Đại Bổng Chùy rối bù bẩn thỉu, thảm hại không chịu được. Gã mặc chiếc quần rách gần như lộ mông. Trên người một chiếc áo ngắn đen như bôi sơn đen, sau vai hở lỗ lớn, phía dưới rốn đều không che được, dưới chân đi một đôi giày vải đen lộ ra ngón chân lớn, đai lưng bên cạnh treo một cái bát vỡ, trong tay cầm theo một cái gậy đánh chó gỗ táo khá chắc, hoàn toàn là hình tượng của một tên ăn mày nạn dân.
Hình tượng này khiến cho người khác nhìn thấy đều lộ vẻ thương xót, nếu là nha đầu Tiểu Vân Quốc Công phủ nhìn thấy, Hoàng Hà không lụt lội mới lạ. Đại Bổng Chùy ngẩng đầu nhìn, thành Thanh Châu thình lình ngay trước mắt, nhìn quang cảnh kia lại mười dặm liền có thể chạy đến rồi, gã không kìm được thở dài, lẩm bẩm nói:
- Ta con mẹ nó, coi như là đến rồi.
Đại Bổng Chùy nói xong, rầm một tiếng ngã lên sườn đất, trong tay vẫn còn nắm chặt gậy đánh chó của anh ta. Trên sườn đất mọc đầy cỏ dại tạp nham. Dưới người là đất đai xốp dày. Xem ra nơi này vốn hẳn là một mảnh đất sườn núi khá phì nhiêu, hiện tại hoàn toàn hoang vu rồi.
Dương Lăng còn chưa điều quân xuất chinh. Đại Bổng Chùy liền trước tiên ra kinh sư chạy đến thẳng Sơn Đông. Đoạn đường vào nam ra bắc này, mấy chỗ trọng trấn phủ thành đang giữ vững cơ hồ đều đi qua một lần, Thanh Châu là chỗ cuối cùng rồi. Anh ta là người Sơn Đông, ăn mặc rất phù hợp, khẩu âm Sơn Đông, bất luận là đi đến chỗ nào, ở nơi chiến tranh loạn lạc này, đối với khẩu âm nơi khác chính là chỗ cảnh giới nhất, Đại Bổng Chùy đều không khiến cho bất cứ người nào hoài nghi.
Tuy nhiên đoạn đường này khó chịu đựng. Vào thành là thiên hạ của triều đình, muốn vào khó như lên trời. Ra khỏi thành chính là thiên hạ của bọn phỉ đạo, Bạch Y Quân, Hồng Nương Tử Quân, sơn tặc, thủy tặc, thổ phỉ thậm chí vốn là lưu manh du đãng đánh vào cờ hiệu của Bạch Y Quân, các loại đội ngũ nhiều như cá diếc sang sông.
Sơn Đông từ xưa nhiều hào kiệt, nhưng hào kiệt nhiều thì cũng thường thường lấy võ loạn cấm. Từ Tần Hán trở về sau, người khởi sự vô số, Sơn Đông có Tây Hán Xích Mi, Lục Lâm, cuối Tùy Tri Thế Lang, Thanh Châu khăn vàng, cuối thời Đường Vương Tiên Chi, Hoàng Sào, Đại Tống Thủy bạc Lương Sơn, Đại Minh Đường Trại Nhi vân vân, còn như những người khác không mấy quy mô hoặc là dựa vào loạn lạc mà dựng lên, lại không thể đếm được.
Những hào kiệt Sơn Đông này, chân chính tạo phản thành công, có thể cắt đất phong hầu phong vương phong tướng, cũng chỉ có mấy người ít ỏi cuối thời Tùy Tần Thúc Bảo, Trình Giảo Kim thôi, nhưng chỉ cần có người thành công, liền có người bắt chước.
Đại Bổng Chùy đoạn đường này đi đến, gặp qua mấy chục đội ngũ tạo phản lớn lớn nhỏ nhỏ, trong đó có một số chẳng qua là nhà tan cửa nát cuộc sống quá khó khăn, chỉ đành tụ tập lại thành mấy chục trên trăm người ỷ vào người đông thế mạnh thuận tiện cướp của nhà giàu, hơn nữa sẽ không bị người khác ức hiếp thôi.
Đại Bổng Chùy hai ngày trước còn bị một đội lưu tặc hơn bảy mươi người lôi kéo nhập bọn, tên thủ lĩnh kia tên Thiết Ngưu, thấy Lưu Đại Bổng Chùy và bản thân mình khổ người tương đương nhau, đều là người có thân cao khỏe mạnh cường tráng, liền thịnh tình mời hắn ta nhập bọn. Đại Bổng Chùy ngược lại cũng không từ chối, đi theo Thiết Ngưu lăn lộn hai ngày rưỡi, cuối cùng bị tên đồng bọn Thiết Ngưu đuổi ra.
Thằng nhãi Đại Bổng Chùy này nhát như chuột, thời điểm cướp bóc xung phong thì luôn ở phía sau, thời điểm ăn cơm luôn xung phong ở phía trước, lượng cơm một người gần như vượt qua ba người, Thiết Ngưu đại thủ lĩnh thật sự là chịu không nổi, đành phải đau đớn đuổi ái tướng đi. Lưu Đại Bổng Chùy liền rời khỏi đội ngũ tạo phản, tiếp tục bước lên hành trình của mình.
Vào địa cảnh Thanh Châu, dân chúng rõ ràng trở nên thưa thớt hơn. Nơi này là nơi nguy hiểm nhất binh đến phỉ đi, chịu tai họa cũng nghiêm trọng nhất. Từ lúc bọn lưu tặc rất đông trốn vào trong thành trong núi, lại có một số người dứt khoát thu dọn thu dọn trốn về quê cũ Sơn Tây, cho nên trở nên hoang vu ít người. Vô cùng thê lương.
