Ngược Về Thời Minh

Chương 361-4: Chiến thắng Tử Cấm đỉnh (4)



Hoàng đế Chính Đức không biết nên khóc hay nên cười. Nhưng đối với tình hình này, có được võ tướng dũng mãnh càng thấy vui hơn, liền nói:

- Trẫm không phải nói ngươi khốn kiếp. Ngươi nói, những tên tướng tá đó vì sao lại không tuân theo mệnh lệnh của ngươi? Sợ địch không tiến, những binh tướng này đều đáng bị chặt đầu!

Giang Bân liền nói:

- Không trách bọn họ, không trách bọn họ. Đây tất cả đều là tiểu thần sai.

Hắn ta quỳ ở đó, nói:

- Tiểu thần không dám giấu vạn tuế gia, đại tặc tạo phản Bá Châu Trương Mậu, đó là anh họ của tiểu thần. Tiểu thần vừa mới phụng mệnh tới nhậm chức ở Bá Châu, các tướng tá lo lắng tiểu thần tư thông với anh họ, chôn vùi tính mạng của họ, cũng là có nguồn gốc của nó.

Trên triều đình ầm ầm xôn xao. Đám người Lưu Cẩn vốn lo lắng hãi hùng, vừa nghe thấy lời này sắc mặt liền vui vẻ trở lại:

- Tạo phản là phải tru di cửu tộc, bây giờ Trương Mậu tạo phản, ngươi chính là người hiềm nghi. Đám người Lý Đông Dương đã tìm đến một kẻ dở hơi, là muốn lật đổ ta sao? Lời của hắn ta còn có bao nhiêu phân lượng?

Hoàng đế Chính Đức cũng giật minh kinh hãi, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Tai họa và rắc rối của Bá Châu, phản lại Trẫm, là anh họ của ngươi làm?

Giang Bân thành thực đáp:

- Vâng! Tiểu thần đã nghe nói, vô cùng tức giận, các binh lính lại không tin tiểu thần. Tiểu thần bất đắc dĩ, do đó dẫn theo 12 thân binh vào thành đi gặp anh họ Trương Mậu. Giả ý đầu hàng, lấy đầu hắn ta, lúc này mới lấy lại được lòng tin của một số tướng tá, cướp lại thành Bá Châu.

Giang Bân cúi đầu, nức nở nói:

- Sau khi đám phản tặc Lưu Lục, Lưu Thất biết tin, bức ép vô số dân chúng đánh lại Bá Châu lần nữa. Hoàng thượng, binh tướng của thần không nhiều, lòng quân lại không vững. Tiểu thần chiến đấu một ngày một đêm, trong tay đã không còn binh lính có thể chiến nữa rồi, bất đắc dĩ rút lui khỏi thành, muốn ngăn cản phản quân, không cho bọn chúng chạy trốn.

Những ngày này, thần ngày ngày khổ chiến, đã cứu được Huyện lệnh huyện Cố An Kiều Ngữ Thụ sắp cùng thành tiêu vong. Lúc này, trong tay tần còn lại không nhiều binh tướng đã bị hao tổn tận lực. Vốn muốn liều chết, dùng cái chết để báo quốc, do đó tiểu thần đã dẫn theo mấy thân tín đi mai phục ở ngoài thành huyện Văn An sẵn sàng ám sát thủ lĩnh đạo tặc Lưu Lục. Không ngờ bên cạnh Lưu Lục được bảo vệ dày đặc. Thần bị thất thủ sau đó bị hắn ta truy sát. Nghe nói Hoàng thượng người phải thiên tử môn sinh, dũng mãnh thiện chiến Hứa Đại tướng quân tới Bá Châu, liền sẵn sàng đi góp sức. Lúc này mới giữ lại được cái mạng, chỉ là tiểu thần chiến đấu mà không có công lao, thực là có tội.

Chính Đức vừa nghe xong, sắc mặt liền dịu xuống, khen ngợi:

- Được! Ái khanh có thể công tư phân minh, đại nghĩa diệt thân, lại có thể tử chiến vì triều đình mà không màng tới tính mạng. Đây là trung thần rồi. Anh họ ngươi dù tạo phản, tội này lại không liên quan tới ngươi. Trẫm thấy ái khanh thực sự là một hổ tướng, có thể chiến đấu tới một binh một tốt, còn muốn ám sát thủ lĩnh phản loạn, cũng đã là làm tròn bổn phận của thần tử rồi. Trẫm thấy ngươi không những vô tội mà còn có công.

Giang Bân thân là du kích Bá Châu, phụ trách một phương an tĩnh, có trách nhiệm giữ đất. Kết quả bây giờ phản tặc ngang ngược, hung dữ, đại quân của hắn ta không những không tiêu diệt được đạo tặc, cướp lại một thành, ngược lại còn bị người ta đánh tan, chỉ dẫn theo hơn 10 binh lính chạy về, so với Hà Tham tướng năm đó ở Kê Minh Dịch bị mai phục, không biết còn nghiêm trọng gấp bao nhiêu lần. Theo nghiêm luật Đại Minh, hắn ta không chết cũng phải lột da.

