Ngược Về Thời Minh

Chương 452-2: Dòng chảy ngầm hoạt động (2)



Có một số chuyện làm trong bóng tối, Thành Khởi Vận cũng không nói với Dương Lăng. Điều Dương Lăng quan tâm là quốc gia, triều đình, vận mệnh của người Hán, còn Thành Khởi Vận chỉ là một cô gái bình thường. Nàng chỉ quan tâm tới người mình yêu, quan tâm đến tiền đồ và vận mệnh của chàng.

Từ xưa các bậc đế vương đã làm quá nhiều chuyện xấu, Dương Lăng đã là bậc quan thần tối cao, quyền lực không gì sánh nổi, còn Hoàng đế lại đang lớn dần lên, người có thể vẫn nể trọng ân sủng với Dương Lăng như thế không? Thành Khởi Vận không thể không tính toán cho tương lai người đàn ông của mình.

Thuở nhỏ nàng bị lạnh, tại sao nhất định phải chạy tới tái ngoại, hơn nữa còn đưa Vu Vĩnh tới Di Châu để tiện cho mình làm việc? Thật sự chỉ là việc buôn bán sao? Chuyện nàng bí mật làm còn nhiều hơn thế.

Trong kế hoạch ban đầu của nàng, Bá Nhan nhất định phải diệt, nhưng bộ tộc Ngõa Lạt lại chỉ có thể suy yếu chứ không tiêu diệt được, nuôi dưỡng thổ phỉ mà tự trọng, Dương Lăng trước sau mới được trọng dụng. Nàng dùng hết sức lực giúp đỡ Hồng nương tử rất nhiều. Thậm chí ngấm ngầm tổ chức một nhóm lish đánh thuê độc lập với triều đình ra. Ngoài mục đích ứng phó với tình thế trước mắt ra, thì còn làm bước đệm và tính toán cho tương lai của Dương Lăng.

Có khi nàng xót xa nghĩ trong lòng. Một người đàn ông từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của văn hóa Nho gia, đến giờ là cận thần của Chính Long như Dương Lăng, có phần vinh hạnh đặc biệt nào của hắn không phải là do đương kim Hoàng thượng ban cho? Nếu biết nàng có suy nghĩ đại nghịch bất đạo như thế, còn âm thầm làm rất nhiều chuyện, nói không chừng sẽ giết chết nàng trong cơn giận dữ?

Nhưng nàng chỉ là một tiểu nữ tử, quốc gia, dân tộc, đại nghĩa, bách tính, những việc này và những người này không liên quan tới nàng, những người này và triều đình này cũng chưa từng làm chuyện gì xứng đáng với nàng.

Đã từng là một Đại Lâu Nhi ích kỷ độc ác, chỉ muốn sống cho riêng mình. Bây giờ, một Thành Khởi Vận bỏ ra chân tình, chỉ muốn sống cho người đàn ông của mình, cho dù bị chàng hiểu lầm, làm tổn thương, thậm chí là chết vì chàng thì cũng không oán hận.

Mỗi lần gặp Dương Lăng, nàng đều đòi hỏi tình yêu của chàng giống như đói khát, bởi vì nàng không biết khi nào tất cả những chuyện mình đã làm trong bóng tối bị chàng phát hiện ra thì từ đó sẽ mất chàng. Không hy vong, cũng không nhắc tới chuyện chính thức gả vào cửa nhà họ Dương, trở thành người đàn bà danh chính ngôn thuận của chàng, cũng là vì nàng không biết cuối cùng hạnh phúc có được một người đàn ông thật lòng có thể duy trì được bao lâu.

Nàng sợ thủ đoạn thâm độc của mình sẽ có một ngày khiến Dương Lăng lạnh nhạt với mình, càng sợ tất cả những chuyện mình làm rõ ràng không trung thành với triều đình sẽ khiến chàng sinh lòng sợ hãi, thậm chí giết chết nàng để bảo vệ mình, do đó không dám cả sinh một đứa con, chỉ vì khi cần có người làm vật hy sinh, chàng sẽ không đến mức có quá nhiều ràng buộc mà không đành lòng.

