Ngược Về Thời Minh

Chương 452-4: Dòng chảy ngầm hoạt động (4)



Bạch Âm cười nhạt nói:

- Đương nhiên, nhưng chúng ta càng không thể quên, bộ tộc Ngõa Lạt từng rất ngạo mạn, hậu duệ của Thiên Thánh Khả Hãn tại sao lại rơi vào kết cục này? Là vì Diệc Tư Mã Nhân dẫn theo đại quân Ngõa Lạt các ngươi xâm lược và cướp bóc Ngột Lương Cáp tam vệ của chúng ta, nhưng lại bị người Thát Đát chặn đường lui của các ngươi, đánh cho các ngươi phải quăng mũ cởi giáp, hoảng sợ chạy một mạch về phía tây, từ đó không nổi dậy nữa.

Sau khi Diệc Tư Mã Nhân bị thiếu sư Thát Đát cởi hỏa xích bắn chết, các ngươi đã đại thương nguyên khí, buộc phải thần phục gia tộc Hoàng kim Hãn Đình. Bây giờ, là Hoa Đương vương gia của chúng ta ngăn cản Bá Nhan, làm nền móng của chúng lung lay, các ngươi mới có thể tích lũy lực lượng, ý định Đông sơn tái khởi.

Theo chúng ta thấy, Dương Anh là người dựa dẫm vào Bá Nhan, y là một người Hán, không có sự che chở của Bá Nhan, y dựa vào cái gì mà đứng vững được ở sông Oát Nan? Người Hán có câu: ‘Da không còn một cong lông’, chỉ cần Bá Nhan bị đánh hạ thì y tự nhiên cũng không đứng nổi nữa, chúng ta đã liên thủ thì phải làm thật bât ngờ, đánh cho Bá Nhan không kịp trở tay, sao lại phải đi đối phó với Dương Anh trước, một là tự tổn thương thực lực, hai là giúp Bá Nhan có thời gian chuẩn bị?

- Đối phó với Bá Nhan trước sao?

Mạnh Ân ngẩn ra, chậm rãi hớp một ngụm rượu, trầm ngâm không nói gì mà chỉ đứng dậy.

Bạch Âm nói tiếp:

- Nếu hiện giờ lưu vực sông Oat Nan không nằm trong tay Dương Anh thì người Ngõa Lạt các ngươi có thể tránh được người Thát Đát trực tiếp xuống phía đông tấn công Đóa Nhan Tam Vệ chúng ta. Không, ngươi không cần phải giải thích, ta hiểu thành ý hợp tác của các ngươi, nhưng thành ý này một khi người Thát Đát biến mất thì no còn duy trì được bao lâu? Chúng ta phải nhìn thẳng vào vấn đề này?

Đôi mắt Mạnh Ân đảo một vòng, thử dò hỏi:

- Lẽ nào… Bạch Âm đại nhân có ý phóng túng cho Bạch Y Quân, để chúng trở thành bước đệm giữa chúng ta? Ngài không sợ nuôi hổ gây họa sao?

Bạch Âm nheo mắt lại cười gằn, đáp:

- Mạnh Ân đại nhân, chỉ cần Bá Nhan bị đánh bại, thảo nguyên rộng lớn đó sẽ thuộc về hai chúng ta, chúng ta chia đều cả thảo nguyên, thế lực của Dương Anh tít ở phương bắc, chúng không thể kết thành một tuyến với người Hán, đồng thời, bản thân chúng chính là lũ phản loạn của triều đình Đại Minh, cũng không thể hợp tác với triều đình Đại Minh, chúng gần chúng ta nhất, e là con đường duy nhất cuối cùng chính là chạy tới nương nhờ chúng ta.

Đã có ý hợp tác, ta cũng không ngại thẳng thắn bày tỏ, ta hy vọng tầm mắt của các ngươi nhìn xa hơn một chút, đừng mong ngóng thảo nguyên sông Oát Nan đó. Nếu Bá Nhan sụp đổ, các ngươi thu hoạch được còn nhiều hơn việc đoạt về sông Oát Nan nhiều, chẳng phải vậy sao?

Mạnh Ân hít vào một hơi:

- Tên Bạch Ân này, ai cũng nói ông ta giảo quyệt mà nhát gan, không ngờ vừa có cơ hội ngấp nghé chức vị thủ lĩnh Đóa Nhan Tam Vệ thì dã tâm của ông ta cũng trở nên to hơn, xem ra, ông ta một lòng muốn giành lấy sông Oát Nan. Đóa Nhan Tam Vệ sau khi liên hôn thực tế đã biến thành hai Vệ, khi đó Vệ kia cũng chỉ có thể tuyệt vọng giậm chân tại chỗ lắng nghe hiệu lệnh của Bạch Âm sau khi sát nhập.

