Ngược Về Thời Minh

Chương 374-4: Lấy lợi trong hại (4)



Hiện tại, đại quân sẽ nghỉ ngơi tại chỗ hai canh giờ. Hai canh giờ sau, bổn Quốc công dẫn khinh kỳ tập kích bất ngờ thành Thái An, hội hợp với các lộ viện quân tấn công đại doanh Dương Hổ. Các ngươi cứ tự động đi tới địa điểm mai phục chặn đánh, quân Dương Hổ đến, chính là mệnh lệnh tác chiến. Cần phải tận trung với cương vị, anh dũng chiến đấu.

Các tướng lĩnh dạ ran, Dương Lăng quét mắt nhìn một lượt, nói:

- Giải tán, tự chuẩn bị đi.

Nha môn tri huyện đã bị Bạch Y Quân phóng hỏa đốt trụi, nơi này là một tửu lâu lớn, trong tửu lâu bị cướp sạch chẳng còn gì, chưởng quỹ của tiệm cũng chẳng biết đã đi đâu. Cho nên Dương Lăng tạm thời biến chỗ này thành nơi hội nghị. Bố trí xong liền ra khỏi tửu lâu. Chỉ thấy đại quân điều động qua lại đầy đường, dân chúng đứng đông nghịt ven đường quan sát.

A Đức Ny kề sát bên người Dương Lăng, thấp giọng nói:

- Dương, ta đã nói với Kiều tham tướng, lát nữa ta cùng đi với chàng.

Dương Lăng trừng mắt, trách mắng:

- Làm càn, ai cho phép hắn làm chủ hả? Ta đã đồng ý rồi sao?

A Đức Ny bĩu môi, quật cường đáp:

- Ta cứ đi theo chàng đấy!

Dương Lăng chấn động thân thể, hai mắt cố sức trừng lớn, thấy A Đức Ny không hề sợ hãi, không khỏi nhún vai, giận dữ nói:

- Cùng đi thì cùng đi, nàng có thể, ta không quản được nàng rồi.

A Đức Ny nghe vậy nhảy nhót không ngừng, vui mừng khoác tay Dương Lăng. Dương Lăng nghiêm mặt vờ không để ý tới nàng, A Đức Ny hồn nhiên cười hì hì không để tâm.

Vì bị Dương Lăng dùng nghiêm lệnh, các lộ quân trật tự rành mạch, không dám nhiễu dân chút nào. Dương Lăng đi thẳng một đường, thấy rất vừa lòng. Vừa đi tới lộ khẩu, chỉ nghe một người cao giọng réo lên:

- Dương Hổ chẳng là cái thá gì hết, hắn con bà nó là cái thá gì? Là tên giặc chẳng có gì tốt, bộ dạng lưu manh, toàn bộ đều không phải đồ chơi, ngươi dám nói có gì tốt?

Dương Lăng động tâm, quay đầu nhìn lại, thấy hai người dân ven đường xem náo nhiệt mà đang cãi cọ đằng kia, nhìn dáng vẻ nghèo túng ấy đều là lưu dân ở ngoài, từ trang phục đến đồ dùng đang mang trên người đều cho thấy điều đó. Người kia bị người này túm quần áo, mặt đỏ lên nói:

- Ta đây… ta đây chưa nói bọn chúng là thứ gì tốt, ta đây chỉ nói so với Bạch Y Quân của Dương Hổ, Hồng Nương Tử quân còn có chút đạo nghĩa hơn thôi.

Người mặc quan phục địa lý bào, quan viên lon ton theo sau Dương Lăng vừa nghe, lập tức lao ra, chỉ vào mũi người dân kia mắng:

- Khốn kiếp! Dương Hổ, Hồng Nương Tử đều là phản tặc, ngươi dám nói lời hay cho bọn chúng? Hay là ngươi cũng cùng một giuộc với bọn loạn tặc hả? Tới đây tới đây, bắt tên phản tặc này lại.

Người dân kia vừa thấy thế, bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, liền vội vàng xua tay nói:

- Lão gia, ta đây đâu có nói tốt gì cho phản tặc, ta đây thật sự chưa nói, ta đây cũng không phải phản tặc, ngài nhìn ta xem, nếu không bị bọn họ làm hại, ta đây có thể chạy nạn thành bộ dạng thế này sao?

