Ngược Về Thời Minh

Chương 457-1: Bắt ve (1)



- Cành mây của Hãn Sơn uốn thành cánh cung, gân của Lộc kỳ lân làm thành dây cung; cung tên bắn xuyên qua 12 tầng mây trời, xua tan mây đen quỷ vực …

Tiếng ca hát vang lên trên thảo nguyên, trong lời ca ngợi đối với thần tiễn thủ, lễ hội Đạt Mộ đó bắt đầu bằng cuộc thi thuật bắn cung. Trận đấu chia ra làm ba loại bắn tĩnh, cưỡi ngựa bắn và bắn xa. Kiểu bắn cung, sức nặng, trường độ, lực kéo không hạn chế. Mỗi người bắn 9 mũi tên, chia ra thành ba lượt bắn hết. Từ số mũi tên trúng bia mà định ra ba người đứng đầu. Lúc này lần lượt chia ra sự cao thấp giữa người sử dụng thành thạo cung tiễn và người ngẫu nhiên sử dụng.

Đám người Hồng Nương Tử và Phong Lôi rất am hiểu về võ nghệ cá nhân. Thuật bắn tên so với xạ thủ tốp đầu tiên trên thảo nguyên này vẫn còn có sự chênh lệch. Bắn tĩnh và bắn xa, Hồng Nương Tử tiến vào tam giáp nhưng đành ở vị trí cuối cùng. Còn Phong Lôi, Kinh Phật Nhi ngay cả tốp 10 đứng đầu cũng không vào được. Về cơ bản đào thải sẽ tiếp tục tham gia vào cuộc thi đấu vật.

Cưỡi ngựa bắn cung, đứng vị trí thứ nhất không phải là Bố Hòa của Thái Ninh Vệ, cũng không phải Tô Hách Ba Lỗ của Phúc Dư Vệ, mà là Đại Hán Cáp Lạt của ba bộ tộc Nữ Chân cử ra. Thứ nhì là Bố Hòa. Thứ ba là Tô Hách Ba Lỗ. Đến lúc này Cáp Lạt của bộ tộc Nữ Chân lập tức thu hút sự chú ý của khắp nơi.

Bởi vì mặc dù Hồng Nương Tử trong trận đấu thuật cưỡi ngựa đã giành được giải quán quân, nhưng thể hình của nàng so với dũng sỹ Mông Cổ thực sự là quá mỏng manh. Còn cuộc thi đấu vật thì vận dụng tổng hợp sức mạnh và kỹ thuật, quý tộc Mông Cổ thường dùng đấu vật để tuyển chọn tăng lực sỹ, Hồng Nương Tử giống lực sỹ gì chứ?

Dương Lăng và Thành Khởi Vận dưới sự bảo vệ của các thị vệ đã tới trường đấu Bác Khắc, tìm một nơi trong quan trường được dân du mục dựng bao quanh thành hình tròn, học theo họ ngồi xuống chiếu, xem thi đấu ở giữa sân. Bên đó hiện giờ chỉ là một thảm cỏ mềm mại.

Trận đấu bắt đầu, cặp đôi thi đấu đầu tiên từ hai bên từ từ tiến vào trường đấu. Họ cùng đi vào, dân du mục đứng xung quanh hoan hô tạo thành một trận cười châm biếm. Tỉnh cảnh hai bên giống như một chú bò đực với cái sừng sắc bén đối mặt với một chú dê trắng. Sự đối lập như vậy, cuộc đua của trận đấu này quả thực không cần phải tiến hành tiếp nữa.

Nghênh diện đi tới là lực sỹ của Phúc Dư Vệ A Lạp Thản Ô Lạp. Đây một người đàn ông khoảng 20 tuổi, thân hình khôi ngô tuấn tú, vai rộng eo thon. Cổ y thô như cổ trâu đeo một mảnh vải đủ loại màu sắc làm thành vòng cổ … Giang Dát. Trên người y mặc một chiếc áo da để lộ bộ ngực đen thùi lùi. Phía trên chiếc áo bào dùng đồng thau ngâm thành. Phía dưới mặc chiếc quần nhiều ly được làm thành từ 16 tấc vải lụa màu sắc, chân đi ủng, uy phong lẫm liệt.

Nhìn từ trên xuống dưới người duy nhất đi vào bộ lạc Tháp Tạp sông Oát Nan Thôi Ưng. Hai mắt y nhướn lên, vẻ mặt lộ rõ nụ cười không tự nhiên. Dáng người mỏng mảnh này cho dù kỹ xảo khéo léo cũng không thể đánh bại y. Eo y đủ to gấp ba Thôi Ưng, chỉ cần dùng 3 phần lực cũng đủ để ném cái mặt trắng nõn này ra khỏi trường đấu rồi.

- Hắc, thay Tô Hách Ba Lỗ tiêu diệt người cạnh tranh này, Bạch Âm đại nhân nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ta.

A Lạp Thản Ô Lạp liếm môi, bật cười ha hả.

