Ngược Về Thời Minh

Chương 434-1: Tục nhân khó làm (1)



Khi người Bồ Đào Nha cử mấy tên do thám tới Quảng Đông, lén lén lút lút chạy tới thị trấn An Phô gặp một vị tuần kiểm đại nhân Tửu Mông Tử để nghe ngóng tình hình của Đại Minh, trong thành Nam Kinh vừa mới chém đầu Ninh Vương Chu Thần Hào xong.

(Tửu Mông Tử: ý chỉ người ngày ngày chỉ thích uống rượu, cả ngày trong trạng thái say lờ đờ)

Dương Lăng cùng Hoàng thượng vừa đi tế tổ vừa lên triều, mệt tới mức toàn thân đau nhức, quay trở về dịch quán hoàng thành mà các vị đại thần ở đó. Hắn lao lên giường, có cảm giác như không còn chút sức lực nào nữa, gọi người nấu bát canh nóng, sau đó kéo chăn đắp và ngủ một giấc ngon lành.

Hắn đang trong giấc say nồng, Dịch Thừa đại nhân liền rón rén đi vào, khẽ nói:

- Quốc công gia, Quốc công gia.

Dương Lăng bị đánh thức, mơ hồ đáp lại một tiếng, lại có cảm giác như mí mắt bị trĩu xuống, không thể mở ra nổi. Hắn liền uể oải nói:

- Ừ, có chuyện gì? Không ăn cơm tối, chờ ta đỡ mệt chút nói chuyện sau.

Lập tức lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng:

- Được rồi, ngươi lui xuống đi, bổn Công chúa tới có việc, ngươi kín mồm kín miệng cho ta đấy.

- Vâng vâng vâng, tiểu nhân hiểu rồi.

Dịch Thừa vẻ mặt tươi cười, khom người đi ra, tiện tay khẽ kéo cửa lại.

Dương Lăng mơ hồ nghe thấy cái gì Công chúa, liền cố gắng ngồi gậy. Hắn vừa mới hé mở mắt bỗng nhiên lại tối sầm lại, trên trán mát rượi, cảm giác mềm nhẵn ấm áp, mềm mại như ngọc. Dương Lăng hơi ngây ra một chút, sau đó mới hiểu đó là một bàn tay nhỏ nhắn.

- Không phải sốt. Nhìn bộ dạng sắp chết của ngươi kia, không có bản lĩnh thì đừng xuống nước, trời lạnh thế này ngươi còn cần tỏ vẻ gì chứ?

Động tác nhẹ nhàng vuốt trán rất dịu dàng, nói ra những lời đầy quan tâm.

Dương Lăng bật cười. Hắn thở một hơi thật dài, cố gắng tận hưởng sự mềm mại của bàn tay đó, có chút bất lực nói:

- Công chúa đại nhân, ta bị cảm cúm. Cảm thì chưa chắc là sẽ sốt cao. Nhưng toàn thân đau nhức, xương cốt ê ẩm, rất là khó chịu. Hơn nữa uống thuốc gì cũng đều không thể khỏi nhanh như vậy được, cũng khá ổn ….

- Hừ!

Một tiếng hừ yêu kiều vang lên, trước mắt sáng rõ hơn, nhìn thấy Chu Tương Nhi xinh đẹp tuyệt trần giận giữ ngồi xuống ghế, sẵng giọng nói:

- Ngươi ấy à, đi theo trợ giúp Hoàng thượng là được rồi, còn điên cùng người nữa, không làm gương cho binh sĩ thì không được sao? Xem bộ dạng này của ngươi, khiến cho người ta thật khó chịu.

Mặc dù vẫn chưa hiểu rõ hương vị của tình yêu, càng chưa từng nếm qua tình yêu của Dương Lăng, nhưng một người con gái ở độ tuổi này chân bị người ta sờ soạng, miệng bị người ta hôn, cơ thể trắng ngọc ngà bị người ta nhìn thấy, buông hắn ta thì thật sự là không thể gả được cho người nào nữa. Chu Tương Nhi đã xem hắn là người bạn suốt đời của mình rồi. Nghe nói hắn bị bệnh, sao có thể không sốt ruột được chứ?

