Ngược Về Thời Minh

Chương 340-2: Mãn Đường Hoàng hậu (2)



- Đây là Chuyết Kinh. Ha ha, vi huynh hôm nay chính là cùng chuyết kinh đi thưởng đèn.

Vị Triệu tú tài này là một người tính tình hào phóng. Dương Lăng lại có ý kết giao, nói dăm ba câu chuyện liền xưng huynh đệ. Lúc này vừa nghe thấy Triệu tú tài giới thiệu với vợ hắn ta, đó thực sự coi là bạn tốt rồi. Dương Lăng liền khom người thi lễ, nói:

- Xin ra mắt tẩu phu nhân.

Người thiếu phụ xinh đẹp cười nhạt nói:

- Dương huynh đệ không cần đa lễ, mau đứng lên đi.

Ánh mắt Dương Lăng chợt sáng lên, nhìn thấy phía dưới gốc cây có một quán trà, liền cười nói:

- Ta và Triệu huynh vừa gặp đã thân, chúng ta lấy trà thay rượu, tới gốc cây đàm đạo một hồi được chứ? Tẩu phu nhân đi đường đã lâu, e là cũng đã mệt rồi.

Triệu Toại vừa nghe liền vỗ đầu đánh bộp một cái, hú lên một tiếng quái dị nói:

- Ây da, không có huynh đệ nhắc nhở, hồ đồ hồ đồ. Nương tử có lẽ đã đi đường lâu rồi, nhất định cũng đã vất vả rồi. Nào nào nào, nương tử, chúng ta tới quán trà ngồi chút đi, để chân nàng nghỉ chút xíu.

Nói xong liền đỡ phu nhân đi tới.

Phu nhân của y dường như rất thích thú với sự sủng ái của chồng, mỉm cười để y dìu tới quán trà ngồi xuống. Quán trà vì là ban đêm, cho nên vẫn có chút ăn khuya, có các loại canh, Triệu Toại rất hào sảng, mỗi mùi vị khác nhau đều ăn một bát. Không những mua cho thê tử mà còn mua cho Dương Lăng và hai người hầu nam nữ đi cùng hắn mỗi người một bát.

Thị nữ trong nhà không được ngồi chung bàn với chủ nhân dùng cơm, Tống Tiểu Ái và Đại Bổng Chùy ngồi bên cạnh. Triệu Toại lén nhìn về phía họ, liền chớp mắt cười với Dương Lăng:

- Huynh đệ thật là có tầm nhìn, tìm được một người hầu xinh đẹp, không những đẹp mà khí chất cũng thoát tục. Huynh đệ hẳn là danh môn kinh sư rồi?

Dương Lăng nóng bừng mặt lên, hàm hồ nói:

- Ồ, tiểu đệ không phải là danh môn. Tổ thượng đã từng làm quan, hiện giờ là thân sĩ ở kinh sư mà thôi. Ha ha, huynh trưởng quá khen, quá khen rồi.

Thời đó sĩ tử du học của gia đình giàu có, do vì chưa cưới thiếp, mà ra ngoài lại cần bàn tay chăm sóc của người phụ nữ, trong nhà thường là sẽ chọn cho họ một người hầu xinh đẹp. Nói là người hầu, kỳ thực là sống chung với nhau, nam nữ mây mưa, hết thảy đều phải hầu hạ. Vận khí tương lai may mắn sau khi chính thức cưới vợ sẽ nạp làm thiếp, nếu không vẫn cả đời là thị thiếp. Dù sao cũng là nhà mình mua về, có thể tùy ý xử lý.

Lúc này phong khí Đại Minh vẫn là các sĩ tử tú tài thích vui vẻ được nhìn và nghe thấy nhã sự, không có gì không nhận ra người đấy, cho nên Triệu Toại không sợ hỏi ngay trước mặt phu nhân. Vì thấy Tiểu Ái nhân phẩm xuất sắc, đây xem như là một câu khen ngợi khích lệ.

Thấy Dương Lăng có ý xấu hổ, Triệu Toại cảm thấy thú vị, bất giác vỗ đùi cười lớn, qua một lát súp được bưng tới. Tư thái dùng cơm của Triệu phu nhân cũng vô cùng nho nhã. Vị hôn phu này của nàng lại không có phong độ của người đọc sách. Dương Lăng vừa thổi xong bát súp đầu tiên, Triệu Phong Tử đã húp sụp soạp xong rồi, lau miệng cười hì hì nhìn họ ăn.

Dương Lăng vốn cũng không đói, liền đặt bát xuống cười khổ nói:

- Triệu huynh tốc độ nhanh quá.

Triệu Phong Tử cười ha hả nói:

- Đàn ông mà, ách …. Ngươi ăn của ngươi đi. Ta biết gia đình đại hộ kinh sư các đệ ăn cơm cũng rất chú ý, không thoải mái. Đệ ăn của đệ đi, không cần chú ý tới ta. Đúng rồi, Uy quốc công bây giờ ở Bá Châu đang truy quét các bang giả thần giả thánh lừa dối lấy tiền, rất được lòng người. Ha ha, đó là bổn gia của đệ, chuyện này đệ đã nghe nói rồi chứ.