Dương Lăng qua đó, khoát tay đuổi tên quan cáo mượn oai hùm này, vẻ mặt ôn hòa nói:

- Không cần phải sợ, các người từ đây tới đây?

Hai người dân thấy Dương Lăng khoát tay chặn lại, mấy tiểu quan lập tức lui sang một bên, hiểu được vị quan này lớn hơn, người dân gây họa nơm nớp lo sợ đáp:

- Lão gia, ta đây từ huyện Bình Nguyên tới.

Người kia đã sớm buông lỏng y phục người này, cười nói:

- Lão gia, tiểu nhân từ phủ Hà Gian tới.

Dương Lăng nghe thế, thì ra là một người Sơn Đông, một người Hà Bắc, liền cười cười nói:

- Hà Gian Phủ, à, vì loạn Lưu Lục, Lưu Thất chạy tới.

Người nọ cười nói tiếp:

- Dạ dạ dạ, chính là Lưu Lý, Lưu Khí*, bọn chúng dẫn binh tấn công Hà Gian phủ. Tiểu địa sợ hãi quá, bèn chạy thẳng tới, sợ bọn giặc tìm người trút giận.

(“Lưu Lý Lưu Khí” có nghĩa là bộ dáng lưu manh, đồng âm với Lưu Lục Lưu Thất)

Dương Lăng ngẩn ngơ, giờ mới hiểu được gã đọc Lưu Lục, Lưu Thất thành Lưu Lý Lưu Khí. Tâm tư Dương Lăng vừa chuyển, đột nhiên nghĩ không biết người ta nói bộ dáng lưu manh là có ý gì, hay chính là bộ dáng lưu manh mà Lưu Lục, Lưu Thất đã thể hiện ra?

Hắn thật sự đã đoán đúng, chỉ nghe người nọ lại nói:

- Lưu Lý, Lưu Khí, Chẳng là cái thá gì hết. Hắn gieo họa Hà Bắc, lại tới náo Sơn Đông, tiểu nhân cũng không biết nên tránh đi đâu nữa, bây giờ nhìn thấy nhiều quân gia như vậy, xem như cũng nhẹ lòng rồi.

Dương Lăng cười cười, nói:

- Các ngươi không cần tránh đi đâu hết, lần này triều đình nhất định có thể đánh bại bọn giặc hưởng mã đạo, Bạch Y phỉ.

Hắn xoay người đi hai bước. Đột nhiên nghĩ ra một chuyện, quay phắt đầu lại nói:

- Huyện Bình Nguyên? Bình Nguyên bị đội ngũ của Hồng Nương Tử tấn công rồi? Chuyện này xảy ra khi nào?

Họa kia từ miệng mà ra, người dân đang muốn lặng lẽ chuồn đi, bị hắn hỏi lại căng thẳng đứng lại, tất cung tất kính đáp rằng:

- Hồi lão gia, chúng ta… cũng không biết Hồng Nương Tử đã đánh Bình Nguyên chưa. Ta là người của Vương Phương Lâu ở huyện Bình Nguyên, trưa hôm trước người của Hồng Nương Tử đã tới chỗ chúng ta.

Dương Lăng nghe xong nhất thời hứng thú, vội vàng cẩn thận hỏi lại:

- Ngươi nói xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy. Hồng Nương Tử đã qua huyện Bình Nguyên? Cô ta đến từ đâu, đi tới nơi nào, ngươi có biết chút tin tức gì không?

Người nói thấy vị đại nhân này rất quan tâm tới chuyện này, vội đáp:

- Hồi lão gia, người của Hồng Nương Tử cũng mặc áo choàng trắng, nhưng trên đầu đội khăn đỏ. Chúng ta đều nghe nói qua, trưa hôm trước, đột nhiên có vài nghìn người tới chỗ đó, làm ta sợ hãi, rồi nhìn hình dáng bọn họ mới biết là nhân mã của Hồng Nương Tử.

- Cô ta…

Người này nhìn sắc mặt Dương Lăng, thấp giọng nói:

- Người của cô ta so với những cường đạo khác, còn phân rõ phải trái hơn, không cướp của người nghèo, cũng không ức hiếp nữ nhân. Chỉ đập phá nhà của Vương lão tài chủ đầu trấn đông. Nhà lão Vương có tiền, có thể bắt bọn họ chia ra. Cũng không còn lại bao nhiêu, chút ít còn lại này để cho mấy cô nhi quả phụ nhà họ.