Tuy nhiên trái tim thiếu nữ có tình cảm này cũng là có lý do khác, là vì bản thân Dương Lăng cũng hội tụ nhiều điều kiện khiến cho thiếu nữ nhà người ta ái mộ: Tuổi trẻ anh tuấn, tài cao hơn người, vị cao tước hiển, văn võ song toàn. Có nhiều ưu điểm như vậy, Chu Tương Nhi đương nhiên nảy sinh tình cảm rồi.

Nếu Dương Lăng là một ông già hay là tên ăn mày thì đó không phải là chuyện hay. Chu Tương Nhi không giết người diệt khẩu, nghiền xương hắn thành tro mới lạ.

Dương Lăng mỉm cười, nói:

- Sao điện hạ lại ra khỏi hoàng cung? Người là Công chúa mà. Người tới thăm ta, cũng không hay lắm.

Chu Tương Nhi cũng liếc mắt nhìn hắn, đùa cợt nói:

- Chậc chậc chậc, đại cô nương ta không sợ, ngươi đường đường là Uy Quốc công. Một đại nam nhân còn sợ gì chứ?

Dương Lăng lại thở dài, khẽ nhắm hai mắt lại, sao mình lại quên được đây chính là cô nàng ớt cay Tứ Xuyên chứ. Dù hiện tại ớt Tứ Xuyên vừa trồng, nhìn bộ dạng, tính cách của cô nàng này, rõ ràng không phải là do ăn ớt mà là do khí hậu, chính vì vậy mới sinh ra vị cô nương tính tình mạnh mẽ thẳng thắn như vậy.

Chu Tương Nhi thấy hắn hình như căn bản không còn sức để đấu võ mồm nữa, liền cúi người xuống, ân cần nói:

- Thật sự khó chịu thế sao? Nhìn bộ dạng ngươi một chút sức lực cũng không còn nữa, đã tìm lang trung khám chưa?

Bộ dạng khom người đi tới này của nàng, mang theo làn hương thơm ngát, dù Dương Lăng đang trong trạng thái hỗn loạn, ngửi thấy cũng không khỏi khiến cho tinh thần rung động. Hắn giữ vững tinh thần nói:

- Ừ, tìm lang trung rồi, cũng đã kê chút thuốc rồi, không uống thì còn ổn, uống xong rồi bụng dạ lại sôi lên. Không có gì đáng ngại, chủ yếu là vừa mới về kinh thành không có thời gian nghỉ ngơi. Ta ngủ một giấc là không sao đâu. Đúng rồi, cô là lén tới đây, hay đã nói cho Hoàng thượng biết rồi?

Chu Tương Nhi nghe thấy thế liền mỉm cười đắc ý, có chút giảo hoạt nói:

- Không phải là lén tới, cũng không nói cho hoàng huynh biết. Bây giờ cũng đánh trận xong rồi, chúng ta cũng không cần phải giấu diếm thân phận nữa. Vốn định hôm nay sẽ cùng hoàng huynh đi Hiếu Lăng tế tổ. Nhưng hoàng huynh nói hôm nay tế tổ là để báo cáo tổ tiên diệt trừ tôn thất phản loạn. Chúng ta là con gái, không nên đi.

Mấy người chúng ta không thể cùng đi tới Hiếu Lang, nghĩ cũng không có việc gì để làm, liền yêu cầu Cẩm Y Vệ dẫn chúng ta đi dạo quanh thành Nam Kinh. Thống lĩnh Cẩm Y Vệ không chịu nổi sự hành hạ của bốn người chúng ta, hơn nữa hoàng tẩu còn hứa sẽ không để Hoàng thượng trách tội, nên đã dẫn chúng ta ra ngoài. Ừm, ngươi xem, quần áo thị nữ này của ta có đẹp không?

Chu Tương Nhi vui mừng đứng lên, dịch ghế ra một chút, thể hiện dáng người tuyệt đẹp của mình trước mặt Dương Lăng. Mặc dù Chu Tương Nhi tuổi còn nhỏ, nhưng lại có đôi mắt sáng, hàm răng trắng, lông mày như vẽ, eo thon da trắng, thân hình thanh nhã rất đẹp.

Nàng mặc chiếc áo tay hẹp màu xanh lục, bên ngoài là chiếc áo ngắn mà xanh da trời, phía dưới là chiếc váy ngắn màu xanh biếc, chiếc dây lưng cùng màu thể hiện được đường cong tinh tế khiến lòng người rung động. Chiếc eo thon mỏng mà không bị mất đi sự mềm mại. Người con gái như vậy chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thích rồi.

