Những lão bách tính đưa cơm đưa thức ăn cho văn võ bá quan, những Hàn Lâm viện sĩ và Thái học sinh đứng chặn đường, Cẩm Y Vệ, sai dịch của Hình bộ, còn có những quan viên bị vây quanh, toàn bộ đều nhìn về phía Dương Lăng.
Phía trước Dương Lăng có một thân hình tráng kiện rắn chắc như một con gấu, gần như che khuất cả hắn. Lưu Đại Bổng Chùy vuốt chòm râu, đứng giữa con đường, trước tiên vái chào xung quanh, rồi cao giọng nói:
- Các vị đại nhân, các vị hương thân phụ lão
May là y không đứng trên Bắc Kinh Thiên Kiều, bằng không có lẽ sẽ nói rằng "Ai có tiền thì đến mua, còn không có tiền thì đến cho náo nhiệt". Đại Bổng Chùy ưỡn ngực ưỡn bụng, vẫn chưa dùng giọng điệu truyền cảm kể lại truyền kỳ "Dương đại nhân cát nhân thiên tướng, chết đi sống lại", thì các quan viên đã nhất tề xông lên, chen chúc đến bên cạnh y.
Lưu Đại Bổng Chùy gãi gãi đầu, lầm bầm: "Làm cái gì vậy chứ? Hầy! Mấy cái người này. Ta về đến nhà vừa thay một bộ quần áo tinh tươm, ai chơi thất đức làm bẩn áo ta? Ta nói vị đại nhân kia. Ngài chen chúc thì chả sao, sao lại ném cái dầu cháo quẩy chứ."
Không ai để ý đến y. Có lẽ những quan viên này về đến nhà bình tĩnh lại, ngày hôm sau gặp mặt Dương Lăng vẫn mang một bộ dạng thanh cao, kiêu ngạo. Nhưng khi bọn họ chịu đủ mọi nhục nhã, lòng tự tôn bị tổn thương nghiêm trọng, trong lúc trụ cột trong suy nghĩ của bọn họ, ba vị Đại học sĩ, không ngờ lại không có hành động gì, thì Dương Lăng đột nhiên xuất hiện, thật sự khiến cho bọn họ vui mừng như điên.
Bọn họ không sợ bị giam vào ngục, nhưng bọn họ không cam tâm để cho một tên hoạn quan làm nhục mình như thế. Trong lòng bọn họ, hoạn quan, hoạn quan cũng xem là người sao? Ta không trị được ngươi, nhưng người có thể trị được ngươi đã đến, trời xanh có mắt mà!
Trong số bọn họ, những người thuộc phái của Dương Lăng xông đến trước tiên, những người này đương nhiên mững rỡ như điên. Còn những người cho dù không có hảo cảm đối với Dương Lăng cũng hân hoan chen chúc, dù những người này không thích Dương Lăng, chỉ xem hắn là một công cụ để công kích Lưu Cẩn. Đó cũng là điều khiến họ vui khi hắn xuất hiện.
Trong những quan viên này đương nhiên cũng có không ít người vì công danh lợi lộc đầu phục Lưu Cẩn. Bọn họ cũng biết Lưu Cẩn không tiện miễn xá cho riêng bọn họ, nên cũng không có ý oán hận đối với Lưu Cẩn. Lúc này, bọn họ thấy bá quan hoan nghênh đón tiếp Dương Lăng, trong lòng không khỏi bất an.
Chỗ dựa của mình không phải là đại thụ che trời độc nhất vô nhị trong triều đình, không chỉ có người trong quan trường mới nhìn rõ, cả lão bá tánh cũng không ngốc. Trẻ con hay hát bài đồng dao rằng "Trong Lưu Cẩn, ngoài Dương Lăng, hai đại quan cùng nhau sống mái"
Sự nghiệp thiên thu của đương kim Hoàng Thượng, đều phải nhờ vào hai cây đại thụ này. Lưu Cẩn thì không đắc tội được, nhưng Dương Lăng cũng không thể đắc tội. Xem ra con đường sau này phải đi thế nào, vẫn phải cẩn thận rất nhiều.
