Ngược Về Thời Minh

Chương 428-1: Ba nữ nhân (1)



-Cái gì? Hoàng huynh muốn dẫn muội đi Giang Nam? Việc nàyviệc này ổn thỏa chăng? Ngự giá thân chinh là quốc gia đại sự, muội đi theo, một khi truyền ra ngoài, ắt bị bá quan làm khó.

Công chúa Vĩnh Phúc không biết hoàng huynh sao lại muốn dẫn nàng nam hạ. Tuy rằng có thể du ngoạn nơi xa, đối với một thiếu nữ chưa đến mười bảy tuổi mà nói là một chuyện vui mừng khiến tim người ta đập thình thịch, nhưng từ nhỏ đã nhận sự giáo dục của hoàng thất khiến lý trí của nàng đã đưa ra lời từ chối.

Chính Đức cười khan nói: -Cho nên nha, không thể để muội dùng thân phận công chúa mà công khai đi được, may mà chúng ngoại thần đã từng nhìn thấy dáng vẻ của muội cũng không được bao nhiêu người, muội giả làm thị nữ của huynh ngồi cùng thuyền với hoàng tẩu muội, những người hầu hạ trên thuyền đều là người bên cạnh huynh, lúc đó cũng không còn vấn đề gì nữa.

-Ừm, hoàng huynh muốn muội theo tiếp hoàng tẩu nha Công chúa Vĩnh Phúc bừng tỉnh đại ngộ, trên gương mặt như minh châu nở một nụ cười.

-Ngốc! Sao huynh lại có một muội muội ngốc như vậy chứ! Chính Đức Hoàng đế trừng mắt, dậm chân, lớn tiếng thô lỗ nói: -Trẫm đi đánh giặc, Dương Lăng có thể không đi sao, muội còn không hiểu sao? Dứt khoát đi, muội đi hay không hả?

Khuôn mặt xinh đẹp của Vĩnh Phúc lập tức đỏ lên, ánh mắt lại sáng ngời, nàng mấp máy miệng, cúi đầu che dấu vẻ vui mừng trên mặt, xấu hổ thẹn thùng nói:

-Ừm, hoàng tẩu đã muốn theo hoàng huynh nam chinh, muội đồng ýđồng ý theo cùng hoàng tẩu.

Chính Đức thấy muội muội khó lắm mới tỏ ra vẻ xấu hổ của nữ nhi, không khỏi bật cười ha ha, cười đến mức mặt Vĩnh Phúc đỏ bừng không còn mặt mũi nào, nàng xấu hổ không thôi, không khỏi liếc trắng ca ca nàng.

Tiếng cười của Chính Đức còn chưa dứt, đột nhiên một bóng người lóe lên, hương thơm ập vào mặt, hai tiểu mỹ nhân xinh đẹp một trái một phải kéo lấy ống tay áo của y, Chính Đức vội vàng nói: -Chậm đã, chậm đã, hoàng huynh vừa bị người ta kéo rách một bộ rồi đó.

Vĩnh Thuần lắc tay áo, luôn miệng nói: -Hoàng huynh, hoàng tẩu phải đi, hoàng tỷ phải đi, bọn muội cũng phải đi.

-Ôi Sắc mặt Chính Đức nghiêm nghị, kéo lại tay áo, vô cùng nghiêm túc nói: -Hoàng tẩu muội muốn chăm sóc cho trẫm, hoàng tỷ muội muốn bồikhụ khụ, cũng có việc quan trọng trong người mà, hai người các muội đi theo làm gì? Hơn nữa, hoàng tỷ muội bây giờ đang ở trong hoàng am, chỉ cần che đậy một chút thì có rời kinh hay không có ai mà biết được chứ? Hai người các muội rời khỏi cung, trước tiên là mẫu hậu và hoàng hậu ở đó không thể nào gạt được.

-Việc này dễ thôi. Đôi mắt hưng phấn của công chúa Vĩnh Thuần lấp lánh ánh sao: -Hoàng huynh giao việc này cho muội đi, muội đi nói một tiếng với mẫu hậu, nói là thời tiết giá rét, ngoại ô tiêu điều, hoàng tỷ không chịu hồi kinh, muội và Tương Nhi đến ở cùng tỷ ấy một tháng.

Chính Đức bất đắc dĩ nói: -Vấn đề là hai nha đầu các muội đi theo để làm gì?

Công chúa Vĩnh Thuần nắm chặt nắm tay nhỏ, dõng dạc hùng hồn nói: -Ninh Vương tung tin đồn về hoàng huynh, lẽ nào muội và hoàng tỷ cũng là con nuôi hay sao? Chúng ta cùng chung mối thù nha! Bọn muội phải kiên định đứng phía sau huynh, như vậy chính là sự đả kích có uy lực nhất đối với lời đồn nha, là sự ủng hộ lớn nhất đối với hoàng huynh!

-Ặc Chính Đức cười khan nói: -Thật ra các muội an phận đợi ở trong kinh chính là sự ủng hộ càng lớn hơn đối với hoàng huynh nữa.

Tương Nhi vào kinh đã lâu, cũng biết vị hoàng huynh này đặc biệt dễ nói chuyện, thật ra bình thường căn bản không có phát cáu gì cả, cho nên từ lâu đã không còn sợ hãi y nữa, nàng lập tức hát đệm ở bên cạnh, nói: -Phải đó hoàng huynh. Thật ra bọn muội ở sâu trong cung, làm sao có ai chú ý chứ, chỉ cần giấu được Thái hậu, Hoàng hậu là được rồi. Muội và Vĩnh Thuần cũng giả làm thị nữ là được, trên đường đi nhất định sẽ ngoan ngoãn khôn khéo, tuyệt đối không thêm phiền cho hoàng huynh đâu.

