Ngược Về Thời Minh

Chương 449-3: Ngửa bài lần nữa (3)



Đợi khi bọn họ làm ầm ĩ không sai biệt lắm rồi, xung quanh đột nhay nhảy ra mấy đội ngũ nghiêm chỉnh thẳng hàng, anh thương như rừng, mũi đao như tuyết, giáp trụ sáng chói, chiến bào màu vàng sáng, trên mũ cắm một cọng lông thiên nga xình xịch loạn chiến.

Ngoại Tứ gia quân! Đây là thân quân của Hoàng thượng, Ngự lâm quân trong Ngự lâm quân, Ngoại tứ gia quân mà Hoàng thượng đích thân đảm nhiệm chức Đại tướng quân uy vũ thống lĩnh ba quân. Trước Ngọ Môn nhất thời yên tĩnh lại, đội ngũ từng bước từng bước ép sát một cách chỉnh tề, tiếng nện bước cạch cạch đều phát ra âm thanh nặng nề hùng hậu như sắt thép, chúng văn võ bá quan đều có cảm giác áp bức đến thở không nổi.

Trước người trăm bước, "cạch" một tiếng, đội ngũ dừng bước, nhưng cảm giác áp bức khó thở kia không hề mất đi, vẻ mặt chúng binh sĩ ai ai cũng lạnh lùng giống như một khu rừng bằng sắt thép vậy.

Khi tú tài gặp binh thì nên làm sao đây?

Các "tú tài" ai cưỡi ngựa thì cưỡi, ai ngồi kiệu thì ngồi, đều kết thành từng đội ra khỏi thành Bắc Kinh, dưới sự yểm hộ của đại quân Hứa Thái "nhanh nhanh chóng chóng" chạy đến Thông Châu triều kiến thiên tử. Trong kinh rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, có một số người cao cấp hoặc là nghe ngóng, hoặc là phỏng đoán, cũng ít nhiều biết được một chút, còn đại đa số người, đặc biệt là đám hoàng thân quốc thích xưa nay không hỏi triều chính lại mơ mơ hồ hồ, không biết thế nào.

Nhà ngục Nam Kinh, một tướng quân y giáp sáng choang đang ngồi trên ghế, quân phục phẳng phiu rắn chắc, dưới giày giẫm một người, vết máu thân thể loang lổ, hai tay bị trói ngược ngã trên nền đất ẩm ướt dơ bẩn, giống như một con heo chờ làm thịt vậy.

Giang Bân cười rộ lên khanh khách: -Tiền đại nhân, mùi vị thế nào hả?

-Chậc chậc chậc, không có phản ứng, à! Ta quên mất, Tiền đại nhân chỉ giống đàn ông khi đối phó nữ nhân thôi, có phải là nên tìm nữ nhân đến cho ngài mới được không nha? Đáng tiếc, đại ngục trong quân không cho phép nữ nhân bước vào, ngài nói phải làm sao đây?

-Ưmưm ưm Tiền Ninh giãy người một cái, miệng của gã bị nhét một miếng giẻ rách, căn bản không nói chuyện được.

Hạ thể của gã cũng không biết làm sao, dựng thẳng đứng lên như một cây thương, phần gốc lại bị một sợi gân trâu trói chặt lại, cũng không biết sung huyết đã bao lâu mà trước sau không biến mất được, màu sắc vì bị sung huyết quá lâu mà bóng lưỡng tím ngắt, móc roi sắt nhọn trong tay Giang Bân đâm lên trên đó, liền chảy ra giọt máu hôi thối có màu tím đen, xem ra máu dịch trương ứ từ lâu đã biến chất thậm chí là đọng lại ở đó, bằng không thì chỉ cần phá một lỗ thì đã phun vọt ra rồi.

Giang Bân cợt nhả nói: -Tiền huynh, thủ hạ của huynh đệ phục vụ có được chu đáo không hả? Ha ha, hầu hạ người khác không chỉ có người của Cẩm Y Vệ mới hiểu được đâu, nhân tài trong quân cũng nhiều lắm nha.