Kết quả là hắn ta vừa mới lên điện, biểu hiện thật thà chất phác, lại cộng thêm những lời nói này, không những vô tội mà ngược lại còn nhận được sự tán thưởng của Chính Đức. Có câu này của Hoàng đế, ai cũng không thể truy cứu được trách nhiệm của hắn ta. Giang Bân nghe thấy thế, không khỏi nhẹ nhõm trong lòng.

Kỳ thực chuyện này cũng thực sự không trách hắn ta được. Hắn ta vừa mới tới Bá Châu, thủ hạ binh tướng chưa quen. Chiến lực quân đội bản thân cũng không thành vấn đề, nếu trên dưới tướng tá không thể đồng tâm, vậy thì chiến lực càng giảm bớt đi, cộng thêm những vệ binh đó đều hy vọng Giang Bân dẫn người đi bảo vệ quê hương mình. Lòng người không thuận, một mình Giang Bân dũng cảm, căn bản không thể xoay chuyển được đại cục. Chiến sự thất bại, còn không phải là trách nhiệm của hắn ta.

Giang Bân đã yên tâm rồi, lúc này mới đi vào chủ đề chính, đập đầu mấy cái nói:

- Tạ Hoàng thượng hồng ân, thần sẽ nhanh chóng trở về Bá Châu, làm tiểu tốt dưới trướng của Hứa tướng quân, lập công chuộc tội, dốc sức vì triều đình. Không ngờ giám quân Lương công công, ý chỉ đến trễ làm lỡ việc quân cơ, tác chiến bất lực, yêu cầu tiểu thần xử phạt mức cao nhất theo pháp luật, lập tức chính pháp. Hứa tướng quân và tướng lĩnh trong quân vẫn luôn xin hoãn, Lương công công cố chấp không cho phép. Hứa tướng quân biết đây là Lương công công muốn giết người diệt khẩu, nhưng quyền của giám quân lớn hơn, ông ta cũng không dám cãi lời, chỉ biết dặn dò tiểu thần trở về kinh ngay trong đêm, đem hết thảy báo cáo lên Thánh thượng.

Tim Lưu Cẩn lại đập thình thịch. Quả nhiên, ánh mắt Chính Đức nghiêm nghị, nghi ngờ nói:

- Giết người diệt khẩu? Lời này là thế nào?

Giang Bân lại dập đầu, lớn tiếng nói:

- Trong lòng thần chỉ biết có Hoàng thượng, Hoàng thượng hỏi, thần cái gì cũng đều nói, cái gì cũng đều không sợ.

Chính Đức gật đầu nói:

- Đúng đúng đúng, ngươi không cần sợ. Trẫm hỏi gì, ngươi cố gắng nói thẳng, Trẫm tuyệt đối không thêm tội.

Giang Bân mừng thầm, liền nhướn cổ lên nói:

- Hồi Hoàng thượng, anh họ của thần vốn là một đại tặc. Hơn nữa tổ tiên đời đời đều là trộm ngầm. Uy Quốc công Dương Lăng tới Bá Châu, mang theo ý chỉ của Hoàng thượng, bắt tham quan, dẹp bọn giả thần giả thánh, thanh trừ thổ phỉ hưởng mã đạo. Bách tính Bá Châu đều nói đương kim Hoàng thượng anh minh. Uy Quốc công là trung thần của Hoàng thượng, đã trừ đại họa cho dân chúng Bá Châu. Anh họ thần thấy giang sơn Đại Minh dưới sự cai trị của Hoàng thượng, ngày càng tươi sáng, dân chúng giàu có, cho nên cũng có lòng hướng thiện.

Uy Quốc công nói ông trời có đức hiếu sinh, đương kim Hoàng thượng là anh chủ hiếm thấy thiên cổ, cho dù là đạo tặc dưới sự cai trị của đương kim Hoàng thượng cũng có thể giáo hóa hướng thiện. Tứ Đại Khấu Đông Hải chính là nhất lệ, vì thế mệnh thần khuyên nhủ anh họ thần, để y dẫn người ra đầu hàng, từ đó dốc sức vì triều đình.

Anh họ kính sợ sự nhân đức của Hoàng thượng, liền dẫn người tới tiếp nhận chiêu an, còn thường nói là thay đổi triệt để, làm người từ đầu. Có được võ nghệ này, trước khi vào quân dốc lòng vì Hoàng thượng, kiến công lập nghiệp, con cháu đời đời đều làm lương dân Đại Minh, cũng không làm cường đạo nữa.

Chính Đức nghe mà nở mày nở mặt, liên tiếp gật đầu, sắc mặt rạng rỡ lên. Lời này dù có chút nịnh bợ, nhưng ai cũng thấy, vị tướng quân trước mặt này có chút thiếu tâm nhãn. Tính tình thẳng thắn, thật thà, ngay cả chút nghi lễ triều đường cũng đều không hiểu, nói chuyện mênh mông, nói hết những lời tận đáy lòng ra, còn không đáng tin sao?

Hoàng đế Chính Đức vẻ mặt ôn hòa, liền nói:

- Ừ, ừ, nói tiếp đi, sau đó sao lại làm phản? Lương Hồng giết ngươi rốt cuộc là diệt cái gì khẩu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.