Ngũ Hán Siêu toát đầy mồ hôi. Nếu có người thừa lúc hỗn loạn cho đại nhân một đao, cũng không biết ai làm. Nhưng người chen tới đều là quan viên trong triều, quan viên có thể thượng triều kiến giá nào có ai quá thấp kém. Y cũng không thể kiên quyết đuổi người ta đi.
Dương Lăng cũng không ngờ phản ứng của bá quan lại mãnh liệt như thế, liền vội vàng trả lời với mấy người. Dương Lăng giơ hai tay lên cao, to giọng nói:
- Các vị, các vị đại nhân. Bổn quan vừa hồi kinh chưa đến một canh giờ. Nói một câu thật lòng với chư vị lão đại nhân, mấy ngày nay tại hạ vẫn chưa ngủ được một giấc ngon lành, chưa ăn được một miếng cơm nóng canh nóng, nghe nói trong kinh xảy ra chuyện, liền vội vã chạy đến. Bổn quan còn muốn lập tức đi gặp Hoàng Thượng. Các vị đại nhân
Nói đến đây hắn cũng do dự. Hắn nghe tin liền gấp rút chạy đến, cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Tống bá quan vào ngục có phải là ý chỉ do Hoàng Thượng ban ra hay không, hắn cũng không biết tường tận. Tuy nói nếu như hắn đi đến chỗ Hoàng Thượng nói rõ sự tình, trăm phần trăm có thể xin được một lệnh ân xá, nhưng Hoàng Thượng vẫn chưa hạ chỉ, tự mình làm chủ như vậy thì không có đạo nghĩa cho lắm.
Hắn vừa thoáng do dự, thì Lý Đông Dương ở phía sau đã nhìn ra.
Ba người gồm lão cùng Dương Đình Hòa và Tiêu Phương muốn về nhà lại không cam lòng, muốn cứu người lại không ra lệnh được cho Thạch Văn Nghĩa, đành phải muối mặt đi theo phía sau. Bá quan đi bộ, ba người cũng không tiện ngồi kiệu. Lão và Tiêu Phương đều đã lớn tuổi, cuối cùng vẫn nhờ Dương Đình Hòa mỗi tay đỡ lấy một người. Ba Nội các Đại học sĩ thấy đám người của Hàn Lâm viện và Thái học sinh ra mặt ngăn cản, liền nấp phía sau không lộ diện, hy vọng những nho sinh này có thể gây nên chút ảnh hưởng.
Nhưng không có mệnh lệnh của Lưu Cẩn, tuy Thạch Văn Nghĩa không dám ngang nhiên động thủ đánh người, nhưng lại càng không dám tùy tiện thả người, đang giằng xé thì Dương Lăng đến. Vừa thấy Dương Lăng vừa ngưng nói, Lý Đông Dương biết cơ hội đã đến, lập tức giãy ra khỏi tay Dương Đình Hòa, kêu to một tiếng:
- Dương đại nhân, ngài suýt nữa là giết chết lão phu rồi, ông trời thật sự là có mắt đó!
Lời nói của tam triều nguyên lão Lý Đông Dương không ai hiểu. Văn võ bá quan lập tức yên lặng. Kiều lão phu tử liếc nhìn một cái, thầm nghĩ:
- Đây chẳng phải là những lời ta vừa nói sao? Lý đại nhân nói vậy là Lý đại nhân không có lõi đời vậy chứ? Sao còn khiến người khác khó chịu hơn cả ta?
Chỉ thấy Lý Đông Dương mặt mày hớn hở, mắt không liếc ngang, đi tới nắm lấy tay của Dương Lăng. Nếu như lúc này lại thêm nước mắt tuôn rơi thì hiệu quả càng tốt hơn, nhưng lão không khóc.
- Dương đại nhân, nghe tin dữ, lão phu không khỏi đau buồn, mấy ngày nay cứ mãi thương tiếc trời cao đố kỵ anh tài, nước mất đi một bậc lương đống. Hoàng Thượng bi thương không thôi, long thể bất an, mấy ngày nay người lâm triều nghe chính sự đều chịu ảnh hưởng rất lớn. Dương đại nhân nên lập tức báo tin tốt này cho Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng khỏi phải tổn hại thân thể.
- A? Đại học sĩ nói rất đúng, bổn quan phải ngay lập tức đi gặp Hoàng Thượng, nhưng ở đây
- Ở đây? Ồ ồ, chư vị đại nhân, chư vị đại nhân, xin nghe lão phu nói một lời.
