Ngược Về Thời Minh

Chương 327-4: Phòng thủ phản kích (4)



Sau buổi tảo triều Hoàng thượng vội vàng chạy đến Báo Viên, y muốn cử hành đại hôn với Đường Nhất Tiên vào mùa đông tuyết rơi, bây giờ đang tự tay thiết kế, bận rộn chuyện hôn nhân của mình nên rất ít khi ở trong cung.

Hoàng thượng vừa đi, Lưu Cẩn cũng ngồi kiệu nhỏ xuất cung, trở về hào trạch của mình.

Thay xong một thân áo bào huân hương, đang muốn phun thêm chút hương liệu lên người mình, Trương Văn Miện đã vội vã từ hậu viện chạy tới, Lưu Cẩn đành phải bỏ bình phun tự chế xuống, hơi mất kiên nhẫn nói: - Có chuyện gấp gì sao?

Trương Văn Miện vái chào nói:

- Lưu công, nghe nói hôm nay ngài chỉ thị kiểm tra tiền và lương thảo trong các kho quân dân phủ khắp nơi, các loại ngân lượng hằng năm, muối dẫn, quân khí, thậm chí là cả phu vận và than củi nữa?

- Không sai! Lưu Cẩn đắc chí nói: - Thanh tra triệt để, có những khoản thanh nhũng tiền công, lãng phí tiền thuế, nếu tra ra một thì xử lý một, mặc kệ là quan to cỡ nào, bất kể là người của ai, nên bồi thường thì bồi thường, nên phạt thì phạt, nên sung quân thì sung quân, nên chém đầu thì chém đầu!

- Những chuyện này quan viên trong Lục bộ sao lại không dính vào chứ. Chỉ cần vừa tung ra tin tức, thì những kẻ mông không được sạch sẽ sẽ ngoan ngoãn đầu nhập vào ta. Hơn nữa chỉ khảo hạch công tích của quan viên ở Kinh thành, vậy rất rõ ràng là đang chỉnh người của Dương Lăng. Rồi lại đến một cuộc thanh tra toàn quốc bất hiển sơn bất lộ thủy, hơn nữa cũng có thể làm được chút công tích để đám người đọc sách miệng đầy đạo đức kia nhìn xem, Lưu Cẩn ta cai quản chính trị cũng rất có bản lĩnh.

Trương Văn Miện oán giận nói: - Lưu công, ngài có hùng tâm tráng chí này đương nhiên là tốt. Nhưng nghe nói ngài giao việc này cho Hộ Bộ và Hình Bộ, hiện tại bọn họ đều là người của chúng ta, bề ngoài là thuận theo ý của công công ngài, bên trong lại nghe lời của Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa, bọn họ có thể thật lòng làm việc cho ngài sao? Hay là sẽ qua loa cho xong chuyện? Tâm huyết của công công lần này không phải sẽ uổng phí sao?

- Việc này

Lưu Cẩn cũng có chút phiền lòng. Người đầu nhập vào ông ta không ít, nhưng người có thể giao phó đại sự lại không nhiều, Ti Lễ Giám có rất nhiều thân tín nhưng Lưu Cẩn hoàn toàn không muốn phân công cho thái giám. Thái giám trấn thủ các nơi ông ta cũng không còn cách nào khác mới cực lực lôi kéo. Còn đám người tham lam trong Ti Lễ Giám ông ta lại còn không biết sao, để bọn họ cướp đoạt tiền của dân thì chẳng có ai biết cách làm việc cả, phái bọn họ ra ngoài còn không phải là phá hủy thanh danh của Lưu Cẩn ông ta sao?

Bản thân Lưu Cẩn cũng tham, hơn nữa còn tham rất lợi hại, tiền ít hơn ba ngàn lượng thì đừng mong qua cửa. Nếu cầu chức quan thì giá là một vạn lượng, nhưng toàn thân ông ta đều là lông trắng lại cứ khăng khăng xem người khác là yêu tinh. Nếu nghe nói ai đó tham ô nhận tiền thì sẽ nổi giận lôi đình.

- Ôi! Văn Miện này, người đầu nhập vào ta tuy nhiều, nhưng người có thể giao trọng trách lại rất ít nha, không giao cho Hộ Bộ, Hình Bộ, thì ngươi bảo ta phái ai đây?

- Hiện tại công công dưới một người, trên vạn người, làm việc cương nghị, quyết đoán, quyền uy không ai bằng. Học sinh nghe nói, đám công công trong cung đều gọi ngài là Tiểu Thái tổ đó. Lẽ nào không chiêu một được nhân tài có thể dùng được sao?

Lưu Cẩn vừa nghe thì tinh thần tỉnh táo, vội hỏi: - Cái gì cái gì? Tiểu Thái tổ cái gì?

