Thôi Oanh Nhi đứng dậy, thắc mắc nhìn Trình Lão Thực một cái rồi nói:
- Dẫn y tới đây.
Tên cận binh đó lại chắp tay lui xuống. Trình Lão Thực hỏi một cách nghi hoặc:
- Đạo sĩ? Quân binh bao vây cẩn mật tứ phương, sao lại có kẻ nào dám mạo hiểm như vậy mà lén lút tới gặp chúng ta vào lúc này cơ chứ? Không lẽ... là người của hắn?
Thôi Oanh Nhi đỏ mặt cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Không phải đâu, khi huynh ấy muốn gặp cháu thì sẽ phát ra tín hiệu tại địa điểm đã hẹn, cháu hàng ngày sẽ phái cận binh đi nghe ngóng tình hình. Hơn nữa, cho dù có là chuyện cấp bách như thế nào đi chăng nữa thì cũng không cần thiết phải cải trang thành đạo sĩ chứ.
Trình Lão Thực gật đầu tán đồng, nhìn thấy hai tên cận binh đang áp giải một gã đạo sĩ mặc chiếc áo choàng màu xanh, tóc để dài. Thấy y đi lại nhẹ nhàng khoan thai, thần khí điềm tĩnh như vậy thì hiển nhiên là một kẻ võ công hảo hạng. Trình Lão Thực bất giác tiến lên phía trước một bước, đứng lại gần bên Hồng Nương Tử.
Hồng Nương Tử nhìn y một lượt, y mặc áo choàng xanh, tóc trắng xõa rối, một vành đai nịt chắt lấy trán, hay tay không binh khí, tay áo bay phần phật trong gió, chân đi đôi giày vải, trông giống như một vị đạo nhân du hành. Trông bộ dạng của y chừng bảy mươi tuôi, đôi mày rậm, gương mặt nhiều những nếp nhắn, hai mắt sắc nhọn, thể hiện sự gian xảo và hiểm ác.
- Thứ lỗi cho tại hạ ngu muội, chẳng hay vị đạo trưởng đây là cao nhân phương nào?
Trình Lão Thực chắp tay, hành lễ giang hồ, lên tiếng hỏi.
Lão đạo sĩ ra vẻ kiêu ngạo chắp tay ra sau, đứng thẳng người, cười ha hả đáp lại:
- Trên núi này rút cuộc là ai mới là chủ nhân đây? Bần đạo lần này tới đây chỉ nói chuyện với Hồng Nương Tử Thôi cô nương mà thôi.
- Hừ! Thật là ngông cuồng quá. Đâu là Nhị thúc của ta, có chuyện gì xảy ra ta trước giờ chưa từng giấu thúc ấy, đạo trưởng muốn nói gì thì cứ nói đi.
Hồng Nương Tử tuy rất hiếu kỳ về lai lịch của tên đạo sĩ này, nhưng lại rất phản cảm với thái độ kiêu ngạo của y.
- Vị cô nương đây là Thôi cô nương phải không?
Lão đạo sĩ nhìn nàng một lượt, mắt bỗng sáng rực lên một cái. Vẫn thường nghe thiên hạ đồn rằng Hông Nương Tử võ thuật cao cường, giỏi giang hơn người, dũng cảm kiêu hùng hơn cả chồng của mình, lại vừa xinh đẹp diễm lệ, nhan sắc thoát tục. Thật không ngờ rằng đúng như lời đồn, người phụ nữ này quả thật rất đẹp, còn diễm lệ hơn rất nhiều thánh nữ nhan sắc xuất chúng trong Di Lặc Giáo, gợi cảm quyến rũ, quả thật khiến cho người khác phải động lòng.
Y chắp tay hành lễ, thu lại ánh nhìn cao ngạo ban nãy, cười ha hả nói:
- Bần đạo không có ý bất kính với Trình Nhị đương gia, quả thực là chuyện này rất quan trọng nên trước khi mọi chuyện được thương thảo xong xuôi thì không tiện để cho quá nhiều người biết đến được. Thôi đại đương gia, bần đạo mạo hiểm đột phá phòng vây trùng trùng điệp điệp của quan binh tới đấy đã đủ thể hiện thành ý của ta rồi, hy vọng Trình nhị đương gia có thể lui bước một chút để bần đạo được nói chuyện thoải mái với nàng.
Y thấy Hồng Nương Tử có vẻ đang lưỡng lự nên bèn nói thêm vào:
- Lần này bần đạo tới đây là vì vấn đề sinh tồn của năm nghìn binh mã dưới trướng của nàng, chuyện này được coi là chuyện lớn chứ? Nơi đây tứ bề đều là quan binh của nàng, lẽ nào còn lo sợ bần đạo sẽ có ác ý gì hay sao?
Hồng Nương Tử nhíu mày một cái, lạnh lùng hắng giọng một tiếng rồi nhỏ giọng nói:
- Nhị thúc, thúc cùng bọn họ lui xuống núi trước đi. Cháu muốn xem tên đạo sĩ này muốn giở quẻ gì.
