Ngược Về Thời Minh

Chương 327-2: Phòng thủ phản kích (2)



Nhưng ông ta còn chưa tạo phản nên muốn nghiêm trị cũng không được. Trịnh Trang Công làm việc cũng thật tuyệt tình, không chỉ không quan tâm, hơn nữa ngươi muốn thu thuế thì ta để ngươi thu thuế, ngươi muốn chiêu binh thì ta để ngươi chiêu binh, tích cực phối hợp, đồng tâm hiệp lực, thật sự là huynh đệ đồng lòng, đánh tan quân giặc nha. Trịnh lão nhị cuối cùng cũng không phụ kỳ vọng của đại ca mình, thuận lợi tuyên thệ tạo phản, tội này cũng không thể miễn xá được, cuối cùng cũng chặt đầu coi như xong.

Trước hết nuông chiều phóng túng, thậm chí giúp đỡ một tay, để đối thủ lăn lộn một phen, đợi khi ông ta làm lớn chuyện ra rồi thì danh chính ngôn thuận tiêu diệt ông ta. Trò xiếc lạt mềm buộc chặt này ở hậu thế không ngừng có người mô phỏng, Dương Nhất Thanh cũng không phải không biết, chỉ là không ngờ đến, mọi chuyện đã thông suốt rồi.

Tuy nhiên nếu quả thật Dương Lăng dùng kế lạt mềm buộc chặt thì có hơi mạo hiểm. Từ xưa đến nay người sử dụng kế này đều có thực lực hơn xa đối phương nhưng cố ý ra vẻ yếu hơn. Người dùng kế này đều nắm chắc khi đối phương bị mọi người xa lánh sẽ ra tay chế phục. Hiện tại Uy Quốc công có thực lực gì chứ? Chỉ dựa vào tín nhiệm của Hoàng thượng sao? Nhưng Lưu Cẩn cũng có sự tín nhiệm của Hoàng thượng vậy. Hắn hoàn toàn không có ưu thế về điểm này, chỉ triệu hồi mình về kinh thì có tác dụng gì với cục diện chính trị chứ?

Về chuyện này thì Vương Nhất Thủ cũng không nhìn thấu hoàn toàn, ông ta nhíu mi trầm tư một lúc lâu, mới từ từ nói: - Diệu kệ của Uy Quốc công, ta ở nơi biên thành xa xôi thực sự cũng không thể nào thấu hiểu triệt để được. Ta nghĩsau khi đại nhân hồi kinh, Quốc công nhất định sẽ tìm cơ hội hội ngộ với đại nhân, tùy cơ hành động.

Dương Nhất Thanh gật gù nói: - Bá An nói không sai, tám chín phần mười là như vậy rồi. Nếu có chuyện này thì sau khi ta hồi kinh, Quốc công nhất định sẽ có phân phó. Ha ha, bây giờ ta cũng không cần lo lắng, đợi về kinh rồi thì sẽ biết rõ trong hồ lô của Uy Quốc công bán thuốc gì thôi.

Trong lòng Dương Nhất Thanh vẫn lo lắng thế cục trong triều đình. Thế lực của Lưu Cẩn căn bản không phải là thứ ông ta có thể lật đổ được, Đại học sĩ Dương Đình Hòa lại luôn không hợp với ông ta, Dương Nhất Thanh vốn định hồi kinh rồi thì lập tức thượng tấu buộc tội Lưu Cẩn cai quản chính sự tàn ác, lệnh cho quân biên quan tự ý hành pháp, phạt tiền sung quân lương khiến cho trời giận dân oán, quân tâm bất ổn.

Mặc kệ hành động này có thành công hay không, liều mạng cá chết lưới rách với ông ta, ít nhất có thể làm cho Lưu Cẩn kiềm chế một chút. Nhưng sau khi được Vương Thủ Nhân nhắc nhở, ông ta mới ý thức được tình hình Kinh sư hiện nay thay đổi kỳ lạ, chưa chắc là một mình Lưu Cẩn chuyên quyền, nếu Dương Lăng thật sự chắc chắn có thể ngăn cơn sóng dữ, thì chưa chắc không chuyện này không thể làm được, không khỏi có chút vui mừng.

Phía trước đã xuất hiện thành trì Đại Đồng sừng sững, Vương Thủ Nhân chợt nhớ tới một chuyện, nói với Dương Nhất Thanh: - Ngày mai đại nhân phải trở về kinh, ta có một đề nghị phiền đại nhân chuyển cho Uy Quốc công gia, Hoàng hậu Mãn Đô Hải Thát Đát vẫn tạm giam ở Vương phủ Đại Đồng.