Lý Đông Dương xoay người, đối mặt với bá quan, tươi cười nói:
- Lão phu hiểu, Dương đại nhân chết đi sống lại, chư vị đồng liêu đều cảm thấy vui cho Dương đại nhân. Việc này một là gặp vua mới là đại sự hàng đầu, hai là Dương đại nhân bôn ba dặm đường, mệt nhọc không chịu nổi, đêm nay cũng phải nghỉ ngơi cho thật tốt.
- Chư vị đại nhân muốn thăm hỏi Dương đại nhân, có thể trò chuyện một phen trước lúc lâm triều ngày mai, hoặc là đến nhà bái phỏng cũng được. Nơi này là phố xá sầm uất, làm tắc nghẽn lưu thông, người đi đường không tiện, cũng không nho nhã lắm đâu. Mọi ngươi đừng dây dưa làm mất thời gian của Dương đại nhân nữa, tản ra đi, tản ra hết đi!
"Tản ra đi" thì không thành vấn đề, nhưng "Tản ra hết đi" lại cần phải bàn nhiều. Dù Lý Đông Dương không cố ý nhấn giọng, mọi người cũng đều đã hiểu. Người đọc sách đều là quỷ đạo. Mọt sách? Người đọc sách có thể làm quan thì chẳng một ai là con mọt sách thật sự cả.
Văn võ bá quan hiểu ý, lập tức chắp tay nói:
- Dương đại nhân vất vả, chúng ta ngày mai lại gặp. Cáo từ, cáo từ!
- Hầu gia muốn đi gặp Hoàng Thượng? Ây da, vậy hạ quan không dám trì hoãn thời gian của Hầu gia nữa. Mời ngài mời ngài. Hạ quan cáo từ.
Còn mấy kẻ vuốt mông ngựa lại trực tiếp hô to:
- Cung tiễn Uy Quốc công.
Kết quả là Uy Quốc công vẫn chưa nhúc nhích, bọn họ đã lẻn đi trước.
- Ây dà
Thạch Văn Nghĩa hoảng sợ nhìn xung quanh, chỉ thấy đêm nay thật ứng với câu "Tan tác chim muông" rồi. Bổ phục của văn võ bá quan không phải thêu cầm cũng là thú, hô một tiếng đám "cầm thú" này liền tản đi. Đám Cẩm Y Vệ này ai mà không biết sự lợi hại của Dương Đốc công. Hơn nữa bọn họ có tai mắt linh thông trong cung, sớm nghe nói Hoàng Thượng để tang vì Dương đại nhân. Thạch Văn không lên tiếng, bọn họ giả hồ đồ, trơ mắt nhìn văn võ bá quan chạy đi mất dạng.
Dương Đình Hòa đứng bên cạnh một hồi lại ho khan, một hồi lại xua tay giống như đang đuổi muỗi, ra hiệu cho đồng liêu của Thái Học viện và Hàn Lâm viện đi khẩn trương. Những người này đều là do y phái người gọi đến. Bản thân y xuất thân từ Chiêm Sự phường của Hàn Lâm viện, từng làm Thái Tử Thị giảng. Có thể nói Hàn Lâm viện là địa bàn của y. Hiện tại đại bộ phận của Đô Sát viện đã rơi vào trong tay Lưu Cẩn, chỉ còn lại Hàn Lâm viện là y vẫn giữ được một nửa giang sơn.
Hóa ra là do Viện chính Thái Học viện và Chưởng viện học sĩ Hàn Lâm viện đều cận thị, nên Dương Đình Hòa ra dấu nửa ngày trời, hai vị lão nhân này đều ngẩn ngơ không nhìn ra, khiến Dương Đình Hòa hận đến phải trực tiếp đi sang quát:
- Văn võ bá quan đều đã đi hết, các ngươi còn ở lại đây làm gì? Còn không đi coi chừng bổn quan buộc tội các ngươi tụ tập gây sự!
Kỳ thực những người này đang chờ y ra hiệu, hiện tại ra hiệu dễ hiểu như thế, heo cũng nghe hiểu, còn không đi hay sao? Ngay tức khắc bọn họ liền giống như thủy triều, đến rất nhanh, rút còn nhanh hơn, cũng đều tản đi hết cả.