Nàng hiểu rất rõ người đàn ông này, vì người nhà của mình, chàng có thể liều mạng, đối địch với tất cả thiên hạ, chịu đựng tất cả ách vận, chứ nhất quyết không để cho người thân của chàng phải chịu bất cứ tổn thương nào. Còn nàng một khi đã có cốt nhục của chàng, có sự giao hoa giữa linh hồn và xác thịt với chàng, một khi có chuyện, chàng sẽ không thể đứng ngoài câu chuyện được, tới khi đó ngay cả chàng cũng không gánh được, đó là ngày mà Dương gia vô vọng.

Cho nên, nàng vẫn du di giữa giới hạn của tình nhân và vợ, kìm nén mong muốn tốt đẹp làm vợ và làm mẹ, sau khi hoan hảo với Dương Lăng, nàng luôn dùng bí pháp của thanh lâu để tránh thai. Đợi Dương Lăng ngủ say, nhớ tới những điều này lại thấy lòng chua xót, đã bao lần trằn trọc khó ngủ, bao lần nước mắt thấm ướt vạt áo.

Ba ngàn bài thơ của Thành Khởi Vận, tâm sự lả lướt nào ai biết? Dương Lăng có biết nàng vì hạnh phúc và sự tồn tại lâu dài của hắn và cả nhà đã không oán không hận trả cái giá như thế không?

Người con gái giống như nước này, lúc nhỏ gặp bất hạnh trải qua đủ nhọc nhằn. Cả đời đều dùng nhan sắc và trí tuệ của mình để đấu tranh với vận mệnh, sau khi nàng đã có chỗ dựa, đem mọi thứ mình có không giữ lại gì trao cho Dương Lăng, giờ còn dùng cả đôi vai mỏng manh yếu đuối, mạo hiểm mất đi lòng yêu thương của hắn, để gánh trách nhiệm yên ổn hạnh phúc cả đời trong tương lai của hắn.

Hiện giờ, một suy nghĩ rõ rệt nhất của Dương Lăng là mở ra một kế hoạch mới theo hướng phấn đấu của hắn, cũng để cho tư tưởng nặng nề của Thành Khởi Vận được giải phóng triệt để.

Nếu suy nghĩ của chàng được thực hiện thì sẽ có cách để chàng không phụ ân huệ của Hoàng thượng, đồng thời lại tìm kiếm được an toàn và địa vị dài lâu cho bản thân. Bản thân mình cũng không cần dốc sức lo lắng cho tương lai của chàng, lén lút làm rất nhiều chuyện mà pháp luật không dung, quân thần đại nghĩa không tha, càng không phải lo sẽ làm chàng giận mình, vứt bỏ mình.

Thành Khởi Vận rất vui, thật sự rất vui.

Lúc tới Đóa Nhan Vệ đã là hoàng hôn, sắc núi đã nhuốm màu xanh thẫm.

Ánh mặt trời mờ mờ bao phủ thảo nguyên rộng lớn vô bờ. Gió thổi cây cỏ đung đưa, tiếng dê kêu, trâu rống, ngựa hí trong gió tạo thành âm thanh thê lương, sau đó, đám dê, trâu, ngựa đã tập trung lại giống như dời non lấp biển.

Thật là một bức tranh tươi đẹp hùng tráng biết bao! Đây là một bản tình ca ai oán thê lương.

Trâu đen, ngựa vàng, dê trắng, trùng trùng điệp điệp lao đi giữa đám cỏ xanh trên núi, Dương Lăng vén rèm xe lên, dõi mắt ngắm nhìn mọi thứ tràn đầy sức sống, vẻ mặt lấp lánh hưng phấn, đồng tử cũng sáng long lanh, đây là cảnh đẹp vĩ đại nhường nào! Là trời đất rộng lớn nhường nào! Ngắm nhìn cảnh tượng này, ngay cả trái tim hắn cũng đột nhiên khoáng đạt hơn nhiều.

