Ngược Về Thời Minh

Chương 359-4: Họa trời giáng (4)



Trương Mậu đứng phía trước, từng ngọn đuốc cháy phần phật. Ánh lửa hồng trên khuôn mặt và hai mắt của y, dường như phảng phất hai đốm lửa nhảy múa:

- Được! Dựa vào huynh đệ chúng ta, có thể giành được thiên hạ rồi. Đúng rồi, em họ ta hiện đang đóng trú tại Phi giáp doanh ở thành bắc, ta muốn cử người tới tìm hắn ta khởi sự, các ngươi thấy thế nào?

Phong Lôi ngẩn người ra nói:

- Đại ca, hắn ta là quan phủ, có chắc làm cùng chúng ta không?

Trương Mậu nói:

- Ta tin hắn ta. Em họ ta cũng là đàn ông nghĩa khí ngất trời. Hiện giờ quan đang ép dân làm phản, huống hồ hắn ta cũng chịu sức ép của Lương Hồng, trong lòng sớm đã khó chịu rồi. Không giấu gì các ngươi, khi ta vừa mới bị bắt, em họ ta đã nghĩ cách cứu ta ra khỏi nhà lao. Nếu biết ta làm phản, em họ tất sẽ theo ta.

Hình Lão Hổ suy nghĩ một hồi nói:

- Đại ca, trời cũng đã tối rồi, hơn nữa đêm nay khởi sự, chúng ta muốn tập kích trước tiên là Tập Đạo doanh, cướp lấy binh khi và lấy Bá Châu. Em họ ca ở Phi Giáp doanh khá xa, cho dù hắn ta có theo ca, cũng phải chỉnh đốn nội bộ trước. Sau đó mới dẫn quân đuổi theo đầu hàng, cần thời gian quá lâu. Hơn nữa, đây là chuyện lớn, cũng nên cẩn thận một chút.

Lưu Lục trầm ngâm một hồi nói:

- Đại ca, Lão Hổ nói có lý. Theo ý kiến của ta, chúng ta vẫn nên hành sự theo kế hoạch, giành lấy Bá Châu. Trước tiên là lấy được binh mã tiền lương. Nếu em họ của ca có lòng muốn theo ca, biết được tin này sẽ tự đưa ra quyết đoán. Dù sao một Tập Đạo doanh cỏn con, chúng ta cũng không cần phải giúp ca, ca thấy thế nào?

Trương Mậu suy nghĩ hồi lâu liền nói:

- Được! Cứ làm thế đi! Bây giờ ta quay về doanh, trước tiên là kết quả của Đồng Thủ Bị. Các ngươi chỉ thấy lửa cháy lên, lập tức lên ngựa, lấy binh khí chúng ta chạy thẳng tới phủ thành!

Trương Mậu dẫn theo Lưu Nhập Thất trở về Tập Đạo doanh. Lưu Nhập Thất là thủ hạ đại tặc của y, là tâm phúc nhiều năm theo y, cũng là trợ thủ được tín nhiệm nhất của Trương Mậu.

Trong quân không cho phép uống rượu, không cho phép có phụ nữ. Nhưng, do vì Tập Đạo doanh đóng ở xa phía ngoài thành, đi lại thuận tiện, Đồng Thủ Bị lại không quản lý những chuyện này. Lúc này, trong trướng của y không những có rượu có thịt, còn có một người phụ nữ thể thái xinh đẹp, đang ngồi trên đùi y, dùng miệng làm chén, đổ rượu và miệng y.

Đồng Thủ Bị trên dưới giở trò, đang hưởng thụ trong nhà, bỗng rèm trướng mở lên, một bóng người cao to đi vào. Người phụ nữ đó liền thét lên một tiếng chói tai, muốn nhảy dựng người lên. Đồng Thủ Bị liền giữ lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, cười ha hả nói:

- Bảo bối đừng sợ, trong quân doanh này, coi như ta là quan lớn nhất, nàng yên tâm hầu hạ lão gia.

Đồng Thủ Bị nói xong, liền sầm mặt vào nói:

- Là Trương Bách Hộ, có chuyện gì sao? Muộn thế này cũng không thông báo mà đã đi vào, còn có quy củ gì nữa không?

Trương Mậu quân trang chỉnh tề, khôi ngô anh tuấn, còn cao lớn hơn dáng vẻ gày còm của Đồng Thủ Bị rất nhiều. Trương Mậu cười nói:

- Đại nhân dạy rất phải. Hôm nay hạ quan về nhà một chuyến, thấy cuộc sống trong quân thật kham khổ. Đại nhân ngài vì nước làm lụng vất vả, cuộc sống kham khổ, hạ quan vô cùng cảm kích, đặc biệt mang hai trăm lượng bạc về hiếu kính ngài.

