Ngược Về Thời Minh

Chương 448-4: Nhân duyên trời định (4)



Hai thân tín tự mình ngồi xuống, Dương Lăng nói với một người trước: -Sa Hoa, lần này ngươi dẫn đội đi xa, ta vốn muốn dẫn ngươi đến bái kiến Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng đang nhập thần ngồi tòa, vậy thì thôi đi. Ngươi quay về chuẩn vị một lát, người Phật Lang Cơ sắp quay về nước rồi, phương tây bây giờ là thiên hạ của Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha, các ngươi quay về phải tìm hiểu tỉ mỉ tất cả mọi thứ ở đó.

-Các ngươi phải chú ý tìm hiểu những món đồ trên các phương diện, đồng thời phải mở Trú Thương Cục, phái nhân thủ ở lại lâu dài tìm hiểu tất cả tình báo của hai nước, phải chú ý mọi thứ, tuyệt đối không được bỏ qua, bất cứ món đồ cao minh nào có ở đó bất luận là hối lộ, đánh cắp đều phải nghĩ cách lấy được bí mật chế tạo của nó, không làm được kỹ thuật thì nghĩ cách bảo người hiểu kỹ thuật làm về cho ta.

-Ví dụ, "Thiên lý nhãn" mà bây giờ chúng ta làm, dùng pha lê thiên nhiên làm quá đắt tiền, chế tạo có hạn. Theo ta biết, phương tây có dụng cụ thủy tinh, hàng đẹp giá rẻ, chất lượng hình dáng đều trong suốt như pha lê, kỹ thuật như vậy phải nghĩ cách làm được.

-Dạ!

-Ừ, làm cho tốt, các ngươi ở lại đó mỗi đợt ba năm, ba năm đổi một lần, phàm là những thứ lấy được về nước, triều đình đều sẽ phong thưởng, trọng dụng.

Dương Lăng lại chuyển sang nói với người khác: -Ngươi vừa từ tái ngoại trở về, tình hình bên đó thế nào?

-Hồi Quốc Công gia, bây giờ tình hình quan ngoại vẫn tốt, ngày đông giá rét các bên đều không thể hành động quy mô lớn, cho nên khá an phận. Dương Anh lại thừa cơ này bảo chúng ta tiếp tế vật tư, chinh chiến thảo phạt, trong mùa đông giá rét đã chiếm đoạt rất nhiều đất đai, Thành đại nhân có bức thư hàm chi tiết gửi cho đại nhân.

-Hả? Dương Lăng vội vàng nhận lấy, nói: -Sa Hoa, ngươi về trước làm chuyện của ngươi đi, đợi sứ giả Phật Lang Cơ về nước, sứ đoàn bái phỏng của chúng ta sẽ cùng đi với bọn họ. Hãy nhớ thu thập tin tức dọc đường, tất cả phong tục tập quán, bản đồ hải dương đều phải ghi chép tỉ mỉ, đi đi.

Hắn lại mỉm cười gật đầu nói với do thám đến từ quan ngoại: -Bảo thị vệ của ta sắp xếp chỗ ở cho ngươi, ta xem xong thư còn có một số việc muốn hỏi ngươi. Ngoài ra, có hai món "Thiên lý nhãn", khi ngươi đi thì hãy mang về, trước tiên nghỉ ngơi đi.

Hai người chắp tay thi lễ, đồng loạt lui ra, trong thư phòng lập tức yên tĩnh lại.

Dương Lăng bắt đầu mở thư ra, lẳng lặng đọc thư, đọc xong thư, Dương Lăng từ từ thở dài, tự mình ngẫm lại đoạn cuối cùng nói: -Bá Nhan dần có nghi kỵ, Ngõa Lạt càng muốn diệt trừ cho nhanh, Hồng nương tử tuy phát triển nhanh, nhưng nguy cơ khắp nơi, thiếp lo lắng vô cùng, gần đây thiếp sẽ lên đường cùng thương lượng đối sách với Hồng nương tử, khi có kế hoạch chi tiết sẽ bẩm báo chi tiết cho chàng.

Trong lòng Dương Lăng sầu lo không thôi, thầm nghĩ: -Do Oanh Nhi nổi lên nhanh chóng, các thế lực trên thảo nguyên xem ra muốn quyết chiến sớm hơn. Nhưng bây giờ Oanh Nhi phát triển vừa nhanh vừa mạnh, ngay cả Bá Nhan Mãnh Khã cũng bắt đầu cảnh giác, mất đi ô dù này, một khi Ngõa Lạt và Hỏa Si toàn lực tấn công nàng, mà Bá Nhan khoanh tay đứng nhìn, vậy nàngnàng có phải sẽ

Hoàn cảnh của Thôi Oanh NhiDương Lăng lo lắng, hắn ngẩng đầu lên, nghĩ đến những mưa gió phong ba mấy năm nay của mình, nghĩ đến toàn bộ cục diện chuyển biến từng ngày của triều đình, nghĩ đến Oanh Nhi chinh chiến sa trường nơi lạnh giá không oán không hối vì hắn, còn có Thành Khởi Vận và A Đức Ny, buồn rầu thở dài than thở:

-Dương Lăng ta vốn không nên sinh ra trên đời này, ông trời lại để ta hưởng hết vinh hoa phú quý nơi trần gian, tạo được công danh sự nghiệp oanh oanh liệt liệt. Bây giờ, tai họa hai năm của ta đã qua, tin rằng cuộc đời ta hẳn là sẽ không xảy ra khó khắn lớn nào nữa chứ?