Thành Khởi Vận cũng bước ra khỏi xe, đứng trên thềm trước xe, con chim nhỏ nép vào lòng Dương Lăng như con người. Từ xa có tiếng hát vang tới, tiếng hát cao vút mà thê lương, không nghe ra họ đang hát gì, nhưng tình cảm con người lại đã không khỏi bị cảm hóa.

Từ đây đi tiếp về phía trước là thảo nguyên rộng lớn mênh mông, trên thảo nguyên này giờ chỉ có mấy con kên kên, mãnh hổ và sói hoang, bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào gia viên Đại Minh, cắn xé cả người lẫn vật, phá hỏng thành trì, đợi đến khi bọn chúng bị tiêu diệt, nơi này sẽ trở thành vườn hoa của Đại Minh, Một con đường bằng phẳng xuyên qua đây, chạy thẳng tới phương bắc xa xôi, vô cùng vo tận, kéo dài tới tận Bắc cực…

Dương Lăng vừa nhìn vừa nghĩ, trong lòng đầy hưng phấn và khát khao.

Thành Khởi Vận nhẹ nhàng nắm cánh tay hắn, rúc vào ngực người đàn ông mình yêu thương sâu sắc cả đời, ánh mắt cũng đong đầy khát khao và hy vọng. Nơi này nhất định phải được giải quyết triệt để, để nó trở thành một mảnh đất yên vui hiền hòa. Sau đó sẽ có tương lai rộng mở đang chào đón hai người, thường xuyên kề cận bên cạnh người đàn ông yêu thương, còn sinh mấy đứa con với chàng…

Trái tim Thành Khởi Vận đập thình thịch, lòng nàng đều say rồi, người con gái giống như nước này bừng lên vẻ xinh đẹp khác thường trên khuôn mặt, ánh chiều tà chiếu vào dung nhan yêu kiều không gì sánh được của nàng, Hai đồng tử rạng rỡ lấp lánh, bỗng nhiên biến thành hai chén rượu ngon thấm nhuần…

Nơi trú quân của Đóa Nhan Vệ là một địa phương nửa đô thị hóa. Nó không có tường thành cao vút và chiến hào, bốn phía là các lều Mông Cổ lớn nhỏ, đó cihnsh là nơi cở của dân du mục, chợ, chỗ chính giữa nhất lại là những căn nhà cao lớn được xây bằng gạch đá, đó là nơi ở của các quý tộc, còn chỗ hào hoa nhất và ở vị trí trung tâm là vương phủ của Thuận Minh vương.

Hiện giờ bởi vì Đóa Nhan Vệ nữ vương muốn lựa chọn bạn đời trong lễ hội Naadam, nhất thời phong vân tế hội, ngư long hỗn tạp nên vương phủ và chỗ ở của các quý tộc đều được canh phòng nghiêm ngặt, bởi thế dù Dương Lăng đóng giả thành thương lữ được đám dân du mục hoan nghênh nhất, hơn nữa còn lấy chiêu bài thương nhân Thành nhị gia hàng đầu Liêu Đông, nhưng vẫn không được vào.

Thành Khởi Vận có mấy lều Mông Cổ lớn ở bản địa, chỗ ở của dân du mục bên ngoài và chỗ ở của thương nhân trên thực tế cũng là chỗ ở cho các thị vệ của nàng. Giờ Dương Lăng đến, cảnh giới xung quanh càng nghiêm mật hơn, nàng và Dương Lăng cùng các thị vệ vừa vào ở là các lều trại bốn phía lập tức bước vào trạng thái bảo vệ nghiêm mật.

A Đức Ny đóng giữ ở đây đang điều tra động thái các bên để đưa ra phản ứng khẩn cấp vừa nghe thấy Dương Lăng đích thân tới mà không khỏi mừng rỡ, nàng đang ở gần chợ gần nhất chỗ đám quý tộc vương gia ở để thu thập báo cáo của thuộc hạ, vừa nghe tin về Dương Lăng liền lập tức lao ra khỏi phòng, lên ngựa phóng thẳng tới doanh trướng của Thành Khởi Vận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.