Ngược Về Thời Minh

Chương 331-1: Trời biết đất biết (1)



Dương Lăng trở trắc điện, Công chúa Vĩnh Phúc đã tới trước rồi, đang nhíu mày đi đi lại lại trong điện, bộ dạng đầy tâm trạng. Bình thường điện này khá vắng lặng, bởi vì hôm nay Công chúa tiếp khách, Dương Lăng lại là thân phận cao quý. Cho nên khi Dương Lăng vừa tới, lò than đồng bốn góc đã được châm đỏ lửa, bức bình phong gỗ đào “giang sơn nhất lãm” hai bên. Hai con hạc cũng nhả khói trầm hương nghi ngút, bỗng chốc mùi hương khí hợp lòng người, ấm áp như mùa xuân.

Vừa thấy Dương Lăng tới, Công chúa Vĩnh Phúc liền bước lên phía trước nghênh đón, nói:

- Bái kiến Quốc công.

Dương Lăng cũng chắp tay nói:

- Để Công chúa chờ lâu rồi.

Công chúa Vĩnh Phúc nhoẻn miệng cười, nói:

- Thật ra mệt là Quốc công chờ lâu mới đúng, bổn Công chúa vừa mới tới.

Dương Lăng lúc này mới chú ý tới chiếc áo màu tím tơ tăm mặc trên người nàng, bên ngoài còn khoác một chiếc áo màu xanh thêu hoa, chiếc váy lụa màu xanh đậm. Chiếc áo choàng màu càng trong suốt trên người còn chưa cởi xuống, rõ ràng là nàng vừa mới tới không lâu.

Công chúa Vĩnh Phúc xoắn ngón tay lại, lén nhìn Dương Lăng. Sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, lúc này mới nói:

- Quốc công mời ngồi.

Dương Lăng gật đầu, ngồi ở ghế đối diện nàng, im lặng đánh giá Công chúa Vĩnh Phúc. Công chúa Vĩnh Phúc da trắng như tuyết, kết hợp tỷ giáp màu xanh nhạt rất uyển chuyển, khí khái. Thể thái của nàng nhẹ nhàng, eo nhỏ, ngồi ở đó. Đôi nhũ hoa trước ngực đầy đặn cũng mơ hồ hiện ra đường cong tuyệt mỹ. Công chúa Vĩnh Phúc còn đẹp hơn hoa, chỉ là trên đầu lông mày có chút u oán, có khí chất của người phụ nữ trưởng thành.

Tim Dương Lăng đập mạnh, người con gái khác nhau có phong tình khác nhau, như trăm hoa đua nở, mỗi người đều có tư thái, nét đẹp riêng. Mặc dù dung nhan của Vĩnh Phúc không phải là sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng, khí chất của nàng khiến người ta phải ngưỡng mộ. Một cái nhíu mày, một nụ cười, nhất cử nhất động đều không hề có chút sợ sệt, khẽ ngồi xuống, mang lại cho người ta cảm giác khác lạ.

Dương Lăng không dám nhìn nhiều, ánh mắt hơi cụp xuống, nhìn vào mũi giàu để lộ ra dưới chân váy của nàng, chắp tay nói:

- Không biết điện hạ triệu tập thần tới là có chuyện gì dặn dò?

- Hả?

Công chúa Vĩnh Phúc khẽ thốt lên một tiếng, tâm thần hoảng hốt bỗng tỉnh lại. Nàng ngây ngô nói:

- Bổn Công chúa … ừ … à! Đúng rồi, Quốc công khi còn ở Tứ Xuyên có quen Quận chúa Thục Vương Phủ Tương Nhi đúng không?

- Đúng vậy.

Dương Lăng chỉ nói hai từ. Vĩnh Phúc đã không biết nói thêm gì nữa. Hai tay nàng đan vào nhau, hồi lâu mới thốt lên một câu:

- Mẫu hậu rất quý Tương Nhi, tấn phong cô ta làm Công chúa. Sáng nay vừa mới tới, sau khi gặp mẫu hẫu, bổn Công chúa … vừa mới thiết yến tiệc để đón gió tẩy trần cho cô ta.

Đối diện không có âm thanh, Công chúa Vĩnh Phúc căng thẳng ngẩng đầu lên, đúng lúc Dương Lăng cũng hiếu kỳ ngẩng lên nhìn. Còn có bờ môi của hắn cũng cười mà như không cười, khiến cho Công chúa Vĩnh Phúc càng hoang mang hơn.

Phía sau tấm bình phong đại điện, hai cô gái ngồi cạnh, một màu hồng phấn, một màu xanh nhạt đều có dáng người nhỏ nhắn, da dẻ trắng trẻo, xinh đẹp, khiến người ta hận là không thể nuốt được.

Nhẹ nhàng lấy cùi chỏ huých vào Công chúa Vĩnh Thuần ngồi bên, Chu Tương Nhi ghé sát vào tai nàng thì thầm nhỏ như tiếng muỗi:

- Vĩnh Phúc tỷ tỷ rất sợ tên họ Dương kia.

Vĩnh Thuần lườm nàng một cái, nói:

- Ngu ngốc!

Chu Tương Nhi túm lấy vành tai nàng, khẽ nói:

- Ngươi mới là đồ ngốc! Họ Dương lại không phảo là Phò mã gia. Cô ta gọi người tới báo cáo với người lớn trong nhà mình làm gì?

