Ngược Về Thời Minh

Chương 439-1: Bất diệc nhạc hồ (1)



Sáng sớm, Chính Đức dùng bữa xong liền gọi Dương Lăng tới gặp, thật lâu sau mới thấy Dương Lăng lề mà lề mề chạy đến, bước đi vẫn còn chút không tiện, hai mắt đều đỏ lên.

Chính Đức lúc này mới nhớ đến chuyện hôm qua hắn ngã sấp xuống, kinh ngạc nói: -Dương khanh, khanh làm sao vậy?

Dương Lăng há hốc miệng nói: -Hồi Hoàng thượng, hôm qua thần nóng lòng chạy ra ngoài, làm chân bị đụng đau, cho nên bước đi khập khiễng.

Chính Đức bừng tỉnh đại ngộ, y gật đầu, chợt lại hỏi:

-Vậy mắt khanh?

-À, mắt sao, hôm qua sửa sang lại quyển sách kia cả đêm, nhịn suốt một đêm, cho nên

Chính Đức cảm động cầm tay của hắn, nói: -Ái khanh, cũng chỉ có khanh chịu phân ưu vì trẫm như vậy.

Y thở dài một tiếng, lắc đầu nói: -Trẫm xem quyển sách kia mà trái tim lạnh giá. Xung quanh trẫm, có một vài kẻ a dua nịnh hót, có một số kẻ ngoài mặt thì cả ngày bác bỏ quân thượng, buộc tội đại thần, nhìn thì là trực thần chính nghĩa vô cùng, đến cuối cùng ai thật lòng, ai chẳng qua chỉ là tỏ vẻ thôi đây?

Y ngồi trở lại ghế, trầm tư nói: -Cả đêm qua, trẫm cũng đã suy nghĩ rất nhiều, Ninh Vương phản loạn, tuyệt đối không chỉ là phản loạn chính mình đơn giản như vậy, có những vấn đề không giải quyết, không xử lý, nói không chừng lúc nào đó nó sẽ bộc phát, nhưng khanh nói đúng, nước quá trong thì không có cá, có khi trẫm phải giả vờ hồ đồ, có những chuyện muốn xử lý cũng không thể nóng vội, ôi! Đạo của đế vương, nhớ tới thật khiến người ta đau đầu mà.

Dương Lăng mỉm cười nói: -Hoàng thượng chớ lo âu, Ninh Vương mưu phản, có binh có tiền, như vậy mà còn bị Hoàng thượng dễ dàng tiêu diệt gọn ghẽ, vậy thì những quan viên địa phương có cấu kết với ông ta thì có thể gây ra nguy hại lớn gì chứ? Hoàng thượng sầu lo, chỉ là lo lắng bọn họ bí quá hóa liều, lại phá hoại quốc chính dân sinh mà thôi, chỉ cần chúng ta không biểu lộ gì, từ từ xử lý thì những tai họa này có thể từ từ triệt tiêu, không tổn thương nguyên khí.

-Ừ! Chính Đức Hoàng Đế gật đầu, giãn mày cười nói: -Trẫm thưở nhỏ ham chơi, không hiểu nhiều lắm về mưu lược quốc chính, may có ái khanh phò trợ, trẫm mới gặp chuyện không hoảng. Đúng rồi, ái khanh, chuyện của Giang Tây đã giải quyết không sai biệt lắm rồi, trẫm muốn rời khỏi núi Long Hổ hôm nay, chúng ta về Nam Kinh trước, sau đó theo đường thủy trở về phương bắc, như vậy trẫm có thể đi ngắm Tô Hàng được mệnh danh là thiên đường nhân gian, nhìn xem bầu không khí Giang Nam sau khi gỡ bỏ lệnh cấm đường biển.

Dương Lăng vừa nghe, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, luôn miệng nói: -Được được, vậy thần lập tức đi sắp xếp, chúng ta lập tức rời khỏi núi Long Hổ.

Dương Lăng cáo biệt trở ra, lập tức thương lượng chuẩn bị với Đỗ Phủ. Bây giờ hắn sợ gặp được Trương Phù Bảo, nha đầu kia bị hắn chiếm tiện nghi quá nhiều rồi, cũng lớn lên từ nhỏ ở phủ Thiên Sư, đối với chuyện nam nữ thì nửa hiểu nửa không, mới bị hắn lừa gạt qua chuyện. Nhưng trong lòng Dương Lăng hổ thẹn, ở lại phủ Thiên Sư nữa luôn cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng.

Dương Lăng và Đỗ Phủ sắp xếp xong xa giá nghi trượng, lập tức vội vã quay về phủ, chỉ thấy Trương Thiên Sư đang đứng bên cạnh Chính Đức, Dương Lăng thấy đại ca của người ta, hơi chột dạ thấp người cười nói: -Thiên Sư, lần này đến đây, đa tạ ngài thịnh tình khoản đãi, lại giúp triều đình bắt được phản loạn, không động binh đao mà đã giải quyết xong việc này. Dương mỗ phải quay về kinh rồi, ngày khác có duyên, Dương mỗ nguyện tiếp đãi Thiên Sư trong phủ của mình.

Chính Đức cười ha ha, nói: -Duyên phận đã đến bây giờ rồi! Trẫm và Thiên Sư đàm kinh luận đạo có phần tâm đắc, đang mời Thiên Sư cùng đến Kinh thành một chuyến để cận kề lĩnh giáo.

-Hả? Thiên Sư cũng muốn hộ giá về kinh? Dương Lăng kinh ngạc nói.

Trương Thiên Sư mỉm cười nói: -Sao thế, Quốc Công không hoan nghênh sao?

