Dưới chân núi khá náo nhiệt, có đủ loại trà lâu tửu quán, ba người Tương Nhi, Vĩnh Phúc và Phù Bảo lanh lợi hoạt bát đang cảm thấy hơi khát, đoàn người trước tiên tìm một tửu lâu sạch sẽ tao nhã, gọi một vài món ăn vặt hương vị độc đáo của địa phương như bánh hẹ, bánh tai mèo, bánh lưỡi Tây Thi, bánh hạnh phúc song, canh hoa tươi hạt dẻ, bánh triều vân vân, lại gọi mấy loại trà địa phương như trà gừng, trà lôi, ăn uống no say rồi mới cất bước lên núi.
Thời tiết tháng ba đương xuân, trên đường đi giữa hàng cây cỏ xanh ngát nở đầy hoa tươi, tán cây che phủ âm u, hoa tươi tô điểm như gấm, hương thơm thanh nhã, ngào ngạt nồng đậm khiến người ta sảng khoái tinh thần.
Đi xuyên qua ba cổng chào, qua khỏi Ngưỡng Thánh Môn, bước qua Minh Đạo Đường, Cư Nhân Trai, Do Nghĩa Trai, lại đến Đại Thành Điện bái Khổng Thánh tiên sư, thì đến Dục Tú Các trong truyền thuyết Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài nam nữ chưa phân ba người cùng giường.
Dọc theo đường đi cửa sổ đỏ tường trắng, trụ nâu ngói xanh, hoa cỏ cây cối điểm xuyết vẻ xanh tươi non mềm, mấy người nhàn nhã đi lên một tầng lầu, trên núi vạn tùng xanh um, nước xa khoan thai như bích, cánh bướm chập chờn bên người, đích thực là một nơi thịnh điạ.
Mấy người Vĩnh Phúc một mạch lên núi, đi đến mức gương mặt đỏ bừng, liền ngồi trên một thềm đá trắng tươi được rửa sạch sẽ sau cơn mưa xuân mà hóng gió. Dương Lăng nhìn thấy bánh bướm bay lượn tới lui bên người, không khỏi thuận miệng ngâm: -Bàn tay nắm lấy xuân lại về, vật gì giương cánh bay lượn trong bụi hoa? Một khu rừng thông ngàn vạn tình, khó được
Hai chữ Lương Chúc chưa nói ra thì hắn đã giật mình tỉnh lại, lại quên mất đây là khúc thơ ở hậu thế, nội dung là câu chuyện Lương Chúc, bây giờ chưa có chuyện Lương Chúc, bất giác có chút lúng túng.
Mấy người Vĩnh Phúc chỉ nghe hắn nhất thời hưng phấn muốn ngâm thơ, Đường Nhất Tiên móc lấy cánh tay Chính Đức nói: -Này, nhìn đại ca muội ngâm thơ kìa, còn mạnh hơn nhiều "Ta dừng lại nơi đây, nàng nơi đó liếc nhìn" của chàng đó.
Chính Đức đang không phục muốn phản bác, đột nhiên thấy Dương Lăng cứng đờ đằng kia, chỉ cho rằng hắn không nghĩ ra câu thơ thích hợp, không khỏi vui sướng khi người gặp họa nói: -Lần đó là ngâm tiếng địa phương có hiểu không? Hà hà hà, cho dù là nói sai thì ta cũng ngâm được. Đại ca nàngừ ừ, ừ ừai ui, sao lại véo ta?
Vĩnh Phúc thấy Dương Lăng cứng họng, không đành lòng nhìn lang quân túng quẫn, đang muốn nói chuyện chuyển hướng, Trương Phù Bảo đã mỉm cười nói: -Quốc Công gia, khó được cái gì hả? Sao lại khó ở đây vậy?
Dương Lăng đảo mắt, nói: -À, ta nhìn thấy con bướm này bay lượn, đột nhiên nhớ lại một câu chuyện, trong lòng cảm động tiếc than, nên mới thất thần.
Đường Nhất Tiên lại lấy cùi trỏ đụng Chính Đức một chút, đắc ý hếch mũi, sau đó cười khanh khách hỏi: -Đại ca, huynh nhớ lại chuyện gì vậy? Nói ra nghe thử xem.
Dương Lăng không còn cách nào, chỉ đành kiên trì kể lại câu chuyện của Lương Chúc lần nữa, may mà các chức quan gì đó như Thái thú trong đó vừa nghe cũng không phải triều Minh, cũng không đến mức lòi đuôi, còn tên thư viện thì tùy tiện bịa ra thì được rồi.
Dương Lăng nói đến chuyện hai người cùng giường tổng cộng ba mùa, Lương Sơn Bá không vẫn không phân biệt được nam nữ, làm cho mấy nha đầu Tương Nhi, Vĩnh Thuần cười nhạo không thôi, đều châm chọc Lương Sơn Bá là một khúc gỗ ngu ngốc, đến khi nói đến đoạn mười tám lần tiễn đưa nghe nói Chúc Anh Đài ám chỉ lần nữa, Lương Sơn Bá trước sau vẫn chưa ngộ ra, Vĩnh Phúc không khỏi cười nói: -Lương công tử là chính nhân quân tử, dĩ nhiên sẽ không ngờ được trong lời của Chúc Anh Đài còn có ám chỉ khác.
