Trong đại viện của Dương gia rất náo nhiệt, vừa bước vào cửa lớn, trong chái phía trái, chỉ thấy cửa nẻo mở toang, một toán lão đạo đầu đội hoàng lương đạo quan, thân mặc đạo bào màu đen, chân đạp Thất Tinh Bộ, phất trần trong tay vung nhẹ, miệng lẩm bẩm niệm, đang làm pháp sự cho Uy Quốc công, phù hộ cho ngài nguyên thần bất diệt, có thể sớm đạt được Thái Hư tiên cảnh.
Những người này là đạo sĩ của Bạch Vân quán, dựa vào thân phận chức vụ của đạo quán bọn họ, người bình thường không mời được, nhưng Uy Quốc công lại có thân phận khác biệt, hơn nữa quan hệ giữa ngài và Quốc sư không tầm thường, cho nên Bạch Vân quán chủ đích thân dẫn mười đại đệ tử, cũng không cần ai mời, thì đã chủ động đến cửa.
Chái nhà bên phải là Nhã Các Tư, giáo sĩ truyền giáo. Cao quản gia tuổi đã cao, rất bài xích đối với chuyện hòa thượng Tây Dương làm pháp sự, cho nên đã sắp xếp một nơi rồi sau đó cũng không tiến vào, không biết mấy hòa thượng Tây Dương làm phép như thế nào, chỉ biết là bọn họ cầu nguyện cái gì mà thiên sứ tiếp dẫn lão gia nhà mình lên Thiên đường, một nơi rất đẹp.
Cao quản gia thấy bọn họ không có pháp khí gì, không so được với sự phô trương của hai nhà phật đạo người ta, cho là nhân cơ hội đến làm tiền, trong lòng rất khinh bỉ, nhưng khi lão gia còn sống đối xử với bọn họ rất tốt, nên trong nhà cũng không thiếu chút lễ đền đáp, cũng cứ cho bọn họ làm.
Chủ sảnh ngày thường Dương Lăng dùng để tiếp khách, hiện tại đã đổi thành linh đường. Dưới mái hiên treo một hàng đèn lồng dán giấy trắng, vừa đưa mắt nhìn, thì có thể nhìn thấy một chữ "Điện" màu đen rất to. (Điện này có nghĩa là cúng, tế)
Linh đường trang nghiêm, chính diện là một tấm màn màu trắng liền trời tiếp đất, chiếc quan tài sơn đen đặt ở phía sau tấm màn, chỉ lộ ra phần đầu. Trong quan tài không có người, chỉ có một bộ quần áo Dương Lăng từng mặc.
Trên tấm màn viết một hàng chữ Khải:
"Văn Thành Vũ Đức Uy Quốc Công Dương Thiên Cổ"
Hai bên bức màn treo toàn là câu liễn của các vương hầu quan viên trong kinh đến phúng, hai bên bức vách trái phải đều treo đầy trướng tế, lạc khoản không phải là ít. Bên trái là của vương hầu công khanh do Thành Quốc công Chu Cương làm đại diện đến phúng. Bên phải là văn võ bá quan do tam Đại học sĩ, Lục bộ Cửu khanh làm đại diện đến phúng.
Nội dung không gì ngoài mấy thứ đại loại như "Âm dung uyển tại", "Vĩnh thùy bất hủ", "Phong phạm trường tồn", phía dưới là lạc khoản. Bên dưới chữ "Điện" ở giữa là một cái bàn gỗ sơn đen, phía trên có bày lư hương, trái cây để cúng.
Trong linh đường khói bay lượn lờ, hương bằng gỗ đàn đắt giá đang cháy, khói hương nồng đậm bốc lên, khiến trong linh đường như phủ một tầng sương mênh mang. Mười tám vị cao tăng tụng kinh đã lui ra dưới hiên uống trà nghỉ ngơi. Trên linh đường, bên phải có Hàn Ấu Nương, Ngọc Đường Xuân, Tuyết Lý Mai và điệt nhi Dương Vân Long của Dương Lăng quỳ thành một hàng hình chữ nhất.
Đường Nhất Tiên cũng khoác một bộ áo tang, cùng phu phụ Hàn Uy khóc đỏ cả đôi mắt đang đáp lễ với khách đến bái tế. Đám nha hoàn tỳ nữ nhẹ tay nhẹ chân thay hương, cắt bỏ tim nến, đốt vàng bạc và đồ hàng mã. Đám đầy tớ bưng trà dâng nước, dòng người không ngừng tới lui nhưng lại yên lặng không một âm thanh.
Hàn Ấu Nương mặc một bộ áo trắng, bên ngoài lại khoác thêm tấm áo hoàng ma, lưng thắt dây gai, quỳ gối trước linh vị. Kêu nàng lạy thì lạy, kêu nàng dừng thì dừng. Hai mắt nàng trống rỗng, ngơ ngác như người mất hồn.