Người này chậc chậc mấy tiếng, dường như nếu không chia lão còn rất tiếc nuối ấy, tiếp tục nói:

- Bọn họ ở trong thôn gần nửa ngày, ta đây cũng không thấy nghe nói người mặc y phục đỏ kia là Hồng Nương Tử, liền nghe người của bọn họ tán gẫu, những người đó cũng tùy tiện, vốn không để ý gì tới thiên hạ. Ta đây chợt nghe nói bọn họ từ Khúc Phụ đánh thẳng về Thanh Châu, lại bao vây Huệ Dân, lập ấp nơi này, nói là không hợp với Dương Hổ, muốn tới chỗ Ngô Kiều hội họp với Lưu Lý Lưu Khí.

Dương Lăng giật mình kinh hãi, bây giờ phỉ tới nhanh chóng, các nơi trong thành đều tự thủ, không có đại đội quan binh bảo vệ, căn bản không có thám mã đưa tin lui tới, nếu Hồng Nương Tử không tới thành lớn phủ lớn, chỉ tới mấy hương trấn, thị trấn ở giữa, bách tính này hiện giờ lại không có lòng lo lắng đến phủ huyện báo cáo, tin tức cực kỳ chậm trễ.

Hồng Nương Tử tới hội hợp cùng Lưu Lục, Lưu Thất, vậy là bọn họ sẽ lại tăng thêm một nhánh quân chủ lực. Trong lòng Dương Lăng bối rối, lấy lại bình tĩnh mới nghĩ đến Hồng Nương Tử chiêu binh thà thiếu chứ không thèm đổ bỏ đi, nhân số hiện tại hẳn là chưa tới năm ngàn người, xu thế công thủ Đức Châu sẽ không thay đổi, lúc này mới ổn định tâm thần, buồn bã nói:

- Cô ta… tới Ngô Kiều?

Người dân thành thật nói:

- Bọn họ không đi, không biết bọn họ đi đâu mà vừa nghe tin, nói vị Dương đại nhân đến Đức Châu này, còn là một Quốc công, bọn Hồng Nương Tử bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý, không hợp lại với Lưu Lý, Lưu Khí, người của bọn họ xuống đường, đi dưới bến sông, qua Thanh Hà, muốn đi tìm người tên là Triệu Phong Tử.

Dương Lăng ngẩn ngơ:

- Từ Thanh Hà ra Sơn Đông, thế thì phải đi Sơn Tây, nàng… nàng muốn tránh mặt ta ư?

Lão nông kia thấy vị quan gia này mờ mịt nhìn xa xăm, lão cũng không dám đi, liền cung kính đứng trước mặt. Dương Lăng qua hồi lâu mới lấy lại tinh thần, thấy lão nhân vẫn đứng cạnh, vội vàng gật đầu nói:

- Ừm, đa tạ lão, lão có thể đi rồi.

Dương Lăng không còn tâm tư tiếp tục dạo phố nữa, hắn ngậm ngùi thở dài, thu lại nụ cười chậm rãi quay về:

- Ta tới Sơn Đông, nàng liền trốn sang Sơn Tây, ôi! Tạo phản tội lớn, đại họa ngập trời, Hồng Nương Tử à Hồng Nương Tử, nàng còn muốn gieo họa bao lâu mới vừa lòng bỏ qua đây?

Trong lòng Dương Lăng mặc dù có chút mất mát, tuy nhiên lại không khỏi thoải mái hẳn lên:

- Sơn Đông diệt phỉ, không thể né tránh, đánh Bạch Y Quân của Dương Hổ, sẽ tiện thể thượng nhân mã của Hồng Nương Tử, xung đột vũ trang với nàng trên chiến trường, Dương Lăng rốt cuộc có phải cảm nhận được gì hay không. Bây giờ nàng rời khỏi Sơn Đông, cũng vừa lúc mình không vướng bận.

Bất kể nói thế nào, quốc gia đại sự quan trọng hơn, hơn nữa trận phản loạn này, bản thân đang muốn lợi dụng nó, từ trước tới giờ chạm đến thể chế chính trị triều đình để cải cách một phen. Thời vận tự đẩy mình lên vị trí này, không thể phụ ý tốt của trời cao. Nhân sinh không thể ghi trong lòng, mặc dù thọ trăm tuổi, vẫn phải chết mà thôi! Tư tình nhi nữ, vẫn nên gác sang một bên trước đã

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.