-Hai vị ngự muội, một hai người huynh còn có thể che đậy, ba vị công chúa đều đến Nam Kinh cả, làm sao có thể che giấu tai mắt người khác đây? Huynh vốn đang hi vọng hai người các muội có thể ở lại trong kinh yểm trợ cho Tiên Nhi và Vĩnh Phúc đây. Các muội nghe hoàng huynh đi, đừng đi theo nữa. Các muội quan tâm trẫm, trẫm cũng ghi nhận trong lòng, trẫm nhất định sẽ nhanh chóng bình định phản loạn, khải hoàn trở về mà!

Tiểu công chúa Vĩnh Phúc trợn trắng mắt: -Hoàng huynh à, huynh bảo muội muội nói gì mới được đây? Ai quan tâm huynh khải hoàn hay không chứ? Vừa rồi không phải nói rõ rồi sao? Phong cảnh Giang Nam muội còn chưa từng nhìn thấy đó, thật không dễ dàng gì mới có thể đi một chuyến, lúc này không đi, thì cơ hội thế này muội có thể tìm được ở đâu chứ? Huynh bớt tự mình đa tình đi!

-Ặc Chính Đức chịu thiệt, phẫn nộ nói: -Được, muốn đi thì đi, nhưng phải nhớ kỹ, các muội đi thì là thị nữ, ngoan ngoãn quy củ ngồi chờ trên thuyền, trên xe cho huynh, không có lệnh của huynh, không cho phép chạy nhảy loạn.

Chính Đức nói xong thì phẩy tay áo một cái hầm hầm hừ hừ bỏ đi, vừa đóng cửa phòng thì nghe trong phòng vọng ra tiếng hoan hô, sau đó là tiếng của một nữ nhân cười ha hả nói: -Hoàng tỷ, đoạn đường này xe ngựa đồng hành, cơ hội nhiều lắm, vừa rồi muội linh cơ khẽ động, lại nghĩ ra một diệu kế rồi, ha ha ha

Hai thanh âm mềm mại đồng thanh kinh hô: -Hả? Muội lại có diệu kế à?

Chính Đức tìm Dương Lăng đang sắp xếp chuyện nam chinh đến, nói ra chuyện ba vị công chúa và Đường Nhất Tiên muốn theo quân viễn chinh. Dương Lăng vừa nghe thì lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi: -Không ổn! Không ổn! Hoàng thượng, việc này phải cần nhắc đã, các vị công chúa và hoàng phi tuy nói là giả thành cung nữ, nhưng các nàng dù sao cũng không phải cung nữ, một khi sơ suất để lộ dấu vết, bị chúng đại thần biết được thì khó tránh khỏi dẫn đến sự chỉ trích, nếu chỉ là một mình hoàng phi đồng hành, thần còn có thể sắp xếp thỏa đáng.

-Ôi, cũng không thể nói như vậy được. Vẻ mặt Chính Đức Hoàng đế ôn hòa nói: -Sở dĩ trẫm đồng ý, cũng là vì cảm thấy thẹn với hoàng muội nha, khó có khi muội ấy muốn ra ngoài thư giãn tâm tình, đi ra ngoài cũng có chỗ tốt, nói không chừng khi trở về sẽ phai nhạt tâm tư xuất gia nha.

-Khanh là cánh tay phải của trẫm, là thân tín trong thân tín của trẫm, là đáng tin trong đáng tin, chuyện nhà của trẫm cũng là chuyện nhà của khanh, muội muội của trẫm cũng là muội muội của khanháchcũng là người nhà của khanh.

-Đừng nói là hôn sự của ngự muội khanh cũng có trách nhiệm, cho dù không có trách nhiệm, khanh cũng phải nghĩ cách tìm chút trách nhiệm cho mình mà, đúng không. Có câu "Chủ ưu thần nhục", bây giờ trẫm đang ưu sầu vô cùng, khanh có cảm thấy sỉ nhục không?

Dương Lăng dở khóc dở cười nói: -Hôm nay Hoàng thượng sao lại nói hươu nói vượn không thứ tự gì vậy nha?

Hắn bất đắc dĩ nói: -Vậythần nghe theo lời dặn của Hoàng thượng, thần nghĩ cách để sắp xếp họ lên thuyền là được, nhưng nếu họ gây ra chuyện gì, Hoàng thượng phải làm chủ cho thần, không thể để thần chịu tiếng xấu nha.

Chính Đức mặt mày hớn hở vỗ vỗ ngực nói: -Yên tâm, trẫm đã để khanh chịu uất ức khi nào chưa nha, khanh gây ra chuyện thì thì trẫm đều gánh cả cho khanh!

Dương Lăng nghe xong thì rất buồn bực: -Ta đang lo lắng tiểu công chúa nghịch ngợm gây ra chuyện, người làm hỏng việc dù sao cũng sẽ không phải là ta nha, ngữ khí này của Hoàng thượng...thằng nhãi này bây giờ rõ ràng là muốn để ta gánh tiếng xấu mà!

Chính Đức Hoàng đế đã được như nguyện, cuối cùng đường hoàng đi Giang Nam rồi.

Y ban ra Thánh chỉ, chiêu cáo thiên hạ, vạch tội Chu Thần Hào mưu nghịch soán vị, lột bỏ phong tước và tông tịch của ông ta, đồng thời hạ lệnh các quân đội phủ đạo Giang Nam tập kết binh mã, chia nhau tiến công Giang Tây, bản thân mình thì xuất phát từ Kinh sư, suất lĩnh đội ngũ vạn người tinh nhuệ của Kinh Quân, Biên Quân nam hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.