Dương Lăng nhân cơ hội nói:

- Đúng vậy, vừa tới Bá Châu đệ đã nghe nói chuyện này rồi. Nhưng đệ là du học kinh qua, hồi kinh hết năm mới ra, không dừng lại ở thành Bá Châu, muốn thưởng thức xong đèn hoa đăng sẽ tiếp tục đi xuống phía nam. Tình hình cụ thể vẫn chưa nắm được nhiều như huynh. Sao Bá Châu ở đây lại có nhiều giả thần giả thánh vậy? Mới vừa rồi ở thị trấn nghe huynh trưởng làm “Sư Tử hống”, kêu lớn “Phong Bán Tiên”, dọa người đó tái mặt đi. Lẽ nào dưới sự cai trị của Uy quốc công, Bá Châu đã nghiêm khắc quét sạch đám người giả thần giả thánh?

Triệu phu nhân nghe Dương Lăng nói vị hôn phu của nàng làm “Sư tử hống” không khỏi bật cười. Triệu Toại cười ha hả nói:

- Gần mực thì đen nha, “Sư tử hống” hú này của vi huynh có lẽ là lai lịch lớn. Tiểu đệ muốn học cũng học không nổi đâu.

Triệu phu nhân hai má ửng hồng, lặng lẽ bóp nhẹ bàn tay trượng phu một cái. Triệu Toại cũng không chú ý tới điều này.

Y uống một ngụm trà nói:

- Đó là đương nhiên. Uy quốc công nam chinh bắc chiến, là một hảo hán trong chiến trận, trừ gian phá án cũng là có thủ đoạn lợi hại. Bá Châu hoành hành giả thần giả thánh, gây tới mức chướng khí mù mịt, quả đúng là phải chấn chỉnh lại. Chỉ là rất nhiều người dân mù quáng đã theo đó làm loạn lên, Uy quốc công khéo léo thi hành diệu kế, dùng thần trị thần, so với Tây Môn Báo Chiến Quốc còn cao hơn một bậc. Hiện giờ Bá Châu có lẽ đã không còn chuyện giả danh lừa bịp giả thần giả thánh nữa.

Y liền kể lại chi tiết thủ đoạn làm thế nào chỉnh đốn bốn vị thánh tăng cho Dương Lăng nghe. Dương Lăng ra vẻ vừa mới nghe nói lần đầu, không ngừng vỗ tay khen hay, thấy Tống Tiểu Ái và Đại Bổng Chùy ngồi bàn bên cạnh liên tiếp cười trộm. Triệu Toại kể xong liền nói:

- Về phần Phong Bán Tiên đó, thật ra là một tên vô lại, một tụng côn (kẻ cò mồi trong kiện tụng), mà không phải giả thần giả thánh gì. Nhưng thần đạo của gã cũng thích tuyên dương những chuyện này, còn dùng những lời lẽ ngông cuồng này để thành toàn cho một đôi nhân duyên. Cho nên ngu huynh gặp gã bèn cố ý trêu đùa chút thôi.

- Hả? Lấy danh nghĩa thần Phật thành toàn một đôi nhân duyên? Lời này là xuất phát từ đâu?

Dương Lăng cố ý ra vẻ rất hứng thú nói.

Triệu Toại thì thấy hỏi tất sẽ đáp, liền nói:

- Chuyện này ta cũng không hiểu lắm, chỉ là nghe bằng hữu nói qua. Trong thành Bá Châu có một tên tụng côn tên là Vương Trí, chuyên viết đơn kiện cho người ta, gửi lên quan. Y ỷ vào lợi bút và cái miệng khéo léo, hơn nữa còn có quan hệ với quan phủ rất tốt, cho nên đã kiếm được không ít tiền, cũng xem như là một nhà giàu có.

Triệu Phong Tử nói tới đây, Dương Lăng bỗng nhớ ra, Hắc Diêu Tử vừa mới bị bắt vào tù, tên luận côn mà lão mẫu mù mắt của y nhờ vả chẳng phải là Vương Trí đó sao? Người này muốn tới tạo quan hệ tốt với người trong nha môn là rất tốt, nhưng chào giá cũng quá là khủng khiếp. Hắc Diêu Tử ngay cả nhà cửa mang đi cầm, còn có của nổi của chìm trong nhà cũng có hai trăm lượng bạc, bị hắn ta đoạt sạch sẽ mới đưa được Hắc Diêu Tử ra. Trừ đi tiền quan hệ với quan phủ, chỉ còn lại vẻn vẹn cuộc buôn bán này hắn ta tay không chí ít cũng đã kiếm được hai trăm lượng bạc. Làm tên tụng côn ở mức độ này cũng xem như là luật sư số 1 của Bá Châu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.