Ngày lành tháng tốt đã qua được hai năm, tuy rằng tướng công thường ở bên ngoài, nhưng nàng biết trong lòng tướng công vẫn còn có nàng, vẫn yêu thương nàng sâu đậm. Hiện giờ tướng công quyền cao chức trọng, đã hiển hách đến tột đỉnh, nhưng đối với nàng, một nữ nhi săn bắn, so với những thiếp thất, tư sắc thì tầm thường, thân phận thì hèn mọn, nhưng trước giờ vẫn vừa kính vừa yêu.
Tuy rằng tướng công bôn ba ở ngoài, nhưng trong lòng nàng luôn có hắn, kiên định, ngọt ngào. Sau đó ông trời ban cho nàng hạnh phúc lớn nhất, nhưng chỉ vỏn vẹn hai năm, lại tàn nhẫn tước đi. Hai năm trước khi làm tang sự cho chồng, nàng vẫn chưa biết tư vị của tình yêu. Tuy nói là nàng khóc bi thương, nhưng chủ yếu vẫn chỉ là bản năng của người làm vợ, mà lần này, trái tim nàng đã bị vét cạn rồi.
Nến trắng ảm đạm, gió lạnh thê lương, giấy trắng phất phơ, hoa trắng lay động. Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai khoác bộ áo táng, nước mắt ngắn nước mắt dài, tiếng khóc khàn khàn, hoa dung ảm đạm, giống như hoa lê ướt mưa vậy. Các nàng đã khóc không ra hơi nữa rồi, cũng không dám khóc nữa, vì Hàn Ấu Nương đã trọn ba ngày, cứ quỳ một chỗ như thế, túc trực bên linh cữu, giống như bùn đắp nên, gỗ khắc thành vậy, không rơi lệ, cũng không khóc than, một chút âm thanh cũng không có, không ai dám kích động nàng thêm nữa.
Hoa lê ướt mưa: Ban đầu thành ngữ này vốn được dùng để miêu tả Dương Quý Phi lúc nàng khóc, sau được dùng để tả vẻ đẹp của người con gái lúc buồn bã.
Bùn đắp nên, gỗ khắc thành: ý nói giống như tượng được đắp từ bùn, khắc từ gỗ, để miêu tả người không có chút phản ứng gì đối với sự vật, sự việc xung quanh.
Người khác muốn khuyên, nhưng bất luận ngươi nói gì, nàng cũng đều bịt tai không nghe. Đường Nhất Tiên bất đắc dĩ lặng lẽ thỉnh Hoàng Đế đến, nhưng nàng giống như hoàn toàn không còn nhận ra Hoàng Đế nữa. Kết quả là Chính Đức khuyên cả nửa ngày trời, nàng vẫn không nói một tiếng, lại còn khiến cho Chính Đức gào to bật khóc theo. Hoàng Thượng cũng khóc rồi, mình có thể không khóc sao? Kết quả là Lưu Cẩn và Mã Vĩnh Thành đành phải vừa khóc to, vừa dìu Chính Đức Hoàng Đế đang không ngừng gào khóc ra ngoài.
Mắt thấy khí sắc của Ấu Nương ngày càng kém, Ngọc Đường Xuân đã ôm lấy tiểu thiếu gia, muốn dùng đứa bé để khiến nàng thay đổi. Hàn Ấu Nương ôm đứa bé, mớm vú, cho ăn sữa một cách cứng nhắc, sau đó giao cho bà vú, toàn bộ quá trình vẫn không nói một lời. Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai chẳng nhưng đau buồn vì sự ra đi của tướng công, giờ lại càng lo lắng cho tính hình của Ấu Nương.
Suốt ba ngày quỳ bất động, lại không ăn cơm không uống nước, quả thật là không thể tưởng tượng nổi, ai có thể làm được như vậy? Không ai hoài nghi. Sau bảy ngày đưa tang, chỉ sợ vị Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân này sẽ lên đường cùng trượng phu của mình. Nàng đã mang ý niệm tuẫn tiết trong đầu.
Đường Nhất Tiên mắt sưng đỏ dẫn mấy vị quan viên đến, lo lắng nói với Hàn Uy:
- Hàn đại ca, tình hình của Ấu Nương tỷ tỷ, phải làm sao mới được đây? Huynh là ca ca của tỷ ấy, hãy nghĩ cách đi. Cứ tiếp tục như vậy nữa, muội sợ tỷ tỷ sẽ sẽ
- Nếu như muội muội có thể khóc ra được, thì lại dễ rồi.