Yvừa nói vừa bước gần lại, Đồng Thủ Bị nghe xong, bỗng thay đổi thái độ, mặt mày hớn hở nói:

- Ây da, Trương đại nhân, khách khí gì chứ, ha ha ha, ngươi xem xem … ồ … có ngồi xuống uống một ly không?

- Không không không, đại nhân ngài đang bận, thuộc hạ lập tức phải phải hồi doanh rồi. Ngài biết ta ở trong thành bạn thân bằng hữu cũ nhiều, ha ha, đây là xã giao ….

Đồng Thủ Bị hiểu ý. Hai mắt lại nhìn chằm chằm vào tay hắn ta đang ôm. Lúc này Trương Mậu đã bước tới trước mặt. Y biết tên Đồng Thủ Bị này gày yếu, nhưng công phu lại không yếu, dân phong Bá Châu dũng mãnh, vốn là thượng võ. Sĩ quan Tập Đạo doanh này đâu có không thông võ nghệ?

Chìa khóa kho quân giới trên người Đồng Thủ Bị. Quan binh trung thành với Đồng Thủ Bị trong quân đã chiếm bán nửa, không giết y trước tiên, muốn thuận lợi tập kích chiếm lấy Tập Đạo doanh, có lẽ cũng sẽ có rất nhiều rắc rối.

Từ trong ngực Trương Mậu rút ra, một thỏi vàng nguyên bảo lấp lánh, lóe lên ánh hào quang mê người. Người kỹ nữ này bỗng sáng rực hai mắt lên. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào thỏi vàng đó, Đồng Thủ Bị thì ngây người ra, nghi hoặc ngẩng đầu lên nói:

- Trương đại nhân không phải nói hai trăm ….

Y vừa nói tới đây, liền phát hiện thấy nụ cười trên mặt Trương Mậu đã biến mất hoàn toàn, sát khí dữ tợn nổi lên trên mặt. Đồng Thủ Bị hoảng hốt, lập tức đẩy người phụ nữ trong lòng về phía Trương Mậu, đồng thời một chưởng đấm vào phía bụng dưới y. Nhưng đã muộn rồi, ngay trong khoảnh khắc y ngẩng đầu lên nghi ngờ, không đề phòng cổ họng đã bị Trương Mậu bóp chặt lại, vang lên tiếng xương bị bóp nát.

Nắm tay nắm được một nửa đã không còn sức nữa, đánh vào cơ bụng Trương Mậu như đánh vào sắt cứng. Nhưng người phụ nữ đó ngã đã đẩy vào ngực Trương Mậu.

- A!

Một tiếng thét chói tai ngắn ngủi vang lên, bàn tay đã chặn kín lấy miệng nàng, một nửa khuôn mặt bị bàn tay đó che lại, chỉ lộ ra đôi mắt trợn trừng lên.

- Chớ có lên tiếng, không muốn chết thì câm miệng!

- Ô ô ô.

Người phụ nữ muốn gật đầu, nhưng bàn tay có lực đã giữ chặt lấy cả khuôn mặt nàng, ngay cả đầu cũng không gật được.

Trương Mậu mỉm cười, buông người phụ nữ đó xuống. Sau đó lại nhấc Đồng Thủ Bị lên, sờ lấy chiếc chìa khóa ở thắt lưng y. Người phụ nữ thấy mắt Đồng Thủ Bị lồi lên.

- A!

Một tiếng chói tai vang lên.

Vẫn là tiếng kêu chói tai trong khoảng thời gian ngắn, Trương Mậu phất tay một cái, liền chém vào cổ nàng, xương cổ liền bị chặt đứt, chiếc đầu mềm như bông cụp lấy, thi thể đứng thẳng trong chốc lát mới “phịch, tung” một tiếng ngã xuống đất.

- Thế nào cũng phải chết mới không lên tiếng sao? Đúng là đàn bà!

Trương Mậu khinh thường liếc nhìn cô gái, moi chìa khóa từ ngực Đồng Thủ Bị ra, quay người đi ra khỏi trướng.

Cả dãy doanh ở cửa đã chỉ còn lại một chiếc là sáng, dưới ánh sáng lờ mờ, hai thi thể nằm dưới mặt đất, đó là hai tên lính bảo vệ trước trướng, bây giờ đổi thành người của Trương Mậu.

Trương Mậu khẽ nói:

- Đưa hai thi thể này vào trong, ta tới kho quân giới. Nhập Thất đi thông báo cho người của chúng ta, lát nữa nghe thấy tiếng trống, lập tức đốt trại.

- Vâng!

Hai tên thân binh cùng đồng thanh đáp lại, khom người nâng hai thi thể lên, tung một tiếng ném vào trong trướng.

