Ngược Về Thời Minh

Chương 456-1: Bước đầu khai chiến (1)



Lộ trình thi đấu trong vòng 70 dặm, đối với những kỵ sỹ này mà nói không phải là đoạn đường dài. Khi các đấu thủ cuốn bụi mà đi, xa xa, hai cánh có vô số mục dân cũng sải lưng ngựa hưng phấn đuổi theo.

Dương Lăng thấy tình cảnh này, trong lòng cũng thầm thấy yên tâm. Các đấu thủ không có yên ngựa, bàn đạp, trên người cũng không có vũ khí, chỉ dựa vào thân thủ cá nhân, cho dù có người trong lòng mang ý xấu, nhưng ai có thể là đối thủ của ba cao thủ trong ngoài nhà Hồng Nương Tử, Kinh Sát Thần này? Cũng loại trừ mục dân đi theo sau cũng đã có người có khả năng phóng ám tiễn.

Tất cả mục dân tới tham gia thịnh hội chen chúc ở đoạn cuối hành trình thi đấu của đại hội, nghển cổ lên nhìn về bóng người đầu tiên xuất hiện phía xa. Ngay cả Bạch Âm và A Cổ Đạt Mộc cũng căng thẳng đứng trên đài cao nhìn về phía xa. Dù sao, đây cũng không phải là trận đấu bình thường. Nó liên quan tới vinh quang một đời gia tộc của họ.

Mà lúc này, Dương Lăng lại thản nhiên quay trở về doanh trướng, dặn người bày rượu ngon thịt ngon, chuẩn bị ăn trưa. Thành Khởi Vận đang xem trận đấu, bỗng nhiên quay về trướng, tháo dải lụa trắng trên mặt xuống cười nói:

- Đại nhân quả là tài giỏi, không ngờ đã biết trước kết quả nhanh vậy sao?

Mày liễu thanh tú, xinh đẹp tuyệt trần, Dương Lăng ngắm nhìn bộ dạng vui vẻ của nàng nói:

- Xem thì thế nào chứ? Chúng ta trái phải cũng không thể so được với kết cục của trận đấu. Nó là cái gì? Chung quy lại là cái gì, thủ hay không thủ ở đó, kết quả cũng vẫn thế. Như thế thì có gì phải vội chứ?

Hắn đặt đôi đũa trước mặt Thành Khởi Vận, nói:

- Công phu của chúng ta ở bên ngoài, không ở trong trận đấu. Phải chú ý quan sát động tĩnh của các bên, đặc biệt là Bạch Âm. Bất luận họ có động tác hay không, trước khi trận đấu kết thúc, hành động của chúng ta vẫn phải triển khai. Đại hội Na Đạt Mộ lần này, người chiến thắng cuối cùng không phải là người đoạt được mũ tam nghệ, ôm người đẹp, mà là chúng ta.

Thành Khởi Vận mỉm cười, ngồi xuống ghế. Nàng vẫn chưa nói cho Dương Lăng biết chuyện liên minh giữa mình và Hồng Nương Tử bàn bạc với nhau liên hôn với bên ngoài. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, mặc dù hắn hạ lệnh không tiếc bất cứ giá nào, nhưng thủy chung vẫn không phải là người không từ mọi thủ đoạn.

Nói cho hắn biết chuyện trước, một khi hắn đưa ra mọi cách để ngăn cản, việc mình tập trung toàn bộ tài lực ở Đông Bắc từ hơn một năm trước, mở rộng thế lực và ảnh hưởng của Dương gia sẽ tan tành theo mây khói. Trước tiên phải làm việc trước, để nó không thể xoay chuyển được nữa. Tới khi đó vì Dương gia, vì hàng ngàn vạn bộ hạ trung thành với hắn, hắn không muốn đồng ý cũng không được. Cái đó gọi là khoác hoàng bào, đại khái là như vậy.

