Lưu Cẩn cũng không ngu xuẩn, Thanh Thành cuồng sĩ tự nâng cao mình như vậy, tuyệt đối sẽ không rảnh rỗi quá mà chạy đến nhà tìm Lưu thái giám ông ta trêu chọc, làm bộ làm tịch thì chắc chắn có mục đích, lẽ nào y muốn đầu nhập vào ta, xin một chức quan lớn?
Nghĩ đến đây, Lưu Cẩn không hề do dự lập tức cung kính khom người cởi giày. Người đọc sách chính là như vậy, thích chơi đùa, tự cao tự đại, nhưng không sao cả, Lưu Bị còn ba lần đến lều tranh mà, ta cởi giày cho y thì có gì không được chứ?
Chuyện này cũng giống như thanh niên yêu đương vậy, lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô nương vui mừng mở cờ trong bụng, nàng bảo ta đi đông ta không dám đi tây, tận hưởng khí thế của công chúa. Đợi khi thành thân rồi, thì ta ngủ phía trên, ăn cơm trước, không cần phải rửa chén, đầu tư ngắn hạn nhưng được lợi lâu dài nha.
Lưu Cẩn là ai chứ? Ngay lúc cần dùng người thì Thanh Thành cuồng sĩ liền tìm đến cửa, chỉ danh tiếng của y thôi thì đã cho mình thể diện rồi. Ta có thể làm người trên vạn người, thì lẽ nào không có chút độ lượng này hay sao.
Tay Lưu Cẩn đã đụng đến giày của y rồi, Lư Sĩ Kiệt lại đột nhiên đỡ lấy tay của ông ta, tươi cười nói: - Không dám không dám, tại hạ chỉ đùa với Lưu công một chút mà thôi. Lưu công dưới một người trên vạn người, văn võ cả triều ai cũng cúi đầu, lại có thể chiêu hiền đãi sĩ như thế, thật khiến Lư mỗ thật lòng thán phục.
Lưu Cẩn cũng tiện thể dừng tay, đứng dậy cười nói: - Lư công tử là đồng hương của ta, lại là tài tử nổi danh Tần Xuyên Ba Thục, Lưu Cẩn ngưỡng mộ công tử đã lâu. Ta về quê thăm viếng quá vội vàng nên chưa có cơ hội tiếp kiến công tử. Hôm nay công tử đến nhà, Lưu Cẩn mừng rỡ vô cùng, dù là dắt ngựa đốt đèn, chùi giày cởi giày cũng cam tâm tình nguyện.
Lư Sĩ Kiệt rất cảm động, liền vội đứng dậy, vái dài một cái nói: - Trăm nghe không bằng một thấy, Lưu công đức độ rộng lượng, Lư mỗ khâm phục vô cùng.
- Ai nha nha, hà tất khách khí như vậy, mau mau mời ngồi, mời ngồi. Lưu Cẩn tự ngồi xuống vị trí chủ tọa, đợi khi nha hoàn dâng trà lui ra, lúc này ông ta mới nắm tay ho nhẹ một tiếng, thăm dò hỏ: - Lư công tử đến kinh khi nào vậy, không biết hôm nay đến đây là?
Lư Sĩ Kiệt cười ha ha, phất ống tay áo một cái, động tác hết sức phóng khoáng, đáng tiếc đã sắp bước vào tháng chạp rồi nên không thể cầm quạt trong tay, bằng không thì cầm quạt lông vấn khăn trên đầu cũng rất có khí thế đó.
Lư Sĩ Kiệt cười vang xong, lại nghiêm mặt nói: - Lư mỗ nhìn đại thế trong thiên hạ, đương kim triều đình có thể nói người cai quản chính sự, phân ưu cho Hoàng thượng ngoài trừ Lưu công thì không còn người thứ hai nữa. Lưu công được Hoàng thượng tín nhiệm, gánh trọng trách trên vai, quyền khuynh thiên hạ, có thể nói là thăng tiến thuận lợi, nhưng người không nghĩ xa thì tất có lo gần. Lưu công có nắm quyền thiên hạ, chủ trì chính sự thiên hạ, trong lòng có tự tin không?
Ánh mắt Lưu Cẩn chợt lóe, cũng thu lại nụ cười chắp tay nói: - Lưu Cẩn nguyện nghe cao kiến của Lư công tử!
Lư Sĩ Kiệt nói: - Luận uy vọng tài học, kinh nghiệm chính trị thì Lưu công không sánh bằng Lý Tiêu Dương Tam Đại học sĩ. Luận văn thao võ lược, chính tích chiến công thì không bằng Uy Quốc công gia, nhưng hiện tại Lưu công gánh vác thiên hạ, ngồi ở trung tâm cầm quyền thay Thiên tử, thử hỏi trong thiên hạ ai có thể phục chứ?
Lưu Cẩn gật đầu nói: - Công tử nói đúng! Nếu không phải người trong thiên hạ không chịu khuất phục, ông ta hà tất phải khốc pháp nghiêm hình, làm ra chiếc gông một trăm tám mươi cân để ép người ta cúi đầu chứ?
