Ngược Về Thời Minh

Chương 337-3: Mời đại thần (3)



Bọn họ bị phía quan phủ cười là "Dân không canh, không dệt, không cổ, không thương". Xã hội rối ren khiến dân chúng bất lương, nhưng ai sẽ biết, bọn họ yêu cầu chỉ là có một miếng cơm ăn, có một chiếc áo mặc?

Nhưng mà, còn có dân chúng so với bọn họ càng thêm thê thảm hơn. Xuyên qua một ngõ nhỏ thấp bé chính là một tòa miếu Long Vương có phần rách nát. Bốn vách tường gió lùa, so với mấy cái phòng gỗ nhỏ kia lại càng thêm khó có thể chống lạnh, thật không biết những tên khất cái kia bằng cái gì có thể sống qua mùa đông. Sẽ không có người nào để ý đến đám ăn mày, nếu sinh bệnh, bọn họ sẽ biến thành thi thể cứng ngắc giữa gió lạnh đang gào thét, đồng bọn hảo tâm có lẽ sẽ đào giúp họ cái hố, nếu không nữa thì liền vứt ra nơi đất hoang cho đám chó hoang, quan phủ và bảo giáp sẽ không ai truy cứu.

Hôm nay là 30 tết. Nếu như tới những gia đình giàu có hoặc là tiệm cơm nhà trọ thì phần lớn có thể nhận được chút bố thí, cho nên đám ăn mày đều đeo lên vai cái bao tải rách nát bận rộn ở trong thành, trong miếu trống trơn.

Miêu Cương ngạc nhiên nói: - Y chắc có lẽ không đi ra ngoài xin cơm mới đúng, cái chân bị đánh gãy của y còn chưa dưỡng lành, căn bản không đi đường xa được, mấy ngày nay vẫn dựa vào mấy người chúng ta giúp đỡ, như thế nào...

Dương Lăng đột nhiên ngăn cản y, nghiêng tai lắng nghe một lát. Vung tay lên nói: - Đi hai người. Đến phía sau nhìn!

Lưu Đại Bổng Chùy lập tức mang theo hai thị vệ chợt lóe về phía sau, phía sau miếu Long Vương rách nát bị những tên khất cái này xếp vào một đống đá tảng. Cửa chính chỉ chừa một ô nhỏ, để thuận tiện cho việc đi về phía sau.

Đại Bổng Chùy mang theo hai người vọt tới phía sau, phía sau đã gần tới sông Cự Mã, một người đàn ông áo thủng lam lũ ngồi ở trên mặt đất tuyết bên bờ sông, trong tay cầm một thanh đao, đang vừa đắp tuyết, vừa mài trên một tảng đá, nhìn thấy trong miếu bỗng nhiên lòe ra vài người quần áo gọn gàng, người nọ hoảng sợ, thất tha thất thểu nhổm người lên định chạy trốn.

Lưu Đại Bổng Chùy không để gã rời khỏi, lập tức tiến lên, sạch sẽ gọn gàng tháo đao trong tay gã, khiến hai người thủ hạ kẹp hai bên, kéo gã về miếu Long Vương. Miêu Cương nhìn lên thấy người kia, liền tiến lên trước đón: - Lão huynh, ngươi chớ hoảng sợ, vị này chính là đại quý nhân hôm qua ta đã nói với ngươi, nếu như ngươi muốn báo thù giải oan, chỉ có vị đại nhân này có thể giúp ngươi.

Người nọ sau một lúc lâu giãy dụa, mệt mỏi thở phì phò, trên mặt có một vết sẹo còn chưa lành hẳngiống như một con giòi đang giãy dụa, có vẻ vô cùng dữ tợn, gọi người nhìn có chút ghê tởm, nghe xong Miêu Cương nói, vẻ hoảng sợ trên mặt người nọ mới trầm tĩnh lại.

Dương Lăng nháy mắt, người dìu hai bên mới nhẹ nhàng thả gã ngồi dưới đất, người nọ đưa hai mắt nhìn chằm chằm Dương Lăng, thận trọng đánh giá không nói một lời.

Dương Lăng nhẹ nhàng cười, đi đến trước mặt gã chậm rãi ngồi xổm xuống, nói:

- Ngươi là bị đám người giả thần giả thánh lừa, khiến cho cửa nát nhà tan đúng không? Đem chuyện của ngươi nói cho ta biết, ta có thể giúp ngươi!

Người nọ nghe xong khàn giọng cười thảm: - Ngươi là ai? Là Tuần Sát ngự sử hay là khâm sai triều đình? Ha ha ha, không cần biết ngươi là ai, đều không giúp được ta. Đám dâm tăng này, kết giao vô số quyền quý, ở Bá Châu mánh khoé thông thiên, quan phủ, thân sĩ đều cùng một giuộc với bọn chúng, dân chúng lương dân bị bọn chúng lừa cho thần hồn điên đảo.