Sức mạnh to lớn sinh ra sau khi ba bộ phận hợp nhất lớn hơn nhiều nếu ba cái riêng rẽ. Khi đó tiêu diệt Bá Nhan, chia đều sáu vạn hộ ở thảo nguyên Thát Đát, Đóa Nhan Tam Vệ vì không có được sông Oát Nan nên lãnh địa của họ giống như hình một thanh lưỡi hái, trong cuộc tranh đoạt từng bước với Ngõa Lạt, chắc chắn sẽ chiếm lợi thế.

Bạch Âm thấy gã trầm ngâm không đáp, nét mặt cũng không vội, ông ta nâng chén rượu lên, dù bận đến mấy vẫn nhấp môi uống rượu, đợi câu trả lời của Mạnh Ân. Quyền chủ động trong tay ông, Ngõa Lạt càng lo lắng sự trỗi dậy trở lại của Bá Nhan hơn ông ta, càng mong ngóng sớm có ngày đứng lên từ dưới hình bóng của ông, điều kiện này, bọn họ buộc phải đồng ý.

Quả nhiên, trầm ngâm hồi lâu, Mạnh Ân cuối cùng cắn răng nói:

- Được. Ý kiến của ngài ta sẽ nhanh chóng chuyển tới Đại Hãn, tuy nhiên lần này sợ là chúng ta không thể phát động tập kích với Bá Nhan trong lễ hội Naadam được.

Bạch Âm nghiêm mặt nói:

- Mạnh Ân đại nhân, điều đó chính là thứ ta muốn nhìn thấy. Lễ hội Naadam lần này trên thực tế là ngày lành mà nữ vương tôn quý của chúng ta chọn rể thành thân, đồng thời, cũng là thời khắc quan trọng chính thức hợp nhất Đóa Nhan Tam Vệ. Ta không mong gây thêm rắc rối trong dịp này.

Về phần Bá Nhan. Chỉ cần Đóa Nhan Tam Vệ chúng ta hợp thành một luồng sức mạnh, hơn nữa liên minh với các ngươi. Vậy thì Bá Nhan sẽ phải đối mặt với hai luồng sức mạnh lớn mạnh không hề thua kém y. Bạch Y Quân của phương bắc từ lâu đã định thoát khỏi chúng, tất nhiên khó hình thành việc chung sức hợp tác, Bá Nhan có dũng mãnh thế nào cũng đâu phải đối thủ của chúng ta?

Gã cười bí hiểm, nói:

- Hơn nữa, ta tin rằng Diệc Bất Lạt Hãn hiện giờ không ở phương tây xa xôi, chắc y cũng đuổi tới gần đây rồi? Ngươi hãy chuyển lời của ta cho y sẽ vô cùng thuận tiện. Ta thậm chí hy vọng vào lúc thích hợp, trực tiếp gặp mặt Diệc Bất Lạt Hãn.

Mạnh Ân nhìn Ngân Kỳ nữ vương ngồi ngay ngắn ở ghế đầu tiên, trên mặt tiểu cô nương không có chút biểu cảm nào, hình như không có chút phật lòng nào đối với Bạch Âm.

Bạch Âm giật mình, vội cười nói:

- Đương nhiên phải được sự đồng ý của nữ vương chúng ta, ta mới có thể đại diện cho người tới gặp Diệc Bất Lạt Hãn vĩ đại, đúng không, Ngân Kỳ?

- Hả? Ồ, đúng vậy thúc phụ, ta còn nhỏ, rất nhiều chuyện không rõ lắm, thúc phụ là an đáp của phụ thân ta, thì cũng giống như phụ thân ta, ý của thúc chính là ý của ta.

Mạnh Ân nhìn vào trong mắt, hiểu ý mỉm cười, đứng dậy nói:

- Tốt lắm, ý của nữ vương ta đã rõ, ta sẽ nhanh chóng khôi phục Đại Hãn, đem kết quả lại cho người.

- Được!

Bạch Ân mỉm cười đứng lên, ôm Mạnh Ân chia tay, sau đó một thị vệ từ chỗ tối lẳng lặng bước ra, dẫn gã đi ra phía cửa hông.