Lư Sĩ Kiệt vuốt ve đầu gối nói: - Đương kim Hoàng thượng tuổi nhỏ, tính còn ham chơi, thế nên giao hết đại sự thiên hạ cho Lưu công. Nếu Lưu công không thể lập nên công trạng phi thường, chiến tích trác tuyệt thì không thể trấn phục lòng người. Nếu Hoàng thượng lớn thêm vài tuổi, sinh lòng quan tâm đại sự triều đình, thấy Lưu công không có công tích gì, lúc đó dù cho không giảm lòng tin thì cũng phải đoạt lại quyền lực.
- Cho Lưu công một chức quan nhàn hạ để yên ổn hưởng phúc, an hưởng tuổi già. Nhưng, trị chính thì có địch thủ, thi hành thì kết oán thù, nếu công công không có đại quyền thì làm sao yên ổn hưởng phúc, an hưởng tuổi già chứ?
Lư Sĩ Kiệt đã nói trúng tâm sự của Lưu Cẩn. Lão là nội họan, tuy được Hoàng thượng tin sủng lại khó phục ngoại thần, thứ duy nhất có thể dựa vào chỉ có quyền lực, dùng cách thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết để chinh phục bá quan. Tuy phương pháp này nhanh chóng mang lại hiệu quả, nhưng một khi thất thế thì bị trở mặt cắn ngược cũng rất khốc liệt.
Trong mắt nhóm ngoại thần, hoạn quan còn không bằng cả con chó, người thành thật như Vương Nhạc còn bị đám đại thần đức cao vọng trọng như Lưu Kiện, Tạ Thiên đề nghị xử tử, nếu bản thân mình thất thế, không bị bọn họ chém chết tươi mới là lạ.
Lưu Cẩn lập tức nghiên nghị đứng dậy, chắp tay vái dài như trẻ con thỉnh giáo lão sư, kính cẩn nói: - Theo cao kiến của công tử, cục diện hiện tại của Lưu Cẩn phải làm sao trị chính lập uy, trấn nhiếp quần thần, chế phục thiên hạ đây? Mong rằng công tử chỉ điểm bến mê cho Cẩn.
Lư Sĩ Kiệt nâng chén trà, hít hà uống một ngụm, lắc đầu rung đùi nói: - Trị chính khó ư? Trị chính dễ sao? Nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ. Người trị chính phải biết lợi ích của dân, phải biết quan trường vô thường, phải biết làm người khó khăn. Người trị chính, có khả năng thì có chỗ đứng, người mạnh thì thắng, người khôn thì thành, hiểu yêu cầu của dân, quan tâm yêu cầu hưng thịnh chính trị, quan tâm
Lư Sĩ Kiệt nói đến khô miệng, bưng chén lên uống trà. Lưu Cẩn bị nói đến không hiểu ra sao lại vươn dài cổ lên nhìn trái nhìn phải, gia nhân hai bên trái phải cũng đều không hiểu làm sao. Lưu Cẩn âm thầm thở dài: Tài tử đúng là tài tử, sâu xa khó hiểu, đáng tiếc không có Trương Văn Miện ở đây, cũng không biết vị tài tử này đến cuối cùng là đang nói gì nữa?
Lão khùng khục súc miệng, nuốt nước miếng, cười làm lành ngồi xuống nói: - Phải phải phải, nghe vua nói một buổi bằng đọc sách mười năm. Lư công tử tài cao, Lưu Cẩn thô thiển nghe thấy thật khó ngộ ra bản chất trong đó, ôi! Thật đáng tiếc mà, công tử chỉ là du ngoạn đến Kinh sư, không thể ở đây lâu dài được, bằng không sớm chiều thỉnh giáo để cai trị giang sơn xã tắc, tạo phúc cho lê dân bách tính, đó thật sự là một chuyện tốt nha.
Lư Sĩ Kiệt khẽ mỉm cười nói: - Lưu công, tại hạ học hành nhiều năm, bây giờ đã hơn ba mươi, cũng muốn ổn định, thành gia lập nghiệp, báo đáp triều đình, làm được những việc oanh oanh liệt liệt. Nhưng chí khí cao xa cũng cần có một cành cây cao mà đậu, không biết Lưu công có nguyện ý tiếp nhận không?
Lưu Cẩn mừng rỡ, vội học theo vẻ nho nhã lễ độ trong kịch mà thi lễ: - Vẫn luôn mong muốn mà không dám mở lời. Nếu Lư công tử chịu bày mưu giúp Cẩn, Cẩn tất khoản đãi như thượng khách.
Lưu Cẩn cũng thành tâm, lập tức dặn dò bày rượu thiết yến khoản đãi Lư Sĩ Kiệt, lại cho người gọi Trương Văn Miện đến tiếp rượu. Tuy rằng Trương Văn Miện ghen tị với danh tiếng tài học của Lư Sĩ Kiệt, nhưng lại không chán ghét giống như Trương Thái, bởi vì Lư Sĩ Kiệt cũng không phải người làm quan, trong mắt Trương Văn Miện là một người có tài nhưng không gặp thời, có cảm giác là người lưu lạc chân trời, cho nên kết giao làm quen cũng có phần ăn ý.
Hai thư sinh căm ghét thế tục có rượu đưa lối mà công kích tình hình chính trị đương thời, chỉ trích bá quan, rất có cảm giác đương kim thiên hạ ta không quan tâm là gì cả. Chầu rượu này càng uống càng vui vẻ, cuối cùng vứt bỏ luôn chủ nhân bữa tiệc này là Lưu Cẩn, hai phụ tá kề vai sát cánh, thoải mái thóa mạ, cực kỳ sảng khoái.