- Hắn có thể che chắn cho nữ nhân Hồng Nương Tử không giống phụ nữ kia, lẽ nào lại không thế thay ta gánh vác một lần? Huống hồ người ta là vì hắn chứ.

Nghĩ tới Dương Lăng ban đầu đối với Thôi Oanh Nhi đầy dũng cảm, dũng cảm đối đầu, dù nói trong lòng có nhiều duyên do, nhưng trong lòng Thành Khởi Vận vẫn có chút chua chát.

Sườn dê nướng màu vàng, đùi dê hấp cách thủy béo ngậy, mềm, chân dê kho tàu, thịt dê cầm tay, đương nhiên cũng không thể thiếu được dấm chua, hương vị dân dã. Mùi thơm xông lên mũi, không có sự tinh xảo hoa mỹ của ẩm thực Trung Nguyên, nhưng phong vị lại rất khác biệt và ngon miệng.

Đặc biệt là trong tiếng hân hoan của mục ca và tiếng kêu của trâu bò, khi ngắm nhìn thảm cỏ xanh biếc, hương vị độc đáo của món ăn đó dường như cũng càng thể hiện rõ ràng hơn. Dương Lăng bỗng phát hiện thấy có thể món ăn mỹ vị không chỉ có Thành Khởi Vận, còn có phong cảnh ở Tắc Ngoại. Nét thô sơ và nguyên thủy của Tắc Ngoại, cùng với sự nho nhã và xinh đẹp của Thành Khởi Vận hòa quyện lại, khiến cho người ta càng muốn ăn hơn.

Dương Lăng cầm con dao sắc bén lên, cắt miếng vú dê có dính cả xương và thịt xốp giòn thành mấy miếng, dùng mũi dao xiên một miếng mỡ màng nhất đặt vào đĩa Thành Khởi Vận. Thành Khởi Vận thì rót cho hắn một ly rượu vang Tây Vực đỏ như máu, trong lòng tính toán chủ ý, thấp giọng nói:

- Đại nhân cứ yên tâm, luận về tâm cơ, người trên thảo nguyên chung quy lại cũng còn kém thua một bậc. Ly gián, trừ gian, chỉnh hợp, ta tin chắc nhất định có thể làm được thuận lợi. Nhưng, ta lo lắng là một khi Ngân Kỳ thành công, chúng ta phải làm thế nào khống chế được thế lực của cô ta trong tay?

Một sợi dây thừng có thể trói được một con tuấn mã. Nhưng nếu sức mạnh của nó lớn hơn một con giao long, vậy thì sợi dây thừng không thể khống chế được nó. Đại nhân không cần phải vì cô ta là phụ nữ mà xem nhẹ lực lượng của cô ta. Khi một bộ lạc thảo nguyên lớn mạnh mà thống nhất xuất hiện, khuếch trương ra ngoài là điều không thể tránh được. Đó không phải là chuyện mà hai người đứng đầu có thể quyết định được, mà là ý chí của cả bộ lạc thảo nguyên.

- Chụp không được, vậy thì cưỡi đi, khống chế nó, để nó khuếch trương theo hướng của chúng ta mong muốn!

Dương Lăng cười nói.

Hắn hớp một ngụm rượu ngon, nói:

- Di dân ở bên cương, mở thị trường thông thương, hội nhập văn hóa, dung hợp dân tộc, là một chuyện lâu dài, nhất thời thì không thể nhìn thấy được hiệu quả. Ta đã từng suy nghĩ xem có nên làm theo một số phương pháp của một số bộ tộc Ba Thục hay không, đặt lưu quan ở cả thảo nguyên, xây dựng hộ tịch, xây dựng thành thị, đẩy nhanh tốc độ dung hợp.

