Lý Đại Nghĩa khắp người lấm lem bùn lầy đang bò trên mặt đất, thở dốc hồng hộc một hồi lâu. Đột nhiên gã vớ lấy một nắm cỏ dại, nhét vào trong mồm, ngấu nghiến nhai, nuốt...
Lý Đại Nghĩa làm như vậy không phải vì gã cảm thấy đói, hai ngày không ăn thứ gì gã cũng có thể chịu đựng được. Gã làm như vậy là vì so với cái cảm giác đau khổ như lửa độc thiêu đốt thì vị đắng chát của cỏ dại đang nhai ở trong miệng cũng chẳng có gì là khó chịu, ngược lại còn khiến cho những dây thần kinh đang tê dại và thân thể của Lý Đại Nghĩa có được thêm phần sức mạnh.
Lý Đại Nghĩa gào lên một tiếng rợn người, tựa như tiếng rống của một con dã thú. Sau đó toàn thân lảo đảo từng bước đứng dậy, bám chắc lấy cây gậy trong tay, từng bước từng bước tiến lên phía trước...
Đằng sau có một con sói đơn độc kiếm ăn, đã theo dõi Lý Đại Nghĩa từ xa một hồi lâu rồi. Sát khí toát ra từ cái con người đó khiến cho con sói luôn cảnh giác mà không dám lại gần. Vì nó không chắc chắn được rằng nếu như đâm nhào tới thì ai sẽ cắn chết ai. Tiếng gào rợn người của Lý Đại Nghĩa cuối cùng đã dập tắt đi nhưng tham niệm cuối cùng của con sói, nó lê quết cái đuôi xám biến đi mất.
Từ bỏ lòng tham, đôi khi là một sự thu hoạch.
Liễu Phi Vũ chưa ngủ. Dưới ánh đèn yếu ớt, nàng ngồi ở đầu giường, vụng về khâu một chiếc áo trẻ em. Miếng vải không lớn, chỉ có một miếng nhỏ xíu, nhưng có lẽ đủ để may y phục cho trẻ sơ sinh.
Nhìn bộ y phục nhỏ bé đã được hoàn thành, Liễu Phi Vũ mừng rỡ cầm lên ngắm nghía thật kỹ. Mặc dù hai tay áo bên cao bên thấp, vạt áo có những chỗ khâu vụng về nhìn trông thật kỳ quặc. Nhưng đó là thành phầm đầu tiên của Liễu đại tiểu thư, người chưa từng học qua nữ công. Nàng ấy vui vẻ đến nỗi quên đi nhưng vết thương kim đâm dày đặc trên các ngón tay.
Hài nhi mới ra đời thì to chừng nào nhỉ? Bộ y phục này liệu có vừa cho con? Thôi, kệ đi, nếu như có to một chút thì đợi sau này con lớn lên rồi mặc, trẻ con nhanh lớn lắm.
Liễu Phi Vũ nâng niu bộ y phục như bảo bối rồi gấp gọn lại, đưa tay vòng ra sau khẽ đấm lưng.
Nơi đây là một thôn trong khe núi, miễn cưỡng thì cũng có thể gọi là một thôn. Vì nơi đây chỉ có đúng ba căn nhà, hai hộ dân, đều là những thợ săn trong núi. Từ đây muốn đi đến những thôn ngoài núi thì phải mất đến mười mấy ngày đi đường rừng. Căn nhà mà hiện tại nàng đang ở, trước đây là của gia đình một người thợ săn, một lân đi săn trong rừng bị bọn Linh Cẩu bao vây, không kịp trèo lên cây nên bị dã thú ăn thịt mất. Vợ và con của người đó chẳng còn cách nào sống sót được trong thôn núi này nên mới rời đi chỗ khác.
Nơi đây gần như cách biệt với thế giới bên ngoài, hai hộ thợ săn còn lại cũng đều là những người thật thà chất phác, đối đãi nhiệt tình chân thành. Lý Đại Nghĩa tìm tới nơi đây, tạm thời để cho Liễu Phi Vũ ổn định, mang một chút bạc lẻ đưa cho một hộ thợ săn họ Đặng để cho họ chăm sóc cho nàng.
Lúc trước đi chạy trốn cùng Lý Đại Nghĩa, trong lòng của Liễu Phi Vũ đầy những oán hận, đau khổ. Nay vứt bỏ hết những thứ đó đi, thực tâm coi gã là người đàn ông của mình; là người mà mình thương nhớ lo lắng; là người mà mình yêu thích, mơ tưởng về tương lai của cả hai người. Một cô gái nhỏ bé chưa hiểu gì về nhân tình thế sự đã trở thành vợ, thành mẹ, những hoang tưởng lãng mạn đã không còn tồn tại nữa. Liễu Phi Vũ trở nên yêu thích cái cảm giác yên ổn này.
- Ồ, chàng đi lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa có chút tin tức gì vậy? Chàng...
Ý nghĩa lo sợ mới xuất hiện trong đầu bèn bị Liễu Phi Vũ nhanh chóng dập tắt, nàng ta tự an ủi bản thân:
- Không có gì đâu, chàng ấy là người cơ trí, võ nghệ lại cao cường. Nếu như không có cơ hội, vì ta, chàng ấy cũng sẽ không khinh suất, chàng nhất định trở về.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Liễu Phi Vũ giật thót người, vội vàng đứng dậy hỏi:
- Ai đó?
