Ngược Về Thời Minh

Chương 336-3: Tứ đại tặc (3)



Có mỹ nữ hoàng kim cùng nhậu, kết giao giao tình liền trở nên dễ dàng hơn, lời Trương Trung nói lúc nãy ngẫu nhiên nói đến việc mình kết giao tướng lĩnh cao cấp trong quân, quan to văn võ trong triều, nói tới một đám tên họ êm tai, nghe vậy Viên Bưu thầm sinh kính sợ, đã quyết ý kết giao, liền cũng buông lỏng người, cũng bắt đầu có ý cung nghênh. Nhất thời khách và chủ tận vui mừng.

Sau khi Viên Bưu và đám tướng lĩnh bắt giặc 'Thắng lợi trở về', Trương Mậu không yên tâm nói: - Đại ca. Họ Viên này sẽ không lại đổi ý chứ? Chức quan y không thấp, nếu trở về lộ ra thì...

Trương Trung cười lạnh một tiếng nói: - Một tên non nớt vừa mới tấn thăng thôi, chỉ có một lời nhiệt huyết, muốn cáo trạng chúng ta cũng làm cho y không có cửa mà cáo! Yên tâm đi, đại ca đã sớm cho người ta cầm bái thiếp, đi thông báo cấp trên và đồng nghiệp của y, chờ y trở về hiểu được lợi hại của chúng ta, muốn thăng quan còn phải bái đến môn hạ của ta nữa đó, vàng hôm nay xuất ra cũng phải ngoan ngoãn trả lại gấp đôi, cáo trạng? Hừ!

Trương Trung trông coi quân mã của dân chúng chăn nuôi Bá Châu, cho nên cùng quan binh tướng lĩnh các nơi thường xuyên giao tiếp, tương giao tâm đầu ý hợp lẫn nhau, mạng lưới quan hệ cực kỳ khổng lồ, ở đó ngạo mạn không chịu nổi.

Y nói xong phất ống tay áo một cái, lại giận tái mặt nói: - Như thế nào lại chạy đến Hà Gian phủ quấy rối, còn bị người ta một đường đuổi theo đến đây. Nếu không có chúng ta, cơ nghiệp của ngươi đều không còn, làm việc lại không cẩn thận như vậy.

Trương Mậu cười khổ nói: - Không phải tại Dương Đại muốn đến sao, thằng nhãi này là một mối họa lớn, khi xa kinh thành liền biến Bá Châu gà chó không yên, sơn trại của lão đệ Dương Hổ bị tiễu trừ rồi, làm hại gã chạy trốn tới Sơn Đông. Tề Ngạn Danh cũng bị quan binh tiêu diệt phỉ bắt vào nhà tù, gã danh khí quá lớn, đại ca ngài ra mặt, đến hiện tại cũng không đưa gã ra được. Huynh đệ không dám ở Bá Châu gây án nữa, đành phải chạy tới Hà Gian.

Trương Trung vừa xoay trở về vừa khinh thường nói: - Ngươi nói Dương Lăng? Hắn đã bị Lưu công công lật đổ rồi, hiện tại chẳng qua chỉ là cái đồ Quốc Công hư danh thôi, đến Bá Châu chỉ vì kê biên tài sản Ảm gia, còn có thể quản đến trên đầu chúng ta hay sao?

Trương Mậu cẩn thận mà nói:

- Đại ca không thể khinh thường, ngài không có nghe nói sao? Nghe nói người này là Thiên sát tinh hạ phàm, đến mức tất khởi binh tai, ngài nói hắn hai năm qua đến chỗ nào mà không thấy đao quang huyết ảnh? Thực lộ ra bất thường, cẩn thận thuyền chạy nhanh được vạn năm.

Hiện giờ triều đình và Đóa Nhan Tam Vệ Hỗ Thị, cũng mượn đồng cỏ chăn ngựa, phỏng chừng chỉ trong hai năm, sẽ có rất nhiều chiến mã cung ứng cho quân đội, đến lúc đó ngựa kế Đinh nuôi ngựa của Bá Châu chúng ta liền sẽ hủy bỏ, đại ca còn có thể trấn thủ nơi đây hay không cũng khó mà nói rồi, chúng ta phải thừa dịp thời gian hai năm này, cuối cùng vét một số lớn nha.

Trương Trung cười ha hả nói: - Vơ vét như thế nào? Chỉ bằng việc ngươi cướp vài nhà giàu? Ngu xuẩn! Ngươi xem đất nhà chúng ta đi, ta cùng Lưu công công vừa mới đòi phái đi, chẳng những đốc quản quân mã Bá Châu, còn phụ trách khai thác mỏ, hai năm, cam đoan làm ra tòa kim sơn trở về.

Trương Mậu ngạc nhiên nói: - Đào mỏ? Bá Châu chúng ta có quặng sao? Mỏ vàng, mỏ bạc hay là quặng đồng thiết?