- Lúc trước Quốc công thương nghị với ta và ngài ở Đại Đồng, vốn dĩ suy xét đến một khi Hỏa Si và Bá Nhan Mãnh Khả cãi nhau đến trở mặt, thì thế lực và uy vọng của Hỏa Si không bằng Bá Nhan, khó có thể chống lại được, không thể đạt được mục đích chúng ta khiến địch vì nội chiến mà thực lực suy yếu. Nước cờ này chuẩn bị khi cần thiết sẽ áp chế Hỏa Si, bây giờ

Dương Nhất Thanh hiểu ý cười nói: - Ta hiểu, đại tướng Gia Tư Bố dưới tay Bá Nhan mượn cớ chinh phạt bộ lạc Vĩnh Tạ mà phản loạn, suất linh bộ lạc của mình đến dải thảo nguyên Liễu Ngạc Nhĩ Đa Tư và Cam Túc Ngoại, phụng chiếu nhưng không về, giữ binh trong tay, dã tâm bừng bừng, theo sự rơi đài của Bá Nhan Khả Hãn, những đại tướng có thực lực trong nội bộ Thát Đát đã bắt đầu có dị tâm rồi.

- Ông ta rời đi đã làm thực lực của Bá Nhan Khả Hãn suy yếu đi rất nhiều. Hỏa Si xem xét thời thế, sau khi lựa chọn liên kết với bộ tộc Ngõa Lạt, lại thêm sự phản bội của Gia Tư Bố, cứ thế một bên tăng một bên giảm, hiện tại Hỏa Si đã có thể quyết chiến công bằng với Bá Nhan rồi. Con cờ Mãn Đô Hải này không cần phải đặt lên người Hỏa Si, mà là

Dương Nhất Thanh mỉm cười dừng lại, Vương Thủ Nhân nói tiếp: - Song hùng cùng tồn tại, phải diệt một bên thì mới thống nhất thảo nguyên được. Hiện tại đã có thêm một Gia Tư Bố đến góp vui, vậy chi bằng chúng ta tặng ông ta một phần lễ thật to. Thực lực của ông ta vẫn có thể cầm binh, nhưng muốn giành thiên hạ với Hỏa Si, Bá Nhan thì vẫn chưa đủ. Chỉ cần Mãn Đô Hải rơi vào tay ông ta, ông ta có thể vươn cao ngọn cờ nhân nghĩa, kêu gọi một số bộ lạc trung thành của Mãn Đô Hải ở hai bên Hỏa Si, Bá Nhan, tạo thành thế chân vạc, việc này càng có lợi cho chúng ta hơn.

Vương Thủ Nhân nói xong, hai người nhìn nhau cười to, tới trước cửa thành cao lớn, cầu treo từ từ buông xuống, trong lòng Vương Thủ Nhân thầm nghĩ: - Dương đại nhân tuyệt đối sẽ không cam lòng rời khỏi triều đình, để mặc Lưu Cẩn tác oai tác quái như vậy. Nhưng hắn đã giao ra binh, lại giao ra thành, cuối cùng phải làm sao để thu hồi binh mã, thu hồi thành trì một lần nữa đây?

Ngày tháng rời khỏi trung tâm quyền lực không thể quá lâu, để lâu tất sinh biến, đến lúc đó hắn cũng không thể xoay chuyển trời đất. Điều Thạch Tông công hồi kinh chỉ là để tăng thực lực đối kháng với Lưu Cẩn thôi sao? Sẽ không đơn giản như vậy, Dương đại nhân ơi Dương đại nhân, rốt cuộc ngài có chủ ý gì đây, ngàn vạn lần đừng có khéo quá hóa vụng, khiến Lưu Cẩn thật sự nắm được quyền lớn trong tay a.

Vó ngựa lộp cộp, Trấn Soái Tam quan tân nhiệm Vương Thủ Nhân đang trầm tư, sánh vai vào thành với Dương Nhất Thanh

- Hiện tại có hai chuyện cần phải chú ý, những chuyện khác thì tùy ý Lưu Cẩn đi. Dương Lăng ngồi trên ghế mặt mày hớn hở nói.

Bây giờ hắn mới biết, làm một quan tuyển Phò mã cho đại hôn của công chúa không cần cả ngày đều phải tự mình ra mặt, chỉ là làm theo thông lệ. Tuyển chọn Phò mã tuy rằng không đến mức qua năm cửa chém sáu tướng, nhưng cả quá trình tuyển chọn cũng phải có tới sáu bảy lượt, mới có thể chọn ra người kiệt xuất vào danh sách vòng năm, lúc đó mới cần hắn và hai vị quan tuyển hôn khác thực hiện vòng chọn cuối cùng, chọn ra ba người vào cung, chọn ra người làm phu quân của công chúa Vĩnh Phúc trong ba người này, mà hai người còn lại sẽ được đưa vào Thái Học học, làm một Thái học sinh, xem như là giải an ủi.

Nếu là vậy, hắn đương nhiên sẽ không ngốc nghếch mà cả ngày lắc đầu như trống bỏi, ba vị quan chủ tuyển giao lại toàn bộ công việc cho bọn nhân viên dưới quyền, còn mình thì bận rộn việc riêng khắp nơi.

- Xin Quốc công chỉ rõ.

