Trương Phù Bảo ôm tâm sự mà bước về chỗ ở của mình.
Khi Trương Thiên Sư ở Tô Châu thì ở lại Huyền Diệu quan, nhưng trên đường đi Hoàng đế hình như đột nhiên rất có hứng thú với học vấn và tài nghệ Đạo gia, thường xuyên đến thỉnh giáo, cho nên sau khi đến Hàng Châu, Trương Thiên Sư cũng ở lại nơi ở của Hoàng đế.
Đỗ công công sắp xếp một sân viện riêng ở đông giao viện cho y, lần này Trương Phù Bảo lại dọn khỏi sân việc mà công chúa ở, trở lại ở cùng với ca ca cùa mình.
Trương Phù Bảo nhanh chóng trở về phòng, cởi giày khoanh chân ngồi tọa một lát, nhưng tâm tìm trước sau không yên được, nàng chỉ đành mang giày vào ra khỏi cửa quẹo vào phòng ca ca nàng.
Chỗ ở của Trương Thiên Sư ba gian trong ngoài, gian ngoài cùng là thư phòng kiêm phòng khách, gian chính giữa là phòng ngủ, ngăn cách với các gian nhỏ như giường ngủ, gian ngồi thiền, gian tắm rửa bằng một bức bình phong mang màu sắc cổ, hình dáng ưu nhã, gian trong cùng được dùng là phòng đan dược tạm thời.
Vừa vào đến cửa, thì nghe thấy một mùi thuốc đông y nồng nàn, mùi thuốc thơm tho không hề khó ngửi, xem ra đang luyện đan dược cường thân kiện thể gì đó. Trương Phù Bảo quẹo vào phòng ngủ, liền nhìn thấy bóng dáng của ca ca, y đang mặt đạo bào, khoanh chân ngồi ngay ngắn trên một cái bồ đoàn, đang lẳng lặng ngồi thiền.
Gian phòng tĩnh tọa được ngăn cách bằng bình phong liền kề phòng ngủ, trên bình phong chạm trổ hình hoa mai và tùng hạc, bức bình phong nửa mờ ảo giữa hoa văn hiện lên bóng lưng của Thiên Sư.
Trương Phù Bảo vốn định đi qua, đi đến nửa đường lại do dự mà dừng bước. Nàng rầu rĩ không vui quẹo sang phòng ngủ của ca ca, đặt mộng ngồi trên giường một lát, cuối cùng không nhịn được nói: -Ca, chẳng phải huynh luôn muốn biết bốn câu nói mà cha để lại cho muội sao? Hôm nay muội nói cho huynh biết được không?
Trương Thiên Sư khẽ giật bả vại, lại không hề lên tiếng. Trương Phù Bảo biết y đang luyện công vận khí, yên lặng ngồi thiền, giữa chừng không tiện nói chuyện. Ngược lại như vậy càng tốt, cho dù là huynh muội ở bên nhau từ nhỏ, nhưng chuyện này chung quy cũng xấu hổ không dám nói. Nếu ca ca thật sự đáp lời, nàng ngược lại không có can đảm nói ra.
Lặng yên ngồi một lát, Trương Phù Bảo sâu xa nói: -Trên dòng sông dưới ánh trăng khuyết, nắm lụa đỏ trên núi xương trắng, khi nổi binh qua xuân anh động, trước tượng Lão Quân tìm phu quân. Đây là bốn câu nói liên quan đến chung thân đại sự mà cha đã phán cho muội. Ca, muội trăm phương ngàn kế tránh né, cuối cùng vẫn đi đến trước mặt hắn, bây giờ ngay đến câu cuối cùng cũng ứng nghiệm luôn rồi.
-Ca, huynh có biết người đó là ai không?
Nàng cắn môi, nói cực kỳ nhanh: -Người đó chính là Dương Lăng.
Bóng dáng của Trương Thiên Sư lại khẽ động, Phù Bảo khẽ thở dài nói: -Muội cũng không biết nói sao mới được. Thường nói nhân duyên do trời định, muội là con gái của Thiên Sư, nhưng cuối cùng cũng không chạy thoát được sự sắp đặt của số mệnh. Tránh tới tránh lui, ai biết Ninh Vương lại làm phản, ai biết Hoàng thượng lại ngự giá thân chinh, cuối cùng còn dẫn hắn đến trước mặt muội nữa.
Nàng u oán liếc mắt nhìn ca ca, nói: -Còn có tượng Lão Quân mà huynh đích thân thi pháp khai quang, huynh không phải nói là muốn kính hiến cho Hoàng thượng sao? Bây giờ lại không biết làm sao mà lại đặt trong thư phòng Dương Lăng. Xong đời rồi, ngay cả Lý Lão Quân cũng giúp hắn, huynh muốn người ta phải làm sao đây?
