Ngược Về Thời Minh

Chương 435-1: Là phúc không phải họa (1)



Đồng tiền dừng lại trên bàn, Trương Phù Bảo ghé lại trước bàn, tập trung nhìn hồi lâu, trịnh trọng gật đầu, lẩm bẩm làu bàu nói: -Ta nói rồi mà, có được "Ngộ chân quyết" thì ta có thể tu luyện thành tiên, được công nhận tiên duyên to lớn, làm sao lại gả cho người ta chứ?

-Xét theo quẻ này, nếu ta gả cho y, tất có tai họa đổ máu, đây không phải là chuyện tốt lành, rõ ràng là ta và y nhất định không có duyên phận, yên tâm rồi, lần này coi như yên tâm rồi, ha ha, ta lựa chọn con đường tu tiên, xem ra không sai rồi.

Sau lưng vang lên tiếng hừ nặng nề, một nam nhân lên tiếng nói: -Thành tiên thành tiên, ta thấy muội sắp thành ma chứng rồi đó.

Trương Phù Bảo hoảng sợ, nàng hét lên một tiếng, nhảy dựng lên quay đầu lại nhìn, không khỏi sẵng giọng: -Ca ca, sao huynh đi đường mà giống như quỷ vậy, không chút tiếng động nào, muốn hù chết người sao?

Trương Thiên Sư sờ sờ mũi, rất vô tội nói: -Không tiếng động? Tiếng bước chân của huynh sắp nặng hơn trâu rồi, còn đặc biệt gõ cửa nữa, ai biết muội lại nhập thần như thế? Muội lại nghiên cứu cách luyện công bàng môn tả đạo không biết truyền từ ai à?

-Cái gì bàng môn tả đạo hả, đây là cách luyện công thượng thừa ngộ đạo thành tiên đó. Trương Phù Bảo không phục nói.

Trương Thiên Sư cười nhạt:

-Nha đầu muội thật sự vào ma đạo rồi, ba núi Phù Lập Long Hổ Sơn, Mao Sơn, Các Tạo Sơn cùng tồn tại, Long Hổ Sơn ta đứng đầu. Nếu bị người ta biết muội muội của Trương Thiên Sư ta tin tưởng vào cách luyện công của phái Đan Đỉnh thì chẳng phải là khiến thiên hạ chê cười sao?

Hóa ra, Đạo gia tu chân có "Tam tông ngũ mật", bao gồm ba phương pháp lớn là song tu âm dương, song tu tính mệnh, song tu phật đạo. Long Hổ Sơn là đại diện cho phái Phù Lục, tuy cũng chú trọng nội luyện kim đan, ngoại dùng Phù Lục, nhưng dù sao vẫn có trọng điểm, cho rằng tu luyện bí pháp nội gia Phù Lục mới là phương pháp độc nhất đắc đạo thành tiên.

Mà phái Đan Đỉnh lại chú trọng tu luyện nội đan, cho rằng tu luyện nội đan, thân dục Nguyên Anh mới là căn bản của việc mọc cánh thành tiên, trong phái lại chia thành hai phái là thanh tu và song tu.

Các đạo phái khác nhau dĩ nhiên là tôn sùng bản lĩnh mà tổ sư gia của mình truyền xuống là chính tông, mà xem những đạo phái còn lại là bàng môn tả đạo, đặc biệt là phái song tu, phái thanh tu trong phái Đan Đỉnh cũng có chút coi thường bọn họ.

Trương Phù Bảo đi đạo trong núi, trong lúc vô ý đã phát hiện một hang động cổ của mấy trăm năm trước, trong đó có một bộ Ngọc Điệp Chân Kinh. Đương nhiên là nàng sẽ không gạt ca ca, Ngọc Điệp này là do tiểu Thiên Sư lấy ra khỏi động giúp nàng. Trương Thiên Sư tùy tiện lật qua bộ đạo điển này, lại thấy trong đó ghi lại con đường tu đạo thành tiên lại là con đường của phái Đan Đỉnh.

Trương Thiên Sư là tông sư truyền từ đời này sang đời khác của phái Phù Lục, dĩ nhiên là có sự bài xích đối với con đường này, cho nên liền vứt đi không để ý tới, không ngờ là Trương Phù Bảo lại coi như chí bảo. Nàng vốn cảm thấy buồn chán vô cùng đối với việc học vẽ bùa, lại vô cùng cảm thấy hứng thú với cách luyện công tu hành nội đan, không ngờ lại toàn tâm toàn ý muốn học chân kinh, tu luyện thành tiên.

Ca ca tạt cho nàng một gáo nước lạnh, Trương Phù Bảo cũng không hề giận, trên mặt nàng còn nở nụ cười ngọt ngào ngây thơ nói: -Ca ca không tin cũng được, muội lại cảm thấy bộ bảo điển này bác đại tinh thâm vô cùng, ha ha, vậy huynh cứ đợi muội muội mọc cánh thành tiên rồi sẽ đến điểm hóa cho huynh nhé.