Vĩnh Thuần bị khẩu khí làm cho ngứa ngáy, nàng nhún vai né bàn tay của Chu Tương Nhi, giơ thẳng bàn tay lên thở dài một tiếng, giống như chú chó nhỏ nhìn vào lỗ nẻ ở giữa hai bức bình phong.

Dù nói dưới chân là thảm nhung dày dặn, nhưng bộ dạng này thực sự không có chút hình tượng Công chúa nào. Chu Tương Nhi vẻ mặt cười xấu xa, cuộn ngón tay lên mông nàng bỗng bắn một cái, đầu Vĩnh Thuần cũng không buồn quay lại, đưa tay ra vỗ nhẹ.

Hai cô gái ở phía sau vừa nghe nén vừa trêu nhau. Phía trước Dương Lăng ho nhẹ một tiếng nói:

- Công chúa, người tìm thần tới nhất định là có chuyện cần nói sao? Dương Lăng từ khi vào kinh tới nay, nhận được sự tin tưởng, trọng dụng của tiên đế và đương kim Hoàng thượng, cũng có giao tình rất tốt với hai vị điện hạ. Dương Lăng nhất định cảm kích trong lòng.

Công chúa điện hạ nếu có gì không tiện nói với các thần tử, vậy tại hạ liền đi giới hạn một phần. Điện hạ có thể thử xem thần làm người bạn tri tâm, có tâm sự gì hãy nói với thần. Lời nàng nói, vào tai thần, trừ trời đất quỷ thần ra Dương Lăng sẽ không để người thứ ba biết. Điện hạ … chi bằng nói ra cho thoải mái đi.

Công chúa Vĩnh Thuần dương dương đắc ý chỉ vào mặt mình, lại chị vào ngực Chu Tương Nhi, nói:

- Ta là người thứ ba, ngươi là người thứ tư.

Nghe Dương Lăng nói như vậy, mặt Công chúa Vĩnh Phúc bỗng ửng đỏ lên. Nàng liền nói:

- Bổn Công chúa … vẫn luốn muốn làm bạn với ngươi. Ta … ta muốn ….

Thấy trong điện không có người ngoài, nếu nói Dương Lăng tâm sự của mình và nói với hắn, thực sự còn dễ hơn là nói với mẫu hậu và trước mặt hoàng huynh. Nàng cắn môi, liền nói:

- Ta muốn hỏi Quốc công, chuyện chọn Phò mã đã có manh mối gì chưa?

- Ách, chuyện này …

Dương Lăng sao dám nói mình đã ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới chứ. Kỳ thực ngoài ngày đầu tiên ra căn bản không đi đâu cả.

Hắn kiên trì nói:

- Chuyện này, quá trình tuyển chọn vô cùng phức tạp, ta và Thọ Ninh Hầu gia, Tất công công đã chọn lựa kỹ càng, bước đầu đã định chọn ra vài trăm người. Sau đó lại sàng lọc tiếp. Trước mắt chỉ còn lại hơn 20 thanh niên tuấn tú. Ngày mai, ba người vi thần sẽ tiến hành lựa chọn cuối cùng, sau đó sẽ chọn ra ba người, dẫn vào cung xin Hoàng thượng và Thái hậu quyết định.

Công chúa Vĩnh Phúc lặng nhìn hắn hồi lâu, cho tới khi Dương Lăng chột dạ cúi đầu xuống. Công chúa Vĩnh Phúc mới khoát tay nói:

- Các ngươi đều lui xuống đi, chưa được ta cho phép không được vào điện.

Bốn tiểu hoàng môn, hai cung nữ liền lui xuống. Trong đại điện trống rỗng chỉ còn lại hai người ngồi đối diện nhau. Công chúa Vĩnh Phúc nhìn chằm chằm vào làn khói từ miệng con hạc nhả ra nhẹ nhàng bay lên, hồi lâu mới khẽ thở dài nói:

- Quốc công, chuyện đại sự cả đời của bổn Công chúa, ngươi … căn bản không có để trong lòng sao?

Dương Lăng liền giật mình, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt u oán của Công chúa Vĩnh Phúc. Ánh mắt của hắn bất giác cụp xuống, hồi lâu mới bất đắc dĩ nói:

- Điện hạ chớ trách, ta … thực sự không sao để tâm được, cũng không phải ta có ý chậm trễ thánh ý, thực sự là ….

Công chúa Vĩnh Phúc vừa cười vừa nói:

- Ngươi muốn ta xem ngươi là bạn, sao mình lại nuốt lời như thế? Dương Lăng, bây giờ ngươi không phải là Quốc công, ta không phải là Công chúa. Người con gái trước mặt ngươi tên là Chu Tú Ninh. Một người con gái bị ngươi nắm giữ hạnh phúc cả đời, xin người đừng xem đó là một chuyện công vụ, thành thật với nhau nói cho ta biết tâm tư của ngươi đi … được không?

Dương Lăng mới biết khuê danh của nàng. Tú Ninh Tú Đình, hóa ra đây là tên của hai Công chúa Vĩnh Phúc và Vĩnh Thuần. Hắn sợ hãi đứng lên, khúm lúm nói:

- Điện hạ quá lời, Dương Lăng …. Ây! Dương Lăng … nói thẳng nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.