Trình Lão Thực gật gật đầu, dẫn theo mấy tên cận binh rút lui xuống núi, Hồng Nương Tử mới nhẹ nhàng nói:
- Lúc này đạo trưởng có thể nói rõ thân phận và mục đích tới đây rồi chứ?
Lão đạo sĩ cười khúc khích, bước lên phía trước vài bước, dẫm chân lên một phiến đá, gió rít gào thét, áo choàng bay phần phật, thần thái của y có phần “Kẻ mạnh đứng đầu, liếc nhìn kẻ dưới”, y nói:
- Bần đạo là giáo chủ Di Lặc Giáo, Thôi cô nương đã từng nghe qua chưa?
Hồng Nương Tử nghe xong thì sắc mặt đột nhiên biến sắc, ánh sáng thanh đoản kiếm giắt bên hông nàng lóe lên một cái. Oanh Nhi rút kiếm ra khỏi bao, chĩa thẳng vào Lý Phúc Đạt, thét lên:
- Là ngươi?
Lý đại giáo chủ hoàn toàn không biết rằng tên cao thủ thần bí mà y đã giết chết ở Đại Đồng chính là Thôi Lão Ngũ của Thôi gia sơn trại, sau đó y dùng kế lợi dụng Bá Châu Lục Lâm và Thái Hành quần phỉ để thực hiện mọi chuyện càng bí mật hơn. Hồng Nương Tử không thể biết được những chuyện đó. Lý Phúc Đạt cho rằng chỉ có duy nhất một mâu thuẫn giữa hai người bọn họ là câu chuyện giết hay thả Dương Lăng khi còn ở Kinh sư mà thôi.
Một vài tín đồ đắc lực của y và Hương Đường Hộ Pháp, Lưu Bán Tiên Nhi đều đã bị Hông Nương Tử giết chết trong trận chiến đêm tuyết trong rừng. Nói ra thì bản thân y mới là bên bị chịu thiệt thòi nhất. Những sự việc đó chỉ là những va chạm nhỏ giữa hai bên mà thôi, hoàn toàn không thể coi là đại thù được.
Nhưng hoàn cảnh hiện tại của Hồng Nương Tử ra sao chứ? Cha nàng, chồng nàng đều chết trong tay quan binh, đó là mối thù với triều đình không thể hóa giải được. Nay Bạch Y quân đã lâm vào đường cùng, chỉ còn chờ chết, bản thân Hồng Nương Tử là người duy nhất có thể cứu được bọn họ rời khỏi đây. Chỉ cần nàng hiểu rõ được tính hơn thiệt thì quyết định ra sao có cần ta phải suy tính nữa không?
Vậy nên Lý giáo chủ chẳng hề bận tâm tới thanh đoản kiếm đang chĩa về phía mình, y chỉ cười nhạt một cái và nói:
- Thôi cô nương, bần đạo tốn bao tâm sức tới đây tìm cô nương chỉ là vì muốn chỉ ra một đường sống cho Bạch Y quân. Những mâu thuẫn năm xưa ở bên ngoài Kinh thành chỉ là những va chạm nhỏ mà thôi. Không lẽ Thôi cô nương lại vì những chuyện nhỏ nhặt này mà rút kiếm tương tàn với ta hay sao? Ha ha, Thôi cô nương là thủ lĩnh của một đội quân, lẽ não cô nương không biết phân biệt nặng nhẹ hay sao?
Hồng Nương Tử bị những lời lẽ của y khiến cho bừng tỉnh cả người, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hãi: Đúng vậy, suýt chút nữa thì ta làm lỡ đại sự. Nếu chỉ là giết chết một mình Lý Phúc Đạt thì Dương Lăng đã ra tay từ sớm rồi. Đến lúc này rồi mà vẫn còn chưa muốn động đến y chỉ là vì muốn bày trận để giệt trừ tận gốc Di Lặc Giáo đó hay sao? Ngũ thúc chết trong tay y nhưng lúc đó hai bên chưa từng sướng danh báo tên, y không biết Ngũ thúc là người của Thôi gia sơn trại. Ta phải nhịn thêm một chút nữa, xem Lý Phúc Đạt y định giở trò gì.
Nghĩ tớ đây, Hồng Nương Tử bèn nghiến chặt răng một cái, nàng rút tra kiếm vào trong bao, cười nhạt nói:
- Lý giáo chủ, chuyện năm xưa không cần nhắc đến làm gì. Nay ngươi đi đường ngươi, ta đi đương ta. Ta không tin rằng Di Lặc Giáo các ngươi lại có y tốt gì với Bạch Y quân chúng ta. Ngươi khổ sở lên tới đây là muốn làm trò gì vậy?
Lý Phúc Đạt ngẩng đầu lên trời cười ha hả, muốn dùng lời nói đường mật để cổ động, thuyết phục con hổ cái diễm lệ đang đứng trước mặt mình đây để cho nó ngoan ngoãn nghe theo lời của mình.