Dáng người Trương Phù Bảo thon dài mảnh mai, khí chất thanh tân sâu sắc, khi cười thì hai mắt to tròn, hai lúm đồng tiền thật sâu, thật sự khiến người khác yêu thích. Trương Thiên Sư cai quản mọi thứ của Long Hổ Sơn, địa vị cực kỳ đáng kính, chỉ là không có cách nào với vị muội muội này, chỉ đành bất lực lắc đầu.

Trương Phù Bảo hỏi: -Ca ca tới tìm muội có chuyện gì sao?

-À, không có gì, huynh đang muốn đến cung Thượng Thanh, thuận tiện thăm muội thôi. Trương Thiên Sư thuận miệng đáp.

-Đi đi, đi đi, muội cũng về phòng tu luyện đây. Trương Phù Bảo mở Ngọc Điệp, vừa đi về phía phòng luyện đan vừa nhỏ giọng ngâm: -Luyện Kim Dịch hoàn đơn thì khó gặp dễ thành, chỉ cần thông hiểu Ân Dương, thông đạt Tạo hóa, đem được Nhị khí vào mạch Nhâm Đốc, tụ Tam Tính về Đan Điền, toản thốc được ngũ hành, hòa hợp được Tứ Tượng, Long Ngâm, Hổ Khiếu, phu xướng phụ tùy.

-Ừm, Ngọc Đỉnh nước sôi, Kim Lô lửa bốc, thì sẽ được Huyền Châu, nguyên khí Thái Ất sẽ trở về trong chốc lát, sẽ đem lại vô cùng dật lạcừm, đoạn này vẫn chưa hiểu, cần phải cẩn thận ngẫm nghĩ, cẩn thận ngẫm nghĩ.

Trương Thiên Sư cười khổ lắc đầu, đột nhiên nhớ ra vừa rồi còn nghe thấy một câu quan trọng, vội hăng hái tràn trề mà truy hỏi: -Muội muội đợi đã, ban nãy muội bốc quẻ nói muốn gả cho ai? Lẽ nào muội đã ngộ ra câu kệ bốn chữ mà phụ thân viết cho muội? Vậy muội phu huynh là ai hả?

Trương Phù Bảo dừng bước, trợn trắng mắt mà xem thường y, đoạn nói: -Vận mệnh của con người sẽ thay đổi theo thời theo thế, tuyệt đối không có chuyện không thay đổi, câu nói năm đó của phụ thân cũng không nhất định linh nghiệm, vừa rồi muội bốc một quẻ, muội vàngười đó tuyệt đối không thể nào. Đạo tâm muội muội kiên định, quyết tâm thành kính tu tiên nha, đừng nhắc chuyện thành thân thành thân với muội nữa.

Trương Thiên Sư nhìn theo muội muội yêu quý đã hoàn toàn lâm vào mộng yểm thành tiên đi vào trong phòng, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: -Cố ra vẻ huyền bí! Bỏ đi, người không thể cãi lại mệnh, cứ mặc muội ấy thôi, chuyện nên tới thì sẽ tới, ta cũng không cần quá nóng vội.

Nghĩ đến đây, Trương Thiên Sư phui tay áo nghênh ngang rời đi.

Y vội vã đến cung Thượng Thanh thương nghị chuyện tấn kiến Chính Đức với các đạo quan. Hoàng đế đến Nam Kinh, y thân là Quốc Sư sao có thể không đến bái kiến chứ?

Bắc Khổng nam Trương Khúc phụ Khổng gia từ triều Tống bắt đầu được triều đình công nhận, địa vị mới đột nhiên trở nên siêu nhiên. Long Hổ Sơn Trương gia cũng như vậy, tuy nói Long Hổ Sơn cung Thượng Thanh kiến tạo trong thời Đông Hán, nhưng vào giai đoạn Tống Nguyên mới được Hoàng đế ưu ái, mới có được địa vị chí cao vô thượng trong Đạo gia.

Tam sơn Phù Lục chia thế chân vạc vào thời Tống sơ, trải qua mấy trăm năm phát triển, Long Hổ tông nhảy vọt lên vị trí lãnh tụ, không thể tách rời khỏi sự ủng hộ của triều đình, sau đó hiện tại Khúc Phụ Khổng gia vẫn nhận được thánh sủng to lớn, Long Hổ Sơn chỉ vào cung tấn kiến một lần khi Tân đế đăng cơ mà thôi.

Hơn nữa Chính Đức Hoàng đế bây giờ càng có hứng thú với Phật giáo hơn, truyền nhân chính tông của Long Hổ Sơn thân là lãnh tụ Đạo giáo, y không thể ngồi yên mà chờ đến khi lâm nguy, mà phải nghĩ cách để mở rộng ảnh hưởng của mình trong triều đình và trong lòng Hoàng đế.