Hàn Uy nói đến đây, mũi cay cay, nước mắt lại tràn ra:
- Muội muội ngoài mềm trong cứng, tính tình cương liệt. Muội phu vẫn chưa nhìn thấy con trai của hắn, giờ đến thi thể cũng không nhìn thấy Ấu Nương muội ấy khó mà chịu nổi
Đường Nhất Tiên gấp gáp dậm chân, nói:
- Rốt cuộc thì phải làm sao bây giờ, sắp phải chết thêm một người đấy, mau thương lượng với ai đi. Đến ôm con ra, tỷ tỷ cũng không chút phản ứng. Muội đi tìm Văn Tâm tỷ tỷ cho ý kiến, nhưng Văn Tâm tỷ tỷ
Khóe mắt của Đường Nhất Tiên đỏ lên, miệng mím lại, khóc rưng rức:
- Văn Tâm tỷ tỷ và Ấu Nương tỷ tỷ cũng giống nhau. Còn miệng của hai tỷ đệ Văn Lan thì toàn là hỏa pháo, hu hu hu
Đường Nhất Tiên cũng không kìm nổi nữa, lại che miệng khóc lên.
Hàn Uy cắn răng một cái, nói:
- Phụ nữ trinh khiết, tòng nhất nhi chung; nhất dữ chi tề, chung thân bất cải. Vốn là người con gái mỹ đức, muội muội muốn lấy cái chết để tuẫn phu, người làm ca ca như ta vốn cũng không nên ngăn cản, nhưng hiện tại sau khi nàng đã có hậu nhân của Dương môn, cũng không thể khiến đứa bé vừa mới mất phụ thân, lại mất thêm mẫu thân.
Là những câu trong Chu Dịch và Lễ Ký, ngợi khen người phụ nữ sau khi chồng qua đời vẫn ở vậy thờ chồng
Phụ nữ lấy cái chết để tuẫn phu, lúc bấy giờ là một chuyện tốt, được nhiều lời ca ngợi tuyên dương. Thế nhân đều cho rằng duy chỉ có trinh tiết liệt nữ, phu phụ tình thâm, mới có thể có hành động vĩ đại này, cho dù có là phụ mẫu thân sinh cũng không có quyền ngăn cản. Hàn Uy có lòng muốn cứu muội muội, nhưng lại cảm thấy trong lòng bất an, không thể không nói ra cái lý do trước.
Đường Nhất Tiên thầm thở dài. Ấu Nương vừa nghe tin báo tử của Dương đại nhân, ý thức đã hoàn toàn đóng kín. Nhược bằng nàng tuyệt thực tuẫn tiết, Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai đành phải tiếp bước. Tuy nói Dương gia là Quốc công cha truyền con nối, tiểu Công gia ắt có người nuôi nấng, nhưng Dương đại nhẫn đã ra đi, đã đủ khiến người ta bi thương rồi, Đường Nhất Tiên sao chịu nổi đả kích mất đi ba vị tỷ muội này nữa chứ.
Vân Nhi ở bên cạnh vội vàng nói:
- Đúng vậy đúng vậy. Tiểu Công gia vẫn chưa biết cha mẹ, ai nuôi dưỡng cũng không bằng phụ mẫu thân sinh. Nếu như phu nhân vô hậu, đi theo lão gia thì cũng không sao. Nhưng hiện tại lão gia đã lưu lại một cốt nhục, phu nhân nên vì hương khói hậu nhân của lão gia, mà tự yêu quý bản thân mới phải.
Nàng là tỳ nữ đi theo Hàn Ấu Nương lâu nhất, tình cảm cũng sâu nhất, vừa nghe giọng điệu của đại cữu lão gia có vẻ buông xuôi, liền kích động đến đỏ bừng mặt, vội vàng theo sau mà nói, sợ Hàn Uy lại thay đổi chủ ý.
Hàn Uy "Ừm" một tiếng, rồi nói:
- Ta lại đi khuyên muội muội thử xem. Nếu như muội ấy vẫn không quay đầu đổi ý, thì ta đánh một chưởng cho muội ấy hôn mê. Vân Nhi, ngươi trở về làm chút cháo trắng ép phu nhân uống, cơ thể của phu nhân không chịu thêm được nữa đâu.
Vân Nhi liên tục gật đầu. Hàn Uy liền cất bước đi đến chỗ Hàn Ấu Nương hai mắt rỗng tuếch, nhìn thấy có người đi đến trước mặt, căn bản không nhìn ra đó là ai, chỉ nói là lại có người đến phúng viếng rồi, rồi chống hai tay xuống đất, tề chỉnh dập đầu đáp lễ, rồi lại gắng gượng quỳ ngồi trên nệm.
Hàn Uy trong lòng khổ sở một cơn, nói:
- Muội muội, ta ta là đại ca đây, muội phải bảo trọng sức khỏe, vì muội phu, vì đứa nhỏ. Nếu như muội có xảy ra chuyện không hay, khi cha và nhị đệ trở về kinh, ta phải giải thích thế nào với họ đây.
Y nói xong, nước mắt lại lưng tròng. Hàn Uy nghiêng đâu lau lau nước mắt, động tác bỗng nhiên cứng nhắc, hai mắt nhất thời trợn to, một người nữ tử đầu đội mũ phượng thân khoác khăn quàng, hỉ bào màu đỏ thẫm, từ cửa lớn tiếng vào, từng bước từng bước đi về phía linh đường.