Mọi người đều nhận ra cái tên Thôi Ưng này là người Hán, nhưng sống tạp cư cùng Đóa Nhan Tam Vệ và Đại Minh Vệ Sở. Khách Hán ở đây lại là nhiều nhất, hiệu qua hai bên dung hợp tốt nhất. Không những nhiều người Mông ở nhà người Hán, học theo thói quen của người Hán. Chuyện hai bên liên hôn thông hôn hoặc thuê nhau làm việc cũng rất nhiều. Hai đại hán tục tằn Phong Lôi và Kinh Phật Nhi đã không nhận ra bộ dạng của người Hán. Đó là vì Thôi Oanh Nhi được yểm hộ rất tốt, không ai vì vậy mà nghi ngờ thân phận của nàng.

Thôi Oanh Nhi mặc quần áo đen, ôm người, giống như một người luyện võ Trung Nguyên. Cơ thể nàng so với thanh niên trai tráng này, khiến cho người ta có cảm giác nhỏ xinh. Mặc dù trong mắt người khác, nàng là một người đàn ông, đã có mục dân để mắt lớn tiếng hô hào, yêu cầu A Lạp Thản Ô Lạp thủ hạ lưu tình, đừng làm tổn thương hán khách tuấn tú như một cô nương này.

Đương nhiên, hô mạnh nhất chính là những cô nương Mông Cổ ngay thẳng nhiệt tình đó. Sự đồng tình và mẫu tính vô bờ khiến cho họ lập tức đứng về phía Hồng Nương Tử. Một khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp dù có đi cả thế giới này, trước mặt con gái cũng đều được hoan nghênh.

Đôi mắt Hồng Nương Tử nhìn chằm chằm vào người đàn ông Mông Cổ sừng sững như núi đối diện kia, lại lén nhìn về phía Dương Lăng đang trong đám người. Nếu hai bên không thể gặp nhau thì cũng thôi đi. Nhưng hai bên ở gần nhau như vậy, lại không thể hàng ngày được nhìn thấy hắn. Điều này đối với Thôi Oanh Nhi có tình cảm sâu nặng với Dương Lăng mà nói, chẳng khác nào là một sự dày vò.

Nhưng từ sau lần trước Dương Lăng nghiêm khắc giáo huấn nàng, nàng cũng không dám ỷ vào võ nghệ làm tự tiện làm chủ nữa. Là một đấu thủ đứng hạng hai trong trận đấu, nàng chắc chắn là muốn nhận được sự quan tâm của nhiều người. Hồng Nương Tử không quan tâm có người đánh vào chủ ý của nàng, lại sợ vì vậy là Dương Lăng rước lấy phiền muộn.

Chỉ liếc mắt một cái, gặp đúng lúc thần mắt Dương Lăng quan tâm, Hồng Nương Tử liền thu hồi ánh mắt lại, mím chặt môi lại.

Đối diện, A Lạp Thản Ô Lạp đã cất lên tiếng ca khiêu chiến. Đây là thói quen của đấu vật, trước khi xuất trướng hát ba lần bài hát khiêu chiến để lấy thanh thế. Vốn Thôi Oanh Nhi bên này cũng nên theo lệ đó mà hát, nhưng Hồng Nương Tử là người Trung Nguyên, thấy đối phương ca hát chỉ cảm thấy muốn bật cười, sao mà hát được chứ?

Thấy đối phương là đồng bọn của Phúc Dư Vệ đều đã ứng lời, khí thế vô cùng. Hồng Nương Tử còn chắp tay sau lưng đứng bất động ở đó. Phong Lôi lo lắng khí thế của nàng kém, lập tức kêu gọi các huynh đệ reo hò trợ uy. Trong số họ cũng có chiến sỹ Mông Cổ, cất cao bài hát khiêu chiến, mà thủ hạ vốn thuộc Bạch Y quân thì mồm năm miệng mười reo hò “thắng ngay trận đầu, mã đáo thành công, đánh hắn ta hoa rơi nước chảy”.

A Lạp Thản Ô Lạp làm thế nhảy như hùng ưng giương cánh nhảy ra sân. Còn Hồng Nương Tử thì vững vàng bước ra sân đấu, tới giữa khí định thần nhàn đứng lại đó, chân bất đinh bất bát, hai tay chắp sau lưng. Mặc dù thân hình nhỏ bé hơn y, động tác cũng không thích hợp với anh võ hùng thư của trận đấu người Mông Cổ, nhưng cao thủ giơ chân múa tay như vậy, tùy tiện một thần mắt đều có khí thế nghiêm nghị, không ai dám nói lời châm biếm.

A Lạp Thản Ô Lạp dang hai tay ra đi vòng quanh Hồng Nương Tử hai vồng. Hồng Nương Tử chỉ là đứng chắp tay, mắt nhìn hư không, bất luận hắn ta chuyển tới vị trí nào, không những không động, mà ngay cả khóe mắt cũng không nhúc nhích. A Lạp Thản Ô Lạp không thể kiềm chế nổi, hắn ta rống lên một tiếng lao tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.