Muốn diệt trừ lũ dâm tăng đó? Cho dù ngươi là Tuần Sát ngự sử, ngươi có biết nơi này có bao nhiêu dân chúng tôn sùng bọn họ là Phật sống, dám động đến đầu ngón tay của bọn họ, sẽ có mấy vạn dân chúng điên cuồng mà tạo phản? Cho dù ngươi là khâm sai triều đình, chẳng lẽ quyền bính của ngươi còn lớn hơn Trương Thái giám, người tâm phúc trước mặt Lưu công công kinh thành sao?

Khóe miệng Dương Lăng lộ ra một tia ý cười mỉa mai, nói: - Như vậy ngươi muốn như thế nào đối phó chúng, bằng lực lượng của một ngươi? Chỉ bằng cái chuôi này...

Dương Lăng vẫy tay một cái, nhận lấy từ trong tay Lưu Đại Bổng Chùy một thanh đao nhọn, đao nhọn rỉ sét loang lổ, trên mũi dao tất cả đều là lỗ thủng, chất lượng thép cũng không tốt, mỏng manh đấy, dường như chỉ cần bẻ một phát có thể bẻ gãy. Dương Lăng bấm tay ở trên lưỡi đao gõ gõ, nói: - Chỉ bằng cái chuôi đao hỏng này. Kéo cái chân hỏng này của ngươi, ngươi muốn giết vào đội ngũ rất nhiều võ tăng, ám sát bốn yêu tăng?

Trong mắt người kia hiện lên một chút thần sắc tuyệt vọng, si ngốc mà nói: - Là ta dẫn sói vào nhà, nếu không giết được bọn họ, ta... Lấy cái chết để tạ tội với lão mẫu, ái thê dưới cửu tuyền là được.

"Keng" một tiếng, thanh đao bị Dương Lăng vứt xuống một bên, Dương Lăng chậm rãi đứng lên khỏi ghế. Nói: - Nghe khẩu khí của ngươi, còn hiểu rất rõ quan trường, thân phận ban đầu của ngươi cũng không thấp nha. Như vậy, ngươi hẳn là nghe nói qua tên chữ của ta. Ta, kêu Dương Lăng!

Thân thể người kia chấn động, hai tay nắm chặt bùn đất trên mặt đất, ngẩng đầu lên gắt gao nhìn chăm chú vào hắn.

Lưu Đại Bổng Chùy cười ha hả nói: - Tiểu tử, người ở kinh sư từng kháng lại thánh chỉ tiên đế là hắn! Ở Bắc Cương gặp qua Đóa Nhan Tam Vệ và Thát Đát Khả Hãn là hắn! Ở vùng duyên hải dẹp yên giặc Oa đuổi hạm đội Tây Dương đi, người phò Bảo Mãn Lạt Gia phục quốc là hắn! Ở tây nam, bình ổn hơn trăm năm Đô Chưởng Man đến phản loạn không ngừng, phá án và bắt giam Thục vương thế tử cũng là hắn!

Đã quên nói cho ngươi biết, tam đại thái giám trấn thủ Giang Nam, còn có hai người chết ở trong tay quốc công gia chúng ta. Hiện tại chẳng qua là bốn con lừa ngốc mà thôi, ngươi nói quốc công gia chúng ta giết được hay không được?

Người nọ si ngốc nhìn lên một lúc lâu. Nước mắt lưng tròng, đột nhiên một tiếng rú thảm, ôm lấy đùi Dương Lăng, kêu khóc nói: - Dương đại nhân. Học sinh oan uổng, học sinh thân có huyết hải thâm cừu, cầu Dương đại nhân vì tiểu dân giải oan....!

- Học sinh Mục Kính, là tú tài Vĩnh Thanh, gia cảnh vẫn là giàu có, tại địa phương tính ra cũng là phú hộ, có một lần cùng với thê tử và lão mẫu đi Long Tuyền tự dâng hương, gặp phải bốn vị Phật sống kia. Bọn họ cũng không phải tăng nhân Long Tuyền tự. Lại trường kỳ ngủ lại chùa, sống nhờ ở đó, bởi vì thần thông quảng đại, cầm giữ nhiều tín đồ, phương trượng Long Tuyền tự cũng không quản bọn họ, chỗ đó ngược lại lại giống như bọn họ là đương gia.

Học sinh sau khi tận mắt nhìn thấy bọn họ giảng kinh, trước mặt mọi người biểu diễn pháp thuật, không trung nhiếp vật, chân trần đạp hỏa, thần thông lợi hại. Nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, nghe tin loại chuyện ma quỷ phúc kiếp sau của bọn họ. Cũng đã trở thành tín đồ của bọn họ. Bọn họ truyền giáo giảng kinh thật sự là lợi hại, học sinh cũng không biết như thế nào đấy, càng ngày càng nghe tin bọn họ, có khi có lời nói rõ ràng là vô căn cứ cực kỳ, học sinh cũng tin là thật, không chút do dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.