưng Chu Nhượng Cận biết công phu, tính tình nhân phẩm, mấy ngày nay qua lại Dương Lăng đã xem như bạn, sao hắn có thể ngồi nhìn không quản mà cứ thế rời đi chứ?

Lúc này Lưu Đại Bổng Chùy kích động chạy tới kêu lên:

- Đại nhân, ngày mai ngài khởi hành mặc áo quan hay áo thường? Y phục không dùng đến tiểu nhân sẽ gói lại.

Dương Lăng thở dài, uể oải vẫy tay nói:

- Gói cái gì chứ? Gỡ bao ra đi, bổn quan ngày mai không đi nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.