Trương Trung cười không nói, y suy nghĩ một chút nói: - Tuy nhiên băn khoăn của ngươi cũng có chút đạo lý, trên đời này vẫn có người có thân đủ đại thần thông đấy. Họ Dương này trong thời gian hai năm làm tới quốc công, sát khí ngút trời, quả thật tà môn. Ừ...

Y suy tư chốc lát nói:

- Lát nữa ngươi đi Long Tuyền tự mời bốn vị Phật gia đến làm tràng Hoằng ân đại pháp, triệt tiêu sát khí của Dương Chém Đầu, chúng ta phái người đi nha môn Tri châu nói một tiếng, bảo bọn họ hãy mau đem tài sản, khế đất, tôi tớ Ảm gia tất cả đều bán của cải đổi thành hiện ngân..... Thôi đi, chúng ta dứt khoát mua lại, rồi phái họ Dương sớm một chút hồi kinh. Đỡ phải để hắn ở chỗ này làm vướng bận!

- Gấp cái gì, dù sao cũng không kịp hồi kinh trong năm rồi, chúng ta ở nơi này đợi thêm mấy ngày, ngươi thấy thế nào à? Dương Lăng quyết định chủ ý phải ra kinh để kéo dài thời gian, kéo dài thời gian khiến Lưu Cẩn tác loạn, trước kia ra công sai đều là nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, hận không thể dùng thời gian nhanh nhất làm xong xuôi để trở lại kinh thành, chuyến này trong lòng nhàn nhã vô cùng.

Vốn cũng thế. Kê biên chút tài sản mà thôi, đánh vỡ đầu cũng nghĩ không ra có thể có đại sự gì, trọng điểm là ở kinh sư bên kia, nhưng hiện tại lại nhất định phải tránh đi, nhưng nơi này lại có cái gì tốt để kéo dài hay sao?

Bình thường ra công sai là muốn về sớm kinh lại đi không được. Bây giờ là không muốn đi lại không có lý do gì không đi, nghĩ đến đó Dương Lăng chỉ có cười khổ.

Lương Hồng vừa nghe lại gãi đúng chỗ ngứa, quan ở kinh thành muốn mò chút dầu nước, biện pháp tốt nhất chính là đi công sai. Khó được Lưu công công phái y đi lần này, nếu hai ba ngày thu thập sạch sẽ, lập tức trở lại kinh thành rồi, vậy chẳng phải là trắng tay rồi sao?

Lương Hồng vội vàng hùa theo nói: - Quốc công gia nói rất đúng, hoa đăng của Thắng Phương trấn Bá Châu cực kỳ nổi danh, chúng ta đến đây, thế nào cũng phải mở mang kiến thức.

- Xem hoa đăng? Vậy mới đến mười lăm tháng giêng, thời gian vẫn là quá ít. Không đủ Lưu Cẩn gây sức ép, đến lúc đó lại từ từ suy nghĩ lấy cớ đi. Dương Lăng nghĩ, khi ngẩng đầu nhìn, Tri châu Bá Châu dẫn một đám quan viên đã xin đợi ở cửa thành rồi.

Bên trong thành thoạt nhìn cũng rất tiêu điều, Tri châu Bá Châu Phàn Mạch Ly bồi ở bên cạnh Dương Lăng và Lương Hồng, vừa tiến vào thành trì, vừa giới thiệu tình hình Bá Châu. Dương Lăng quan tâm chính là dân chính Bá Châu, tình hình tiêu diệt mã tặc Bá Châu và Ảm Dạ có bao nhiêu tài sản. Chỉ là vừa mới tiến thành, việc này không tiện hỏi thăm, cũng chỉ là tùy ý nghe Phàn Mạch Ly giới thiệu.

- Chỗ kia là đền thờ trinh tiết nhà ai. Như thế nào rách nát đến mức này, đền thờ bị sụp, quan phủ cũng không ra mặt chỉnh sửa một cái nha? Lương Hồng chợt nhìn thấy một đền thờ trinh tiết, liền dùng giọng quan hỏi.

Phàn Mạch Ly vừa thấy cười nói: - Thưa công công, đền thờ này..... Là vào năm Kiến Văn thứ tư, một vị Thôi Quan Bá Châu lập cho quả phụ ông ta, không ngờ vị quả phụ kia về sau thông dâm, còn có bầu, bị tội khi quân bị tịch thu nhà cửa.

Đền thờ này chưa kịp đập, liền tự bị sụp, mọi người đều nói, đây là rõ ràng là trong đó có thiên địa thần linh, cho nên mới làm sụp đền thờ, không lừa được người. Cho nên không cho người ta đập, chính là cho người đến sau một cái cảnh tỉnh, kêu những người chính nhân quân tử, kẻ ngầm thông dâm hiểu được thiên địa có mắt, thần minh tự tại, không cần làm việc khinh trời khinh vua.

Năm Kiến Văn thứ tư, đúng là năm Yến Vương khởi binh tạo phản, thiên hạ đại loạn, có người quản loại sự tình này mới là lạ, cũng khó trách đền thờ trinh tiết cho người thất tiết còn lập đến hiện tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.