Ánh mắt của Tiền Ninh đã sắp phun ra lửa rồi, ra nông nỗi như vậy, gã còn gì phải sợ nữa chứ? Bây giờ gã có khác gì thái giám chứ, thậm chí còn không bằng cả thái giám nữa, cho dù mấy ngày chưa uống giọt nước nào, nhưng khó tránh của có nước tiểu, nhưng bây giờ căn bản không thải ra được, bụng dưới của gã bây giờ cứng như sắt, nỗi đau này không thể nào nói rõ được.

-Đám khốn kiếp hỗn trướng các ngươi! Giang Bân quay đầu mắng thủ hạ: -Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, Tiền đại nhân và ta có giao tình không đánh không quen biết, bảo các ngươi hầu hạ Tiền đại nhân thoải mái, nhìn xem dáng vẻ của Tiền đại nhân hình như còn chưa thoải mái đó, không hề khiến lão tử bớt lo chút nào mà!

-Dạ dạ dạ!

Giang Bân nghiêng đầu lại, gió xuân đầy mặt nói: -Tiền huynh, ta nói huynh nghe nha!

Tiền Ninh: -Ô ô ô

Giang Bân: -Ta và huynh cũng là huynh đệ, giao tình sâu đậm, huynh yên tâm đi, kiều thê mỹ thiếp của huynh, ta nhất định sẽ chăm sóc các nàng thật tốt, tuyệt đối không để các nàng thiếu cơm thiếu áo đâu. Khi huynh đệ nhớ tới huynh thì sẽ chăm sóc cho lão bà của huynh, cũng coi như là hoài niệm huynh vậy, huynh thấy biện pháp của huynh đệ có được không?

Tiền Ninh: -Ô ô ô

Giang Bân khoát tay nói:

-Huynh không cần cảm tạ ta, ai bảo huynh đệ là người thành thật chứ, nhận chút ân tình của người ta, Giang Bân ta nhất định sẽ báo lại như suối nha. Tiền huynh, đợi huynh lên đường rồi, huynh đệ ta còn phải bày linh đường trong phủ của huynh, để các phu nhân của huynh tế điện đúng giờ nữa!

Tiền Ninh: -Ô ô ô

Giang Bân: -Ôi, Tiền huynh à, ta biết huynh luyến tiếc ta, huynh đệ cũng luyến tiếc huynh nha! Chẳng phải huynh thích vẽ tranh trên người nữ nhân sao? Huynh xem như vậy được không, ngày mai huynh đệ sẽ bái họa sư giỏi nhất Nam Kinh làm thầy! Ta nhất định sẽ học vẽ tranh thủy mặc thật tốt, siêng năng luyện tập trên người lão bà ngươi, mỗi năm đến ngày giỗ của huynh, ta nhất định thay đổi thật đa hình đa dạng! Để khi các phu nhân của huynh bái tế huynh, huynh có thể triển lãm trước linh tiền một phen, để an ủi vong linh trên trời của huynh!

Tiền Ninh không nói ra lời, nhưng thân thể lại co quắp kịch liệt, cổ họng ho khan một trận, sau đó trong mũi tràn ra máu tươi, gã tức đến hộc máu, miệng lại bị chặn lại, hai hàng máu đỏ sẫm chảy ra khỏi mũi gã.

-Ha ha ha ha Giang Bân ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười quẩn quanh không ngừng khắp nơi, thật lâu sau, y nhấc mũi giày cọ xác máu mũi của Tiền Ninh, sau đó đứng dậy nói: -Mọi người là hảo huynh đệ mà, huynh nhìn huynh xem, cảm động đến mức này sao?