Sơn Đông có rất nhiều người là di dân Sơn Tây. Cuối thời nhà Nguyên khi Hán Mông giao chiến Sơn Đông là chiến trường chính, thời kỳ đầu Đại Minh lập quốc nhân khẩu cực kì thưa thớt, ngàn dặm không có tiếng gà gáy, dân cư cũng không thấy xuất hiện. Vì thế Chu Nguyên Chương liền di dân từ Sơn Tây đến Sơn Đông.
Thời điểm Yến Vương Tĩnh Nan giằng co lâu dài bốn năm, giết tặc vô số. Đến nỗi đường lớn um tùm hoang vắng, đồng ruộng bỏ hoang, Sơn Tây sáu bảy trăm dặm, Nam Bắc gần nghìn dặm, đều là đất mộ. Sơn Đông lại là chiến trường chính, nhân khẩu vì chiến tranh, nạn hạn hán, nạn châu chấu, ôn dịch trên diện rộng giảm bớt, vì thế Chu Lệ sau khi thành công cũng noi theo cha anh, từ Sơn Tây bốn bề bao quanh là núi tương đối ổn định di dân đến Sơn Đông.
Lúc ấy, di dân nhiều nhất là Đông Xương Phủ, ( nay là Liêu Thành), Tế Nam Phủ, Duyện Châu Phủ, Lai Châu Phủ, Thanh Châu Phủ, dân chúng không muốn rời khỏi quê hương, vì phòng ngừa di dân chạy trốn, lúc đó quan binh đều dùng dây thừng đem trói hai tay dân chúng sau lưng, từng dãy kết hợp lại với nhau để tiện cho việc trông coi. Trong quá trình áp giải, khi mọi người cần đại tiểu tiện, liền van nài quan binh cởi dây trói tay, nghe nói hiện tại gọi đại tiểu tiện thành tháo tay là vì thế.
Hiện tại bọn họ dời đi đã hơn trăm năm, rất nhiều người từ trong miệng tổ tông bố mẹ còn biết quê hương của mình. Sơn Đông vừa loạn, quan phủ mất đi lực trói buộc, hộ tịch, lộ dẫn tất cả không dùng được nữa, cho nên có một số người dứt khoát thu dọn nhà cửa chạy nạn, ngàn dặm lặn lội, muốn chạy trốn về Sơn Tây. Loại tình cảnh này Thanh Châu là đặc biệt nghiêm trọng. Cho nên Lưu Đại Bổng Chùy vừa mới tiến vào địa cảnh Thanh Châu, gần như không thấy được mấy người, muốn làm ăn mày cũng không dễ dàng.
Anh ta nằm ở trên sườn đất, lim dim hai mắt, nghỉ ngơi một hồi tích lũy đủ sức lực, mới nghiêng người đứng lên tiếp tục đi về phía trước.
Thành Thanh Châu đã phong thành rồi. Bạch Y Quân mấy lần tấn công thành Thanh Châu, dọa Hành Vương quá sợ, tính mạng của người nhà y, toàn bộ gia sản tất cả đều ở Thanh Châu, cho nên y đem tất cả binh mã ở các huyện lân cận toàn bộ tập kết ở bên trong thành Thanh Châu, sau đó phong tỏa toàn thành để bảo vệ bản thân.
Hiện giờ Bạch Y Quân đã vòng sang tấn công thành Thái An, nơi đây đã yên bình lại, Hành Vương điện hạ vẫn cứ kiên quyết không cho phép mở thành, cũng không cho quân đội, quan viên ra khỏi thành tiêu diệt đám lưu tặc để trấn an dân chúng địa phương. Y hoàn toàn vứt bỏ ngoài thành và huyện trấn phụ thuộc, để mặc bọn lưu tặc hoành hành, dân chúng tự sinh tự diệt, chỉ cầu một điều là an nguy. Tri Phủ Thanh Châu Lạc Thiếu Hoa là một thanh quan, nhưng là phiên vương ở thời điểm chiến loạn. Nếu không có chỉ dụ của triều đình, có quyền chỉ huy quân chính địa phương, ông ta cũng không còn cách nào.
Lưu Đại Bổng Chùy tới dưới chân thành Thanh Châu, chỉ thấy tường gạch vết thương chồng chất, có chỗ đã lộ ra đất đầm, tường chắn mái ở đầu thành cũng bị đập hỏng mấy chỗ, có thể nghĩ đã từng gặp chiến đấu kịch liệt như thế nào.
Đại Bổng Chùy đã bụng đói cồn cào, vất vả mới đến được chân thành, cũng không quan tâm đánh giá bốn phía xung quanh, lập tức ngẩng đầu hô lớn nói:
- Mở thành! Mở thành! Nhanh chút cho ta đi vào!
Quân phòng thủ đầu thành đã sớm nhìn thấy gã loạnh choạng đi đến rồi, chỉ là một tên ăn mày mà thôi, bọn họ ngay cả cung tiễn cũng lười cầm, đứng ở đầu thành hướng về phía Đại Bổng Chùy cười mỉa nói:
- Tên ngốc, Hành Vương điện hạ có lệnh, ngoại bất nhập, nội bất xuất, ngươi chạy trốn về nơi khác đi.
- Thối lắm! Ta là đặc sứ triều đình, phụng mệnh khâm sai Tổng Đốc Uy Quốc Công Dương đại nhân tiêu diệt loạn phỉ, có chỉ lệnh quan trọng phải vào thành truyền đạt, còn không mau để ta đi vào?