Nhưng họ là dân tộc du mục, không có chỗ ở cố định. Phương thức quản lý này trong điều kiện giao thông và liên lạc hiện nay mà nói thì không thiết thực. Dẫu người tài giỏi hơn cũng không làm được. Thành Cát Tư Hãn lập nên một đế quốc, cũng chỉ có thể phân phong nó cho con cháu, họa thành các Tiểu Hãn quốc, cuối cùng cũng sụp đổ.

Bá Nhan Khả Hãn dùng vũ lực lớn mạnh thống nhất Thát Đát, xây dựng sáu vạn hộ tả hữu hai cánh, nhưng lại không có ly gián của chúng ta, vương quốc của hắn ta cũng có thế lực đầy dã tâm, sớm muộn cũng xảy ra nội chiến. Muốn thay đổi tất cả những điều này, phải thay đổi thói quen tồn tại của du mục, du săn đã hình thành hàng trăm nghìn năm của họ. Đây không phải là chuyện dễ dàng, huống hồ khí hậu, lượng mưa, điều kiện đất đai của thảo nguyên phương bắc cũng quyết định đại bộ phận không thích hợp phát triển nông nghiệp.

Muốn nắm được lực lượng lớn mạnh có thể hình thành chiến lược này trong tay bất kỳ khi nào, để nó thành vật sở hữu của mình, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào vũ lực của chúng ta lớn mạnh và quan hệ liên minh giữa hai bên. Muốn ổn định trong thời gian dài, dưới tiền đề tăng cường thực lực của bản thân triều ta, một là phải tăng cường niềm tin và cùng tồn tại của họ đối với người Hán chúng ta. Hai là tìm cho họ một khu đất để phát triển nông nghiệp thích hợp, để họ định cư.

Dương Lăng mỉm cười nói:

- Làm xong việc đầu tiên, thảo nguyên chỉ có ngựa, trâu, dê. Họ không có lá trà, vải dệt, không thể tinh luyện kim loại, thiếu ngũ cốc hoa màu. Họ chỉ có thể ỷ lại vào đồ của chúng ta. Trước đây triều đình đã có thủ đoạn khống chế những thứ này ở Tắc Bắc, bộ tộc Tây Vực. Hiện giờ xét về mặt phát triển Tây Vực, còn không bằng mở rộng kinh doanh buôn bán của nhân dân. Cuộc sống của họ tràn ngập sản phẩm của người Hán. Đó mới thực sự không thể tách rời khỏi chúng ta.

Chuyện thứ hai thì có hơn một chút, đất đai Quan Ngoại chủ yếu thích hợp phát triển nông nghiệp là ở phía đông. Ở đây hiện tại là Vệ Sở Đại Minh và dân Hán, người Nữ Chân, người Mông Cổ Đóa Nhan Tam Vệ phân chia thiên hạ. Tuy nhiên ta không muốn giao ở đây cho họ, còn cần phải nghĩ cách để họ rời khỏi nơi đây, tăng khả năng khống chế của triều đình ở đông bắc.

Nô Nhi Can Đô Ti lại tới Đô Chỉ Huy Sứ ti Liêu Đông, mãi cho tới khi tới Quan Nội, trải dài mấy ngàn dặm. Các Vệ Sở bị bộ lạc và người Nữ Chân của Đóa Nhan Tam Vệ ngăn cách, hai bên không thể cứu viện lẫn nhau. Giao thông trạm dịch Đại Minh cũng chịu ảnh hưởng.

Chỉ cần Đóa Nhan Tam Vệ rời khỏi đây, thông đạo phía bắc Đại Minh sẽ thông thuận khác thường. Phải mất mấy chục năm trời, người Nữ Chân sẽ hoàn toàn Hán hóa, Quan Ngoại sẽ không phải là Quan Ngoại nữa, Trường Thành cũng không phải là biên giới nữa. Kinh sư thiên tử trấn thủ sẽ biến thành hoa viên trung đường của Đại Minh mà không phải là môn hộ mà bất kỳ lúc nào cường địch cũng có thể xông vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.