Trương Văn Miện nói: - Công công sát phạt quyết đoán, dùng khốc pháp nghiêm hình để trị tội tham quan ô lại, rất có oai phong của Thái Tổ Hoàng đế năm đó, cho nên đám công công trong cung đều khen tặng ngài là Tiểu Thái tổ, ta nghe La công công nói đó.

Lưu Cẩn nghe nói bọn thái giám trong cung so sánh ông ta với Chu Nguyên Chương, không khỏi mặt mày hớn hở, không khép miệng được, ông ta cười nói: - La Tường lại đến sao? Ha ha, ta lại quên mất chuyện của ông ta, cái chức Đại sứ Quán tràng này ông ta làm cũng thật đáng thương mà, lát nữa ta sẽ viết một lá thư, ngươi bảo người đưa đi, điều ông ta đến Nội xưởng làm việc.

- Dạ. Trương Văn Miện đáp lại một tiếng.

- Ôi, tuy rằng ra có hùng tâm tráng chí của Thái Tổ Hoàng đế, nhưng đáng tiếc lại không có nhiều năng thần có thể trợ giúp như Thái Tổ Hoàng đế. Những quan viên dựa vào ta phần lớn đều là loại người nịnh hót, ngoài trừ Trương Thái, Tào Văn Cẩm, Thạch Văn Nghĩahửm?

Lưu Cẩn bỗng dưng tỉnh ngộ ra, nhìn Trương Văn Miện một cái, cười nói: - Văn Miện, còn có gì mà cần phải vòng vo nói với ta sao? Muốn tự tiến cử sao? Ừmngày mai đi. Ngày mai ta thương lượng với Lý Đông Dương trước tiên để ngươi là chủ sự của Hộ Bộ, có ngươi ở đó, việc này không sợ bị bọn họ lừa gạt nữa.

Trương Văn Miện vừa nghe thì vui mừng nhìn qua, vội vàng quỳ xuống dập đầu, nói: - Đa tạ công công cất nhắc, Văn Miện suốt đời không quên! Một tú tài thi rớt bây giờ lại nhảy vào Hộ Bộ là một trong Lục bộ triều đình, hơn nữa lập tức thăng làm Hộ Bộ Chủ sự, Lưu Cẩn thật sự không bạc đãi gã.

Trương Văn Miện vui sướng không thôi, cảm động đến rơi lệ nói:

- Công công, ánh mắt của ngài thật chuẩn mà, hiện nay những ngoại thần đầu nhập vào Lưu công công, luận về tài cán thì đa phần đều không có bản lĩnh gì, chỉ là một đám cỏ đầu tường chỉ có thể chung phú quý, mà không thể cùng chịu hoạn nạn mà thôi.

- Hiện tại việc lớn trong triều đều do công công quyết định. Nếu công công muốn ở trong triều lâu dài không già, trên có sự tín nhiệm của Hoàng thượng, dưới cũng phải có vài người tài ba phân ưu cho công công mới được. Đối với những danh nhân tài tử này, công công không ngại chiêu hiền đãi sĩ, hứa hẹn tiền đồ thì chắc chắn sẽ có người trung thành làm việc cho công công, công công có quan lại trợ giúp, mới có thể một mình nắm giữ quyền bính trong ngoài, hơn nữa tiếng thơm muôn đời, lưu danh thiên cổ!

Lưu Cẩn bị hắn nói mấy câu cổ vũ hùng tâm, sống lưng cũng dựng thẳng lên, nhưng khi nhiệt tình nóng rực trong lòng trôi qua, cẩn thận ngẫm lại đám trợ thủ không đứng đắn dưới tay thì bờ vai của ông ta lại sụp xuống, muốn tìm vài người tuyệt vọng trong đám ngoại thần chịu đi theo hắn thật khó a.

Những người dưới tay như đám người Tào Văn Cẩm, Dương Ngọc, Thạch Văn Ngọc chỉ có thể làm tay đấm mà thôi, những kẻ khác phần lớn đều là phế vật. Người có thể làm việc chân chính chỉ có Trương Thái, nhưng ông ấy cai quản Lại Bộ, thay ông ta trông coi chặt chẽ nha môn quan trọng nhất này nên đã không còn sức lực để giúp ông ta hoàn thành hồng đồ đại chí to lớn như vậy nữa.

Trương Văn Miện cũng là một người, hơn nữa bản thân mình có ơn tri ngộ với y, Trương Văn Miện tuyệt đối trung thành và tận tâm với mình, ngoài trừ hai người này, còn có thể có ai chứ? Lưu Cẩn mím môi, rồi nhẹ nhàng thở dài, khoát tay nói: - Ta biết rồi, ngươi ra trước đi.

Trương Văn Miện không biết những câu này làm ông ta không thoải mái chỗ nào, thấy sắc mặt ông ta không tốt thì không dám nhiều lời, vội đáp lại rồi lặng lẽ lui xuống thu thập hành trang chuẩn bị nhậm chức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.