Dương Thận khom người nhận lấy mâm trái cây Cao Văn Tâm đưa qua, lại cười nói: - Hạ quan e sợ, đa tạ phu nhân.

Cao Văn Tâm mặc một thân quần áo vui mừng của tân nương tử, đỏ rực như lửa, tươi như thạch lựu, đầu mày khóe mắt lộ ra vẻ phong tình của tân nương tử, nàng hé miệng cười nói: - Ngài là bạn tốt tri giao của lão gia, vào cửa phủ cũng không cần câu nệ lễ nghi quan trường như vậy.

Nói xong kín đáo ẩn ý liếc Dương Lăng một cái, hơi cúi chào nói: - Lão gia, thiếp thân đến chỗ của phu nhân thăm Đại Nhân, lui xuống trước.

- Đi đi đi đi. Mấy người các nàng đừng học thói xấu của nó, ôm ôm ấp ấp, kết quả là bây giờ không ôm không ngủ được, cứ khăng khăng ngoài trừ hai hầu gái ra, thì chỉ nằm ngủ trong lòng ta. Theo Tuyết Nhi nghiên cứu nói là cánh tay của ta thô to hơn của các nàng, gối lên rất thoải mái, nó thì thư thái, ta đây chẳng phải là mệt chết sao?

Cao Văn Tâm che miệng cười, lại gật đầu hành lễ với Dương Thận rồi duyên dáng lui xuống.

Dương Lăng hớp ngụm trà nói: - Việc thứ nhất liên quan đến Binh Bộ. Mấy ngày trước đồn ra tin ta chết, mật thám trong kinh truyền về tin tức, Lưu Vũ đã bắt đầu dao động, từng thể hiện thiện ý với Lưu Cẩn, có ý đầu nhập vào, người nàylòng hám lợi chung quy cũng quá mạnh, lần này ta lui xuống cũng khó đảm bảo gã không có lòng riêng.

Dương Thận cầm một miếng trái cây lên nhẹ nhàng bỏ vào miệng, mỉm cười nói: - Quốc công chỉ cần nói kế hoạch cho Lưu đại nhân biết

Dương Lăng chậm rãi lắc đầu nói: - Lưu Vũ không phải là đồng minh trong quan trường của ta. Ai ai cũng biết ông ta là người chung đường với ta, hơn nữa đứng ngay sau Tiêu Các lão, là người quyền vị cao nhất. Người như vậy luôn có hai mặt, nhìn tình thế mà lựa chọn, tất nhiên ảnh hưởng rất lớn đến người khác. Ta chuẩn bị để ông ta đi, huống hồ Nội Xưởng đã bị vét sạch rồi, Lưu Cẩn sớm muộn gì cũng sẽ phát giác. Nếu không có người có phân lượng như Lưu Vũ thật lòng đầu nhập vào ông ta, ông ta nhất định nghi ngờ hành động nhường quyền của ta.

Ánh mắt Dương Thận chợt lóe, tỉnh ngộ nói: - Quốc công điều Dương Nhất Thanh hồi kinh hóa ra là dự định thế sao? Binh Bộ Thượng thư trong Binh Bộ quản lý tất cả mọi việc, mà việc thăng giáng, điều động tướng lĩnh cụ thể đều do Tả thị lang phụ trách đề xuất chọn người, sau đó do Lại Bộ ra quyết định cuối cùng trình lên Hoàng thượng. Bây giờ do Dương Nhất Thanh làm Binh Bộ Tả Thị lang khống chế việc tuyển người cho việc thăng giáng tướng lĩnh, lại có hạ quan làm Cấp Sự Trung ở Lại Bộ giám sát ứng viên cuối cùng mà Lại Bộ quyết định. Như vậy thì dù cho Lưu Vũ có đầu phục Lưu Cẩn thì tác dụng cũng chỉ có hạn thôi.

Dương Lăng cười nói: - Đúng vậy, Lưu Cẩn vẫn có ý dụ dỗ Hoàng thượng, chưa phạm lỗi đáng chết nào. Ngươi nói rất đúng. Nếu ta và ông ta không ngừng tranh giành, văn võ cả triều chia làm hai phái, cứ thế đấu nhau vài chục năm thì nguyên khí triều đình nhất định bị tổn thương nặng nề, chỉ e dùng cả trăm năm cũng chưa chắc có thể khôi phục lại được.

- Đau dài không bằng đau ngắn. Nếu tùy ông ta gây họa, tự tìm đường chết, mặc ông ta phạm pháp làm loạn triều chính, bại hoại kỷ cương, đợi khi thu thập đủ chứng cứ đủ để lật đổ ông ta thì có thể ra tay tiêu diệt gọn gàng. Nơi nào cũng có thể loạn, chỉ riêng Binh Bộ thì không thể. Binh Bộ nắm giữ binh mã thiên hạ trong tay. Ta điều Dương Nhất Thanh hồi kinh chính là muốn gia tăng thực lực của Binh Bộ, để tránh Lưu Cẩn đoạt được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.