Dương Lăng liếc nhìn nàng một cái, cô gái nhỏ khẽ hếch cằm lên, sóng mắt chuyển động, khẽ cười nhạo, rõ ràng là cười hắn phong lưu, không bằng Lương Sơn Bá là một quân tử thủ lễ. Tương Nhi chống cằm đang nghe đến thích thú, thấy hai người mắt qua mày lại, liền hung hăn trừng Dương Lăng một cái, Dương Lăng lại không phát hiện, chọc cho tiểu nha đầu giận đến nghiến chặt răng, bĩu môi dài đến mức có thể treo được bình dầu.
Dương Lăng kể xong câu chuyện, cho đến khi Chúc Anh Đài nhảy vào mộ hóa bướm, nghe đến mức Vĩnh Phúc và Đường Nhất Tiên nhỏ xuống giọt lệ, còn Tương Nhi và Vĩnh Thuần lại nghe đến giận đỏ bừng cả mặt.
Đường Nhất Tiên lau nhẹ khóe mắt, nói: -Đáng thương cho một đôi tình nhân, tên Mã công tử kia thật đáng chết, Chúc lão gia chê nghèo thích giàu, hại nữ nhi của mình, thật là đáng giận!
Công chúa Vĩnh Thuần lại vỗ đùi, cả giận nói: -Để muội nói, tên họ Lương kia mới đáng giận, đây mà cũng là nam nhân sao? Chất phác đến giống như một con ngỗng ngu ngốc cũng thôi đi, nam nhân lớn như vậy mà bản lĩnh rắm gì cũng không có, chỉ biết đau lòng rơi lệ buồn phiền mà chết, hại Chúc cô nương tuẫn tử, sao y không dẫn theo cô nương bỏ trốn chứ, rác rưởi, một tên rác rưởi! Thật không biết Chúc cô nương thích một tên rác rưởi như vậy làm gì nữa?
Tương Nhi gật đầu liên tục, nói: -Phải đó, phải đó, muội nghe thấy mà thật buồn bực, đừng nói chỉ là con gái của một phu ông, cho dù nàng ấy có là công chúa đi nữa thì nam nhân này chỉ cần nghĩ cách
Nàng nói đến đây thì chợ nghĩ lại mình chẳng phải là công chúa à? Dương Lăng chẳng phải đã vắt hết óc nghĩ cách ở cùng với nàng rồi sao? Cũng không học theo nam nhân không tiền đồ kia, chỉ biết trốn ở nhà nằm ngay đơ ra đó. Ừ, lang quân của mình còn mạnh hơn cả cái tên ngu xuẩn gọi là Lương Sơn Bá kia nữa, tuy rằng hư một chút.
Tương Nhi vui mừng nhìn Dương Lăng, bỗng nhiên cảm thấy tên này nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Dương Lăng nghe thấy mà không nén nổi cười, với tính cách của hai nha đầu này, chỉ e tuyệt đối sẽ không thích nam nhân giống như Lương Sơn Bá vậy, khó trách các nàng lại giận đến như vậy. Vĩnh Thuần vẫn còn căm giận, nói với Trương Phù Bảo: -Phù Bảo, muội nói đúng không? Nam nhân vô dụng như vậy, nếu đổi lại là muội, muội có thích không?
-Sao có thể chứ? Bần đạo chỉ bấm tay tính toán thì biết được quá khứ tương lai, tên nhãi đó có phải là lang quân của muội không, muội chỉ cần tính thì sẽ biết. Y có khó khăn bệnh tật gì, dĩ nhiên muội cũng tính được, sao lại rơi vào kết cục đó được chứ?
Hai tròng mắt công chúa Vĩnh Thuần sáng ngời, thở dài nói: -Oa, muội thật sự lợi hại?
Trương Phù Bảo đứng dậy, học theo vẻ tiêu sái của đại ca nàng mà bước đi hai bước, phất tay áo một cái, ngạo nghễ đứng ở hành lang nói: -Bần đạo tuy không dám nói trên biết năm trăm năm, dưới biết năm trăm năm, nhưng dựa vào đạo hạnh của bần đạo, thích hên tránh xấu, biến nguy thành anh, có gì khó lắm thay?
Nàng vừa nói xong thì "ào" một tiếng, một vũng nước hắt từ trên trời xuống, xối nàng ướt sũng cả người.
Mọi người trợn mắt há mồm, Dương Lăng lại không nhịn được bật cười.
Trương Phù Bảo thấy Dương Lăng cười nàng, không biết sao mà một cơn lửa giận xông thẳng lên não, nàng bỗng dưng nhảy ra một bước, thẹn quá hóa giận nắm chặt nắm đấm nhỏ, vung về phía trên lầu hét lên: -Là tên khốn kiếp nào tạt nước ta?