Bên ngoài không có tiếng trả lời, Liễu Phi Vụ lo sợ cầm lấy một chiếc gậy, thứ võ công bắt mèo của nàng nếu như quả thật có kẻ xấu xông vào thì cũng chưa chắc đã có thể ứng phó được. Nhưng ở đây làm gì có kẻ xấu. Hai hộ thợ săn bên cạnh đều là những người dân quả thật là lương thiện nhất mà Liễu Phi Vũ có thể gặp được trong đời này. Chỉ vì nhận từ chỗ Lý Đại Nghĩa một chút bạc lẻ mà ngày nào cũng mang cơm và thức ăn ngon nhất đến cho nàng, lại còn sợ như thế không đủ, khiến cho nàng phải chịu thiệt thòi. Hai thím nhà của hai hộ đó đều tốt bụng vô cùng. Chắc là đám chó săn của nhà bọn họ chăng?
Liễu Phi Vũ lại dẹp bỏ nghĩ đó đi. Căn nhà nhỏ bằng đá và gỗ này được xây trên sườn núi, phải chọn một cùng đất tương đối bằng phẳng mới có thể xây dựng được. Nhà của ba hộ dân ở đây cách nhau đến hơn mười trượng. Hai hộ dân đó đến buổi tối thì đều nhốt chó săn của nhà mình lại.
Chính vào lúc đó thì tiếng gõ cửa lại vang lên. Âm thanh tuy yếu ớt nhưng Liễu Phi Vũ có thể nghe rõ ràng, nàng ta không kìm được nói lớn:
- Ai? Là ai? Ngươi không nói thì ta sẽ hét lên đó!
Bên ngoài im lặng một hồi, rồi có tiếng nói khe khẽ, âm thanh đó tuy quá nhỏ và yếu ớt nhưng đối với Liễu Phi Vũ mà nói thì lại tựa như sét đánh ngang trời:
- Tử Hào? Tử Hào! Là chàng!
Liễu Phi Vũ vứt chiếc gậy trong tay cái loảng xoảng một tiếng, rồi lao đến mở cửa.
Liễu Phi Vũ kêu lên một tiếng thê thảm, ruột gan trong lòng như bị xé nát. Nếu như không phải vừa mới nghe thấy tiếng nói của chàng ấy thì Liễu Phi Vũ nhất định không thể nhận ra người đang đứng trước mặt mình là ai nữa, sắc mặt xám ngoét, thê thảm đến không còn hình người. Người đứng trước mặt Phi Vũ lúc này có quả thật Tử Hào của ta, Nhị Thiếu chủ anh tuấn, khí chất phi phàm hay không?
Phi Vũ nước mắt rơi lã chã, lóng ngóng lật đật đỡ dìu Lý Đại Nghĩa vào trong phòng, rồi lại vội vàng rót một bát nước cho gã uống. Nhưng Đại Nghĩa chỉ uống có hai ngụm rồi lại phun hết ra ngoài, máu đen chảy quanh miệng của gã. Liễu Phi Vũ bỗng khóc òa lên một tiếng.
- Đừng... Đừng khóc.
Nhổ ra một ngụm máu đen, sắc mặt của Lý Đại Nghĩa đột nhiên khá hơn rất nhiều, nói chuyện cũng có sinh khí hơn. Gã nắm chặt lấy tay của Phi Vũ nói:
- Ta... trước kia đã từng băng rừng vượt núi, đi ngay đi đêm rất nhiều để tạo phản, giết người. Chỉ có riêng lần này ta ngày đêm không nghỉ đi đường, chỉ... chỉ là để được về với vợ của mình.
Lý Đại Nghĩa run rẩy ngẩng đầu lên, vuốt ve gò má và đôi môi của Liễu Phi Vũ, nước mắt tuôn rơi:
- Ta muốn cho nàng được sống sung sướng; muốn cho nàng được ăn ngon mặc đẹp; muốn cho... nàng có thể được xinh đẹp, vui vẻ như trước kia. Nhưng.. ta chỉ mang đến cho nàng những điều bất hạnh...
- Tử Hào, ta đi tìm lang trung cho chàng. Ta... ta đưa chàng đi tìm cha chàng, để cho ông ta đi trả thù cho chàng, ta e là ông ấy sẽ giận ta, ta...
- Đừng nói nữa.
Lý Đại Nghĩa đột nhiên nắm chặt tay của Phi Vũ, nắm thật chặt, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng ấy:
- Nàng nghe ta nói, nghe ta nói xong, đừng chen ngang...
Gã mở miệng ra để nói, vội vàng ngớp lấy từng ngụm không khí để thở tựa như một con cá bị nhấc ra khỏi mặt nước, nói đoạn:
- Phi Vũ, ta sắp không qua khỏi rồi, có thể về được đến đây để nhìn thấy nàng lần cuối đã là do ông trời thương tình rồi...
- Phi Vũ, nàng không được đi tìm cha ta, ta không đồng ý. Ta không muốn con trai của mình đi tạo phản, đi giết người. Hãy nuôi dưỡng con của ta, lấy vợ sinh con, sống một cuộc đời bình yên, chỉ là một nông phu thôi cũng được. Nếu như về lại Giáo phái, con trai của ta... sau này cũng chỉ có thể biến thành công cụ giết người của đại ca và tam đệ của ta! Nàng... đồng ý với ta, cầu xin nàng, đừng... báo thù, đừng quay trở về giáo phái, nàng... đồng ý với ta!