Một môn phái được thừa kế ngàn năm tuyệt đối không thể là thứ mà người chỉ biết đóng cửa nghiên cứu học vấn mà có thể duy trì được, quan hệ giao tế rất quan trọng, đặc biệt là quan hệ giao tế với triều đình, trọng trách trên vai tiểu Thiên Sư nha!

-Các ngươi chắc chắc chứ? Bọn họ thật sự chạy lên núi Kim Đan?

Dương Lăng ngồi trên xe ngựa rộng rãi, trầm giọng hỏi mật thám Cẩm Y Vệ đang chắp tay đứng trước xe.

Đại quân Chính Đức chưa tới Giang Tây, mật thám của ba Xưởng một Vệ đã được sắp xếp rồi, bày thành một tấm lưới do thám dày đặc, tìm kiếm tung tích thế tử của Ninh Vương. Được biết, thế tử Ninh Vương và mấy thân tín đã mang theo rất nhiều kim châu ngọc bảo bỏ trốn, lộ trình ban đầu là chạy đến núi Võ Di, nhưng triều đình phản ứng quá nhanh, phía Phúc Kiến đã bày thiên la địa võng, thế tử Ninh Vương đi được nửa đường thì đổi đường, cứ vậy mất đi tung tích.

-Quốc Công gia, chúng tiểu nhân không quen với nơi này, đặc biệt là không ai thông hiểu tiếng Dao, cho nên không dám vào khu vực người Dao, ở đó và người Sinh Miêu của khu vực Miêu giống nhau, các bộ lạc ở mé ngoài núi đã tiếp nhận giáo hóa của triều đình, nhưng đi vào trong núi vẫn còn rất nhiều bộ lạc đốt rẫy gieo hạt, vẫn là người man chưa được khai hóa.

-Hơn nữa địa phương mà bọn họ cư trú hiểm trở gập ghềnh, có nơi cần phải đu dây leo mới có thể đi qua được, thực sự rất khó thám thính tin tức một cách tỉ mỉ, có điều chúng ta nghe ngóng từ những người Dao xuống khỏi núi Kim Đan, mấy ngày trước bọn họ từng chính mắt nhìn thấy mấy người Hán qua nơi này, đi sâu vào khu vực Dao, xét theo y phục và cách ăn mặc thì hẳn là bọn người thế tử Ninh Vương.

Dương Lăng gật đầu, đoạn nói: -Được, phía trước sẽ tới trấn Ưng Đàm, đại quân trú đóng ở nơi này trước, sau đó lại truy đuổi tung tích Ninh Vương.

Ưng Đàm chẳng qua chỉ là một thị trấn nho nhỏ, triều đình thiếp lập một nha môn Tuần Kiểm Ti để quản lý nơi này, quan Tuần kiểm của bọn họ chưa từng gặp mặt đám quan viên Tri phủ, Thông phán. Bây giờ triều đình phái đại quân đến, người dẫn quân lại là một vị Quốc Công, đã hù cho Lý Tuần kiểm sợ mất rồi, sợ có chỗ nào không đúng ý sẽ làm cho vị Quốc Công này không vui.

Có điều Dương Lăng nóng lòng giải quyết triệt để việc Ninh Vương phản loạn để sớm ngày quay về phương bắc, căn bản không lòng dạ nào để chú ý đến những chỗ đơn sơ, thức ăn không đủ tinh tế ngon lành. Hắn chỉ nghỉ lại Ưng Đàm một ngày, sau đó thì dẫn theo một đội tinh binh đi xem xét tình hình núi Kim Đan.

Lại đi hơn mười dặm, con đường phía trước rất khó đi, không có quan sát rõ ràng thì không thể kéo đội quân vào thế tiến thoái lưỡng nan được, đi vào nơi hiểm địa khó thua được. Thực ra thế tử Ninh Vương đã không còn quân đội, chỉ cần một hộ dân dẫn theo một vài nhân mã đi vào thì có thể dễ dàng bắt giữ được y. Nếu không phải thân phận y quan trọng, hơn nữa lại đi vào nơi đất Man mà quan phủ không khống chế thực tế, thì căn bản không cần đường đường là Quốc Công đích thân xuất ngựa.

Người Dao dưới chân núi Kim Đan nghe nói đã cư ngụ ở đây từ thời Hán Ngụy rồi, trong thung lũng có ba thôn trại, chia ra hơn mười dòng họ như Tương, Hà, Hoàng, Âu Dương. Chỉ xét theo dòng họ thì không nghi ngờ gì là người Hán. Ba thôn trại ước chừng hơn bốn ngàn người, trải qua hơn trăm ngàn năm, thôn xóm cũng không có sự thay đổi lớn lao gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.