Trương Thiên Sư yên lặng ngồi không hề lên tiếng, Trương Phù Bảo vểnh môi nói: -Hắnhắn từ lâu đã biết muội và hắn có duyên phận phu thê, hai năm trước hắn đã biết rồi. Tên này thật âm hiểm, vẫn luôn giả vờ như là không có việc gì cả, bây giờ muội cũng biết rồi, làm người ta ngại gặp hắn.
Nàng thấy ca ca vẫn không nói gì, không khỏi vừa giận vừa thẹn nhảy xuống giường, dậm chân một cái nói: -Đều tại huynh? Nếu không phải mang người ta ra ngoài, nếu huynh không mang người ta ra ngoài, thì sẽ có chuyện này sao? Trong lòng tên kia nhất định đang cười đắc ý, cười muội tự mình đưa đến cười. Những gì nên nói người ta đã nói với huynh rồi, huynh là đại ca của muội, huynhhuynh xem rồi làm đi.
Ý trong lời nói của Trương Phù Bảo rất rõ ràng, nàng cũng biết đại ca nghe ra rồi, cho nên vừa nói ra miệng thì mặt mũi đỏ bừng, vừa nói xong thì cũng chạy trốn lao ra ngoài.
Dưới hàng lang bên hông, hai thị vệ vòng ra, nhìn thấy bóng dáng Trương Phù Bảo rời đi nói: -Tiểu Thiên Sư sao lại đi vội vã như vậy?
Người kia lắc đầu nói: -Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Quan sát cẩn thận chút, đừng để những kẻ không có phận sự đi vào quấy rầy Hoàng thượng là được.
Hai người chậm rãi đi đến dưới tường, ở đó có mấy chiếc ghế đá, một khóm hoa tươi, ánh mặt trời đang chiếu ở đó, ấm áp ôn hòa, hương thơm ngập mũi.
Cửa đan phòng mở ra, Trương Thiên Sư đầu đầy mồ hôi đi ra. Phòng luyện đan này được thiếp lập tạm thời, vốn dĩ điều kiện thông gió không được tốt lắm, Hoàng thượng lại đang ngồi thiền ở phòng ngoài, y sợ mùi vị quá nồng về hun đến Hoàng thượng, cho nên cài cửa phòng lại rất kín kẽ, chỉ mở một cửa sổ để thông gió, làm cho đỏ bừng cả mặt.
-Hoàng thượng, bần đạo đã luyện xong thuốc giải bệnh rồi.
-Ừm? Chính Đức Hoàng Đế ngồi ở đó lấm la lấm lét đang tiêu hóa tin tức kỳ lạ vừa nghe được, vừa nghe thấy câu này thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, liền vội vàng đứng dậy khỏi bồ đoàn nhận lấy, vui vẻ nói: -Đã luyện thành công rồi?
-Phải. Hoàng thượng, mười hai viên dược hoàn này là đủ rồi. Hoàng quý phi mỗi ngày uống một viên, qua mười hai ngày thì có thể trừ bỏ hết tất cả độc tính của độc thạch tính ngày xưa uống vào ra khỏi cơ thể.
Chính Đức vừa mừng vừa sợ, tiếp nhận lấy cái hộp nhỏ bé như là cầm trân bích vậy, kích động nói: -Chỉ cần giải được độc tính, Nhất Tiên có thể mang thai rồi sao?
Cao nhân Đạo gia phần lớn tinh thông y thuật, y xem bệnh bắt mạch cho Hoàng thượng, nhìn khí sắc tướng mạo của Hoàng đế, không giống như vô hậu. Có điều Trương Thiên Sư cũng không tặng Quan Âm, y cũng không dám cam đoan, thế là chỉ mỉm cười nói: -Hoàng thượng đừng vội, sau khi đến Kinh, bần đạo lại luyện chế một lò Long phượng đan kính hiến Hoàng thượng, Hoàng thượng phúc lôc không ai bằng, tương lai dĩ nhiên là con cháu thành đàn rồi.
Đạo gia luyện đan, không chỉ sử dụng tiên chi thần dược bổ dưỡng, mà còn từng tìm hiểu sơ qua về những thứ như thủy ngân, thạch tín. Chính Đức Hoàng Đế vốn có Hoàng hậu, nhiều phi tử, bây giờ thành thân cùng Đường Nhất Tiên, càng thường xuyên cùng phòng hơn, nhưng trước sau không có con. Chính Đức thân là vua của một nước, con nối dòng kế thừa đã không chỉ là chuyện một nhà một người nữa, đó là chuyện lớn liên quan đến an ổn của quốc gia, sao có thể không nóng vội trong lòng chứ?