Chu Tương Nhi cười khanh khách thể hiện dáng người tuyệt đẹp của mình, bỗng nhiên phát hiện thấy Dương Lăng không chú ý tới xiêm y của nàng. Mà hai mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm vào bờ eo thon nhỏ của nàng, không khỏi đỏ bừng mặt lên. Nàng giơ nắm taylên, làm ra vẻ tức giận nói:

- Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa thì móc mắt ngươi ra đấy.

Nàng là người không giấu được tâm sự, miệng còn hung dữ, trên mặt đã lộ rõ nụ cười tươi tắn. Nàng quay trở lại ghế, vừa đặt mông xuống, cười hì hì nói:

- Ta không mặc quần áo trong cung có phải là rất đẹp không?

Dương Lăng ừ một tiếng, biết nha đầu này là muốn tình lang tán thưởng vài câu. Hắn lúc này thực sự đang rất mệt, không thể đề nổi được tinh thần, đành phải nói cho có lệ:

- Đương nhiên rồi, cô mặc hay không mặc cũng đều đẹp ….

Chu Tương Nhi đỏ bừng mặt lên, trừng mắt nhìn. Lúc này Dương Lăng mới phát giác ra nói sai, liền ngượng ngùng sửa lại:

- À, ta là nói cô mặc gì cũng đều đẹp hết.

Hắn sợ Chu Tương Nhi lại hờn dỗi với hắn. Thể lực của hắn hiện giờ không thể chịu nổi, liền chuyển đề tài nói:

- Cô và Hoàng Quý phí còn có Vĩnh Phúc điện hạ dạo phố, sao lại một mình chạy tới đây? Họ không biết sao?

Chu Tương Nhi nào dám để họ biết. Chuyện Công chúa Vĩnh Phúc thầm yêu Dương Lăng nàng vẫn chưa nói với Dương Lăng. Bản thân bà mối là nàng giúp Dương Lăng và Vĩnh Phúc thành đôi, nhưng tự thân lại khó giữ, lòng thầm mến Dương Lăng, cũng may vẫn chưa rơi vào nỗi đau khổ tương tư. Chu Tương Nhi một mắt cảm thấy có chút áy náy với Vĩnh Phúc tỷ tỷ, mặt khác cũng có chút ghen tuông. Cho nên, chuyện này vẫn chưa từng nói với Dương Lăng.

Chu Tương Nhi thở dài nói:

- Còn không phải người ta nghĩ ngươi đang bệnh, muốn tới thăm ngươi nên ngại không nói trực tiếp. Khi chúng ta tới sông Tần Hoài, miếu Phu Tử dạo chơi, bỗng thấy người dân ùn ùn kéo tới, nhất thời hiếu kỳ nên đi xem náo nhiệt. Không ngờ thấy hoàng huynh hạ chỉ chặt đầu đám phản loạn Ninh Vương, máu người hôi tanh đầy phố. Ta linh động liền làm bộ như sợ hãi, nói là muốn về cung trước, sau đó liền chạy tới đây thăm ngươi.

Chu Tương Nhi vừa mới nói xong, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng nói:

- Công chúa điện hạ, đây chính là nơi ở của Quốc công gia.

Tiếp theo liền nghe thấy một giọng nói ngọt ngào:

- Ừ, bổn Công chúa hôm nay đi dạo, đúng lúc đi qua đây, nghe nói Quốc công không khỏe, tiện đường tới thăm. Ngươi lui xuống đi.

Chu Tương Nhi giống như quả bóng căng hơi, vèo một cái nhảy dựng lên. Dương Lăng cũng sợ hãi vã mồ hôi hột, thoáng chốc thấy cơ thể như nhẹ nhõm hơn nhiều.

Chu Tương Nhi liền nói:

- Làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ? Ta nói đã hồi cung rồi, nếu để Vĩnh Phúc tỷ tỷ nhìn thấy, như vậy hỏng hết chuyện tốt rồi.

Dương Lăng liền chỉ tay nói:

- Mau, trốn sang bên kia!

Chu Tương Nhi liền quay đầu lại nhìn, tức giận nói:

- Ngươi biến ta thành con chuột à? Cái tủ nhỏ như vậy, ta đứng vào được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.