Bạch Âm quay đầu nói với Ngân Kỳ:

- Ngân Kỳ, chúng ta tới đại sảnh uống một chén với mọi người đi.

Ngân Kỳ lắc đầu, trên mặt không giấu nổi vẻ bất đắc dĩ và mệt mỏi:

- Thôi, thúc phụ chiêu đãi mọi người thay ta đi, ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát.

Bạch Âm thản nhiên mỉm cười, ông đương nhiên Ngân Kỳ khá bất mãn việc ông thâu tóm tam bộ, hơn nữa còn chiếm đoạt đại quyền. Tuy nhiên nàng chỉ có thể tức giận chứ không dám nói, ngoại trừ tính cách trẻ con ra, còn có thể làm được gì chứ?

Sau lễ hội Naadam, nàng bèn lấy danh nữ vương, gả vào nhà ông, trở thành con dâu của ông, bản thân ông sẽ trở thành người cầm quyền thật sự của Đóa Nhan Tam Vệ, sau đó, cháu trai mình sẽ kế thừa danh hiệu Thuận minh vương. Nhà Bạch Âm sẽ trở thành chủ nhân thật sự, vị vua thật sự của thảo nguyên phía đông.

Ừ… có lẽ trong những năm sinh thời, còn có thể thống nhất toàn bộ thảo nguyên, trở thành Đại Khả Hãn, khi đó, chính danh hiệu Vương gia này của Đại Minh cũng không lạ lẫm gì, Ngân Kỳ ngoại trừ sinh con đẻ cái cho nhà Bạch Âm của ông ra thì chẳng còn tác dụng gì khác.

Nghĩ đến đây, Bạch Âm cười ha hả, nói:

- Được rồi, vậy cháu nghỉ đi, ta tới tiền sảnh đây.

Bạch Âm nói xong cũng không thi lễ, chắp tay sau lưng thản nhiên rời đi:

- Thuộc hạ của Hoa Đương có mấy vị Đại tướng, từ nay về sau họ chính là thuộc hạ của ta, giờ phải lôi kéo một chút.

Bạch Âm vừa đi vừa tính toán.

Ngân Kỳ đợi ông ta đi ra ngoài bèn nhảy phịch một cách từ trên chiếc giường, bàn tay nhỏ nắm chặt lại, bộ ngực nhỏ của nàng cũng phập phồng, rõ ràng cơn giận dữ trong lòng đã lên tới cực điểm.

Một lúc sau, nàng mới đè nén cơn giận trong lòng, mệt mỏi thở dài.

- Trên thảo nguyên, người mạnh luôn luôn là vua! Không cần tức giận việc ông ta không tôn trọng quyền uy của mình, trên thực tế, đó là vì mình không có điểm gì đáng để ông ta kính sợ.

Phía sau tấm bình phong sơn thủy của người Hán, ngăn cách một không gian nhỏ để bày đồ dùng đánh răng rửa mặt, sau đó bức tường trắng tinh bên cạnh lúc này lặng lẽ được mở ra, bên trong lại có một gian tiểu thất. Một chàng trai mặc quần áo trắng, đeo đao dưới sườn, dáng người cân xứng, ngũ quan xinh xắn như con gái thong thả đi ra từ bên trong.

- Đối với Dương Anh ta mà nói thì cũng thế!

Y mang theo nụ cười trên môi, nụ cười ấy đối với một thiếu nữ mà nói, có sức hấp dẫn vô tận. Đôi lông mày xinh đẹp khiến phụ nữ cũng phải ghen tị kia hơi nhíu lại, càng khí khái hào hùng.

- Giữa sói và dê, căn bản không có khả năng kết minh, chỉ có giữa sói và sói mới có khả năng dắt tay nhau liên kết. Ngây Kỳ cô nương xinh đẹp, nếu muốn hợp tác với Dương Anh ta, ngươi cũng phải có can đảm để bản thân mình biến thanh một con sói. Phải biết rằng, không ai vì thương hại ngươi mà khuất phục dưới trướng của ngươi.

Ngân Kỳ trợn tròn đôi mắt, nhìn chằm chằm hồi lâu, khuôn mặt bỗng nhiên ửng đỏ:

- Sói và đồng minh của sói, cũng có rất nhiều loại. Nói lại tỉ mỉ một lượt điều kiện của huynh cho ta nghe, ta nghĩ, ta cũng có một vài điều kiện, hy vọng huynh có thể đáp ứng, Dương Anh đại ca!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.