Y vừa thấy Trương Thiên Sư có bản lĩnh từ sớm đã nhìn ra công chúa Vĩnh Phúc và Dương Lăng có duyên vợ chồng, liền lén lút nhờ y giúp đỡ. Trương Thiên Sư đã giỏi coi tướng, lại tinh thông y thuật, đã nhìn ra trên người Đường Nhất Tiên có độc tố vẫn chưa trừ hết. Chính Đức hỏi Đường Nhất Tiên, Đường Nhất Tiên lúc này mới biết lúc trước vì đẹp da mà dùng thạch tín, không ngờ lại ảnh hưởng lớn đến thế, bây giờ suy nghĩ chuyện làm mẹ, lúc này mới hối hận không kịp.
Thể chất Đường Nhất Tiên như thế, Chính Đức thì sao. Trương Thiên Sư nhìn, nghe, hỏi, sờ một phen, biết y là người trời sinh hơi yếu, may mà vị thiên tử này còn biết tiết chế, chỉ cần dùng dược vật bồi bổ dưỡng thể, vậy thì muốn sinh con dưỡng cái không còn trở ngại nữa.
Chính Đức Hoàng Đế tuy nghe y nói mơ hồ, ngữ khí lại vô cùng chắc chắn, biết đây là tật xấu thường lệ của người làm thần tử, ai nói với Hoàng thượng cũng sẽ chừa lại mấy đường lui. Ngữ khí của y lại trầm ổn như thế, vậy thì ít nhất cũng nắm chắc tám phần mới phải. Nghĩ đến chuyện không lâu sau ái thê của mình có thể mang thai đứa con của mình, Chính Đức nhất thời long nhan đại duyệt, cầm lấy cái hộp bảo bối kia không nỡ buông xuống.
Chính Đức hận không thể lập tức bảo Đường Nhất Tiên uống một viên đan dược trước, y xoay người muốn đi, đột nhiên nhớ lại chuyện vừa rồi, bất giác lại dừng bước, nửa cười nửa không xoay người lại, chậm rãi nói:
-Thiên Sư, vừa rồi trẫm ngồi thiền nhập định theo phương pháp mà ngươi dạy, đột nhiên tâm huyết trào dâng, trẫm bấm tay tính toán, tính ra được một chuyện lạ.
-Hửm? Tư chất của Hoàng thượng quả nhiên phàm nhân không thể có được, nhập định mấy lần liền có thể cảm ứng được thiên nhân rồi sao? Không biết Hoàng thượng tính ra được chuyện gì?
Chính Đức ra vẻ huyền bí mà nói ra bí mật vừa rồi Trương Phù Bảo hiểu lầm y là ca ca nên thổ lộ. Trương Thiên Sư biết phụ thân từng bốc một quẻ việc chung thân cho đứa con gái nhỏ mà ông sủng ái nhất, có điều trước sau vẫn không biết lời phán cụ thể, lúc này nghe Chính Đức nói rõ ràng rành mạch, làm sao còn có thể không tin là thật chứ?
Y kinh ngạc nói:
-Lại có việc này! Hóa ra người chân mạng của muội muội là Uy Quốc Công!
Y nói đến đây, đột nhiên nhớ ra Hoàng thượng đã hứa gả hai muội muội cho Dương Lăng, lần này mình và Hoàng thượng còn kết thành thân thích, chỉ là không biết muội muội của mình cũng phải gả cho Dương Lăng, Hoàng thượng có vui vẻ hay không đây.
Trương Thiên Sư đang thấp thỏm trong lòng, Chính Đức Hoàng Đế lại cười ha ha nói: -Trẫm đã nghe thấy thiên cơ này thì coi như là chủ ý của trời cao. Việc này giao cho trẫm làm đi, chỉ đợi khi ái phi của trẫm có tin vui, trẫm liền đích thân chủ trì đại lễ cho lệnh muội, được không?
Trương Thiên Sư thở phào nhẹ nhõm, vội nói:
-Dạ, bần đạo toàn bộ nghe theo sắp xếp của Hoàng thượng!
Chính Đức gật đầu, chợt khuôn mặt nghiêm túc lại, nói: -Thiên Sư à, khụ khụ, ngươi có thể tính cho trẫm một chút, muội phu kia của ta rốt cuộc còn muốn lấy bao nhiêu nữ nhân nữa không?
Lát sau, Chính Đức Hoàng Đế mặc đạo bào, ôm theo hộp gỗ, đi ra khỏi phòng Trương Thiên Sư. Trương Thiên Sư nhắm mắt theo sát phía sau, loáng thoáng nghe thấy Chính Đức Hoàng Đế lẩm ba lẩm bẩm nói: -Trẫm phải ra một Thánh chỉ cho hắn, sau này không được trẫm gật đầu thì không thể tiếp tục thu nhận.