Dương Lăng vội hóa kinh thành vui, luôn miệng nói: -Dĩ nhiên tốt, dĩ nhiên tốt, ta và Thiên Sư vừa gặp như đã quen, đang tiếc rằng lần này gặp nhau nhưng vì bận rộn công vụ nên chưa từng kết giao nhiều hơn, cùng nhau đến Kinh thành dĩ nhiên là tốt rồi, ha ha, ha ha!

Dương Lăng nói xong, rất thân thiết hỏi han: -Thiên Sư có cần mang theo đồ vật gì không? Trước tiên có thể dọn vào xa giá ngoài phủ.

Trương Thiên Sư cười nói: -Ta là người tu đạo, một thân một mình, không hề vướng bận, không có bao nhiêu đồ cả, có điều vật dụng của xá muội có thể nhiều một chút. Y hỏi quản gia trước cửa: -Đại tiểu thư đã dọn đồ xong cả chưa?

Dương Lăng lại lần nữa kinh hãi nói: -Lệnh muội cũng muốn theo ngài vào kinh sao?

Trương Thiên Sư kỳ lạ nhìn hắn một cái, thở dài:

-Đúng vậy, xá muội luôn thích theo ta chu du tứ phương, chỉ cần nghe nói ta phải đi xa thì nha đầu này luôn quấn lấy đòi đi theo. Lần này lại rất kỳ lạ, ta muốn đến Kinh thành, muội ấy lại nói sao cũng không chịu đi theo.

-Vậy thì đừng miễn cưỡng, nữ hài tử trưởng thành rồi, chắc là không thích bôn ba khắp nơi. Dương Lăng tận dụng triệt để, vội vàng khuyên can.

Trương Thiên Sư vội vàng nói: -Không được không được, nhất định phải dẫn muội ấy theo.

Y che miệng nói nhỏ với Dương Lăng: -Quốc Công có điều không biết, nha đầu kia ở nhà càn quấy, đã lén trộm gần hết dược liệu quý hiếm mà ta vất vả sưu tầm được, lần này đi về mất mấy tháng, để muội ấy ở nhà một mình, tiểu đạo không yên tâm nha!

Dương Lăng vừa nghe thì á khẩu không trả lời được, hắn đương nhiên biết nha đầu kia luyện đan điên đến mức độ nào, bản thân mình uống tiên đan của nàng ta hai lần, một lần tiêu chảy sắp chết, một lần rất muốn chết, nha đầu kia ở nhà luyện dược lung tung, ngẫm nghĩnói thật ra hắn cũng không yên tâm.

Chính Đức cuối cùng khởi hành rồi, đại đội nhân mã rời khỏi phủ Thiên Sư, ngự giá đi ở phía trước, Trương Thiên Sư đứng trước cửa phủ không kiên nhẫn nói: -Đại tiểu thư làm gì mà còn chưa ra? Quản gia, đi giục lần nữa đi.

-Muội tới rồi, không cần giục. Trương Phù Bảo đỏ mắt đi ra khỏi cửa lớn, một thân áo xanh đơn giản, mái tóc dài buộc thấp phía sau, mềm mại lay động, rất động lòng người.

-Hả? Mắt của muội làm sao vậy? Trương Thiên Sư lấy làm lạ hỏi.

Dương Lăng bên cạnh run rẩy da đầu, vội xoay người cất cao giọng nói với thủ lĩnh Ti Lễ Giám Đỗ Phủ đang bận chỉ huy ở xa xa: -Đỗ công công, ta nhớ ra chút chuyện Dương Lăng vừa nói vừa vội vàng chạy trốn.

Đoàn xe của Hoàng đế trùng trùng điệp điệp rời khỏi núi Long Hổ từ phủ Thiên Sư, dọc theo Lư Khê phong cảnh như họa mà đi về phía xa.

Đoàn xe rời khỏi Long Hổ Sơn, trong lúc đang đi, một thị vệ Đại nội áo bào màu vàng vội vã chạy đến trước xe kiệu của Dương Lăng, chắp tay nói: -Quốc Công, Tương Công chúa có chuyện muốn gặp Quốc Công.

-Hửm? Dương Lăng xốc màn kiệu lên, tròng mắt xoay chuyển không tỏ vẻ gì nói: -Biết rồi, về nói với công chúa, ta lập tức qua đó.

Dương Lăng hơi chuẩn bị, đổi lên một con ngựa, men theo đội xe dài ngoằng mà chạy đến trước nghi trượng của công chúa, hỏi rõ xa giá của công chúa Tương Nhi, sau đó thẳng người tiến lên phía trước cất cao giọng nói: -Vi thần tham kiến điện hạ.

-Quốc Công mời lên xe nói chuyện. Trong xe truyền ra tiếng nói trong sáng mềm mại.

-Dạ, vi thần tuân chỉ! Dương Lăng bỏ ngựa trèo lên xe, phía ngoài của xa giá của công chúa cũng rất rộng rãi, màn che tua vàng buông xuống trước cửa kiệu, Dương Lăng hạ thấp người nói: -Không biết điện hạ có gì dặn dò?

-Lần này bản công chúa nam hạ, đột nhiên nhớ ra phải mua một số đặc sản địa phương về Ba Thục, cũng coi như tận hiếu của phận làm con, muốn bảo Quốc Công sau khi về Nam Kinh thì giúp bản công chúa mua một ít đồ. À, mời Quốc Công vào trong nói chuyện, bản công chúa muốn mua nhiều thứ lắm, nói chuyện ở bên ngoài không tiện lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.