Trương Phù Bảo tránh phía sau tủ thầm nghĩ: -Cuối cùng ngươi đã nói ra "vốn không nên sinh ra trên đời này"? Quả nhiên ngươi là người từng được cao nhân nghịch thiên cải mệnh, mệnh cách mạnh mẽ cả đời sát phạt không ngừng, cướp đoạt phúc lộc của người khác, như vậy mà còn lo lắng tiền đồ bấp bênh sao? Vậy người khác còn sống được sao?

Dương Lăng lại nói: -Ông trời rủ lòng thương, khiến rất nhiều nữ tử huệ chất lan tâm ái mộ ta, các nàng tình thâm ý trọng với ta, ta cũng hi vọng có thể sớm chiều bên nhau với các nàng, bạc đầu giai lão. Trong số những nữ tử có duyên với ta, người ta phụ lòng nhiều nhất chính là nàng, khi đó vội vàng gặp gỡ, sau đó bận rộn nơi nơi, ta ở Kinh sư, nàng ở ngoài ngàn dặm, khi đó ai có thể nghĩ chúng ta có duyên chứ?

Trong lòng Trương Phù Bảo giật nảy, thân mình không nén được mà run rẩy: -Hắnhắn đang nói ai? Hắn đã biết sao? Là cao nhân kéo dài tính mạng của hắn nói cho hắn nghe sao? Hắn nói đến ta sao?

Dương Lăng nhớ tới những chuyện từ khi hắn quen biết Hồng nương tử tới nay, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, thanh âm cũng dịu dàng hẳn: -Khi mới quen ở Kinh thành, khi đó ta chưa từng có chút suy nghĩ nào về nàng, hay làhay là khi chúng ta cùng gặp đại nạn, suýt chút táng thân, ta mớimới có chút động lòng với nàng.

Hai đầu gối Trương Phù Bảo run rẩy, tên của mình đã miêu tả sinh động rồi, hắn không phải nói mình thì nói ai chứ?

-Hóa rahóa ra hắn cũng không phải hoàn toàn không có tình ý với mình, hắn cũng không hoàn toàn xem mình như một cô nhóc không chút hấp dẫn nào. Khi đókhi đó hắn đã có chút động lòng với mình? Ha hakhi đó người ta mới mười hai thôi, cái tên già không nên thân này!

Trương Phù Bảo biết bây giờ không nên cười, cho dù là không tức giận thì cũng nên tỏ ra kiêu ngạo chút, nhưng nàng cũng không biết bản thân sao lại muốn cười như vậy, chẳng những trong lòng buồn cười, mà ngay cả ngoài miệng cũng cười, chỉ đành xấu hổ lấy tay áo che lại mặt mình.

Dương Lăng nhắm hai mắt lại, xa xăm nói: -Nếu không phải khi đó chúng ta kéo chặt nhau cùng một chỗ, bây giờôi, bây giờ ta e rằng đã ngã chết từ lâu, biết thành một đống xương khô trong huyệt mộ rồi. Thế sự tuy khó liệu, nhưng ông trời cũng rất quan tâm ra. Nếu từ nay về sau dẫn ra được nhân duyên kiếp trước của chúng ta, vậy thì chính là thiên ý!

-Trên trời dưới đất, ông trời lớn nhất, ông trời muốn nàng làm nữ nhân của ta, vậy thì ai cũng không thể đoạt đi! Dương Lăng nắm chặt hai nắm đấm, trong lòng lại treo thêm một câu: -Cho dù ông ta có là Diêm Vương gia!

Hắn bỗng đứng lên, vội vàng bước vài bước, lòng nghĩ: -Tuy nói vậy, ta không thể chỉ dựa vào thiên mệnh, ta không thể để mấy nữ tử các nàng một mình chiến đấu trong hang sói được, nhất định phải nghĩ ra cách! Bây giờ không xuất binh được, nhưng không có nghĩa là ta không hành động gì, trước chiến phạt giao, sau phạt mưu, rồi lại phạt chiến, chỉ cần vận dụng thích đáng thì một mưu một kế cũng lấy được mười vạn đại quân!

Nghĩ tới đây, Dương Lăng vội vã đi ra ngoài.

Trương Phù Bảo ngồi xổm sau cái giá đã lâu, mới nóng lòng đứng lên, vịn lấy cái giá đồ cổ thở vài hơi, vốn đã động tâm, vốn đã dần dần chấp nhận thiên mệnh, nàng làm sao chịu được một câu Dương Lăng bá đạo như vậy, nam nhân như vậy?

Bàn tay, đôi chân tê rần giống như ngủ, huyết mạch vẫn giống như chưa hoạt động, nàng run rẩy vịn lấy cái giá, phát hiện nơi đặt tay có một mảnh lụa đỏ, không biết che món đồ gì, thuận tay kéo ra nhìn, Trương Phù Bảo không khỏi trợn ngược mắt: -Xong đời, Lão Quân gia gia, Bảo nhi sắp xong đời rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.