Máu lại chảy ra từ mũi của Tiền Ninh, Giang Bân chậm rãi đứng dậy, chống lại đôi mắt trợn lên như cá chết của Tiền Ninh, móc một chiếc mũ nhỏ màu xanh mượt từ trong lòng ra, để Tiền Ninh nhìn cho rõ, sau đó "phạch" một tiếng đội lên đầu gã, Tiền Ninh ra sức giãy dụa, muốn giãy cho nó rơi ra.

Giang Bân nửa cười nửa không nói: -Lão Tiền à, huynh đệ ta đặc biệt sai người làm mấy trăm chiếc mũ nhỏ như vậy, huynh yên tâm, ta sẽ thường xuyên đốt cho huynh một cái, để trên đầu huynh giống như núi xanh không già vậy, xanh um tươi tốt.

-Đúng rồi, huynh không yên tâm nhất chính là đứa con nhỏ chưa trưởng thành của huynh mà? Ta sẽ bồi dưỡng nó thật tốt, để sau khi nó trưởng thành rồi sẽ trở thành một đại quy công số một trong thanh lâu Nam Kinh, như vậy mới xứng với chiếc nón xanh quanh năm tươi tốt của huynh chứ hả.

-Ặc! Ặc!,,, Thân thể của Tiền Ninh giống như sốt rét vậy, máu tươi tuôn mạnh ra ngoài như suối, thân thể gã giãy dụa càng lợi hại, máu tuôn ra càng nhiều, cả một cái mũi bị máu là mờ cả, thân thể co quắp dần chậm lại, dần dần không động đậy nữa.

Trên mặt Giang Bân dần mất đi nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén nhọn hoắc, một thân binh đi qua đá Tiền Ninh hai cái, sau đó ngẩng đầu nói: -Đại nhân

Giang Bân khoát tay chặn lại, xoay người đi ra ngoài. Ra khỏi nhà ngục, dưới ánh mặt trời, một thân binh tâm phúc đi theo y từ Tuyên Phủ đến Kim Lăng lặng lẽ chạy theo, nhỏ giọng nói: -Đại nhân, Tiền Ninh tức chết rồi.

Giang Bân ngửa mặt lên trời thở dài, thả lỏng đường nét dữ tợn trên mặt.

Thân binh kia lại cười khẽ nói: -Đại nhân, mấy tiểu thiếp của Tiền Ninh quả thật như hoa như ngọc, kiều mỵ động lòng người, có cần cho ngài?

Giang Bân cười ha ha, vỗ bờ vai gã nói: -Tiểu Văn Tử, vừa rồi ta muốn chọc giận gã nên mới nói thế, ngươi thật sự cho rằng ta muốn học theo gã sao? Lần này một lúc, lần sau một lúc. Bây giờ lão tử không phải là quản lý lưu manh, mà là tướng quân, hiểu không?

-Tương lai, ta cũng có thể đứng trong triều, làm như vậy giải hận thì giải hận, nhưng để lại nhược điểm cho người ta thì không đáng. Gia quyến của phạm quan vẫn để cho nha môn pháp ti xử lý tốt hơn, các ngươi đừng nhúng tay vào, đại trượng phu công thành danh toại còn lo không có nữ nhân sao?

-Dạ! Tiểu Văn Tử cười trừ nói: -Đại nhân cao kiến.

Giang Bân kéo kéo bộ quan bào Phó Tổng binh Hùng Sư mới toanh, cười híp mắt nói: -Đương nhiên rồi, làm quan màlàm lâu thì dĩ nhiên biết nên làm sao rồi.

Đầu thành Thông Châu, dù lụa màu vàng che chắn.

Chính Đức Hoàng Đế và Dương Lăng, huynh muội Trương Thiên Sư đứng trên đầu thành, thị vệ bên cạnh đi theo, xa xa, thấp thoáng có thể nhìn thấy đại đội nhân mã đang uốn lượn tới đây.

-Nam Thông Châu, bắc Thông Châu, nam bắc Thông Châu thông nam bắc! Dương khanh, khanh đối thử xem thế nào?