Trương Mậu chỉnh lại quần áo, đi về phía kho quân giới. Đồng Thủ Bị đã chết, Tập Đạo doanh như rắn mất đầu, chỉ cần người của y vừa tới, chắc chắn sẽ chạy tán loạn. Quan thủ kho cũng là người của Đồng Thủ Bị. Nhưng những người như vậy lại là người không cần phải phòng. Trương Mậu xuất mã, tất là mã đáo thành công.

Lưu Lục đứng phía dưới cây táo trên gò đất, căng thẳng theo dõi tình hình của Tập Đạo doanh. Trời tối, đêm nay ánh trăng sáng mờ chiếu xuống doanh trại, màn đêm đó giống như là một bóng ma.

Bỗng nhiên, lửa cháy lên, ngay sau đó lại là một đốm lửa nữa sáng lên. Lưu Lục hưng phấn bật cười:

- Đại sự đã thành rồi, các huynh đệ, lập tức xông lên.

Một cú trở mình ngoạn mục, Lưu Lục thúc vào chiến mã, trường đao ào ào rút ra khỏi vỏ, hét lớn:

- Xông!

Tiếng vó ngựa rung lên, giật cương ngựa, xông lên phía trước.

Bọn Hưởng mã đạo theo thói quen cũ, vẫn lấy khăn che mặt, điều khiển chiến mã, trong tiếng kêu la thảm thiết, xông thẳng tới Tập Đạo doanh. Mã tặc tập kích doanh trại, quân giới mất hết ….

Lương Hồng vẫn còn chưa ngủ. Đêm nay đám người tri châu, Đồng Tri tới mời ông đi ăn cơm, bây giờ mới trở về. Trong thời gian quốc tang không cho phép ăn uống, tiệc tùng, giải trí. Nhưng ở địa phương thực sự tuân thủ cũng không nhiều, hơn nữa yến tiệc lần này là quan lại ngụy trang dùng cơm nói chuyện công mà tới, lại không phải đắc tội gì quá lớn. Ai dám đắc tội với Lương công công mạnh mẽ có hậu đài đứng sau chứ?

Tắm rửa xong, thay chiếc áo bào trắng mềm mại, ngồi lên ghế, cầm chén trà thơm mới pha, Lương Hồng vui vẻ ngâm nga một đoạn ca từ, nói với quản gia:

- Lão gia ta ra ngoài dự tiệc, đám người Trương Mậu có tới không?

Quản gia liền nói:

- Hồi lão gia, không có. Tối nay cũng không có ai tới.

Lương Hồng nheo mắt lại, đặt chén trà vào sát miệng uống một ngụm, nheo mắt cười nói:

- Ừ …. Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Đó là còn chưa biết sự lợi hại của Lương lão gia ta rồi. Được, không mời không tới, đúng không? Rượu mời không uống, đúng không? Không nể mặt, đúng không? Ta ….

Lão vừa nói tới đây, cửa bỗng ầm ầm xông tới, gọi:

- Lão gia, Trương … Trương … Trương Mậu tới rồi!

- Ha ha ha!

Lương Hồng vỗ đùi một cái, vui vẻ nói:

- Tôn tử này, không ghìm nổi mình rồi.

Lại nhấp một ngụm trà:

- Xem ra cũng thực đau lòng, lúc này mới tới, còn làm gì nữa? Gọi y vào đây.

- Hả? Vào … vào đây?

Người gác cổng trừng mắt lên nhìn:

- Lão … lão gia, Trương Mậu phản rồi, đang công thành, sắp vào được rồi.

- A!

Lương Hồng liền nhảy dựng lên, tách trà rơi xuống đất vỡ vụn, run run nói:

- Ngươi … ngươi nói cái rắm gì? Trương Mậu phản rồi? Hắn ta dám phản?

- Đúng vậy lão gia, Tuần kiểm nha môn gửi tin tới, Tri châu, đồng tri, thôi quan, các vị đại nhân đã lên thành rồi. Người ta gửi thư tới cho ngài. Nếu không ngài nghe đi, tiếng hô giết đứng ở trong viện cũng nghe thấy đấy.

Lương Hồng mặc một bộ đồ lót trắng mỏng, đi giày chạy ra ngoài sân lắng tai nghe. Thành Bá Châu tổng cộng mới có bao lớn, tiếng hô giết quả nhiên đã ầm ầm bên tai. Lương Hồng hoang mang, liền hỏi:

- Trương Mậu có bao nhiêu người? Bao nhiêu người phản?

Người gác cổng lắc đầu nói:

- Tiểu nhân không biết. Nghe Tuần kiểm đại nhân nói, có hơn hai nghìn người, Tập Đạo doanh nổi lửa đã xong hết rồi.

- Ôi..!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.