Không ngờ lại Chính Đức còn có hứng thú này, Dương Lăng không hề nghĩ ngợi liền nói: -Đông mở tiệm, tây mở tiệm, đông tây mở tiệm làm đông

-Này, đây là thành liên, không dùng được, khanh phải nghĩ câu khác.

-Cái này Dương Lăng thầm nghĩ: -Ngoại trừ đông tây mở tiệm làm đông tây, ta chỉ nhớ được nam nữ học sinh sinh nam nữ thôi, còn có cái gì chứ?

Dương tú tài đáng thương thật sự không am hiểu đối câu, nhất thời cứng ngắc ở đó. Trương Thiên Sư nghe xong cũng nhíu mi khẽ nghĩ, nhất thời không nghĩ ra câu đối thích hợp, Chính Đức vốn đang chờ bá quan ở đây nên rảnh rỗi pha trò, cho nên cũng không gấp gáp.

Khóe mắt Trương Phù Bảo vẫn nhìn chằm chằm Dương Lăng, nhìn thấy hắn khó xử như vậy, không biết làm sao mà trong lòng cũng sốt ruột thay hắn. Nàng len lén liếc nhìn, trong lòng đột nhiên nghĩ ra câu đối, vội lặng lẽ lùi lại, đợi Dương Lăng nhìn lại thì vươn ngón trỏ, chỉ bên trái, chỉ bên phải, sau đó ngón tay khác cũng vươn ngón trỏ, hai ngón trỏ hợp lại một chỗ, lại chia thành trái phải.

Dương Lăng ngẩn ra:

-Đây là gì? Đấu đấu phi?

Trương Phù Bảo thấy hắn không hiểu, vừa gấp vừa giận đứng phía sau Hoàng đế nháy mắt ra hiệu với hắn. Trong lòng Dương Lăng xoay chuyển, đột nhiên nghĩ ra, vui vẻ nói: -Tả thị vệ, hữu thị vệ, tả hữu thị vệ thị tả hữu!

Trương Phù Bảo nghe xong thì trên mặt lập tức nở nụ cười ngọt ngào, Chính Đức kinh ngạc nói: -Không tệ không tệ, thật sự không tệ, còn có thể ứng với tình cảnh trước mắt. Ừ, tốt nhất đương nhiên là đối đông tây, nhưng trong một lúc mà có thể nghĩ ra tả hữu thì cũng vô cùng khó có được rồi.

Dương Lăng chột dạ liếc nhìn Trương Phù Bảo, cười khan nói:

-Không biết trong lòng Hoàng thượng, ngoài trừ câu đối đông tây mở tiệm, còn có vế dưới nào ổn thỏa hơn? Tin rằng sẽ càng cao minh hơn câu của thần làm nhiều.

Chính Đức cười ha ha nói: -Trẫm phụ trách ra vế trên, không phụ trách ra vế dưới.

Dương Lăng tắc nghẹn, chắp tay nói: -Hoàng thượng anh minh!

Chính Đức cười ha ha, nghiêng mắt nhìn thấy bá quan trong kinh dưới thành càng ngày càng gần, đoạn nói: -Toàn bộ triều đình đều bị trẫm dời đến thành Thông Châu rồi. Bây giờ lập tức truyền ý chỉ cho các quan viên trọng yếu quân chính của các phủ đạo, trước khi trẫm dẫn theo bá quan về kinh, tất cả bố trí phải được hoàn thành!

-Dạ! Dương Lăng cũng không nói cười nữa, nghiêm túc đáp lại một tiếng.

Chính Đức Hoàng đế tọa trấn Thông Châu, quét sạch phản loạn trong kinh từ xa, điều văn võ bá quan ra khỏi Kinh thành, toàn bộ trói buộc dưới trướng, sau đó công bố điều lệnh từ Thông Châu, điều động thay đổi quan viên quan trọng các nơi bắt đầu, cuộc tẩy bài phục hồi quyền lực lan khắp cả nước nhanh chóng bắt đầu hoàn thành trong tay y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.