Ngược Về Thời Minh

Chương 457-3: Bắt ve (3)



Cáp Lạt nâng chén lên, vừa uống cạn một bát rượu mạnh, nghe thấy một huynh đệ bên cạnh miêu tả vẻ đẹp của Nữ vương Ngân Kỳ, Cáp Lạt không khỏi đặt bát xuống cười lớn, dường như người con gái có thân phận cao quý, tư dung tuấn tú đó đã trở thành vợ của y rồi.

Thời tiết rất mát mẻ, gió thổi vào trong trướng đều là gió mát. Đây là ngày đẹp, Cáp Lạt y nhất định không thể phụ lại sự trọng vọng, thuận lợi ôm người đẹp về. Cáp Lạt suy nghĩ hồi lâu, dùng dao chắt miếng dồi nhét vào cái miệng to ngoác, nhai ngấu nghiến.

- Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!!

Tiếng xé vải vang lên, gió trong trướng lớn hơn, xung quanh doanh trướng bỗng nhiên bị hơn 10 chiếc đao thép sắc bén đồng thời mở ra. Tiếp theo đó là những người trong tay cầm dao sắc bén đó xông vào, không nói câu nào, liền đâm sau lưng người Nữ Chân đang kinh ngạc quay đầu lại.

Bị giết khi không có sự chuẩn bị, hơn nữa đối phương rõ ràng là tinh thông kỹ thuật đánh giáp lá cà. Tiếng xé vải vẫn còn văng vẳng bên tai, tiếng đao sắc liền vang lên trong trướng, tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, trên thảm bỗng có vũng máu tụ lại.

Thân là thủ lĩnh dũng mãnh Cáp Lạt cũng không thể may mắn thoát khỏi. Hia tay y nhếch lên, ngay cả khi một thanh niên người Hán anh tuấn xông vào bàn rượu, hoảng sợ phát hiện tốc độ kinh người của y xông vào, không ngờ có thể giống như quỷ mị, tránh sự phản kháng đột phát của y.

Không đúng, không phải lướt qua, thân người né sang một bên căn bản tốc độ không hề chậm trễ lao về phía trước. Tay Cáp Lạt vừa chạm vào cán dao, mũi dao sắc nhọn đã đâm vào cổ họng y. Tiếng cười nói, tiệc hỉ bỗng chốc tan biến, chỉ là trong khoảnh khắc, khắp nơi trong trướng đều là máu và đầu người, một cảnh thê lương.

- Đi!

Mệnh lệnh ngắn ngủi được phát ra từ người Hán đã đâm chết Cáp Lạt đó. Mũi sao của y cọ xát trên người Cáp Lạt, nhanh chóng cho vào vỏ, dẫn mấy người thanh niên đó ra khỏi trướng.

Xa xa, có hai mục dân đang đuổi bầy dê, bên cạnh mặt nước như gương bên hồ chăn thả, bỗng hiện ra mười mấy người từ trong trướng rách nát đi ra nhảy lên lưng ngựa, thản nhiên đi về phía xa. Xa xa, dường như căn bản không có ai chú ý tới tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây. Người cạnh tranh vị trí hôn phu Nữ vương đã bớt đi một người rồi.

Đúng lúc Hồng Nương Tử nhẹ nhàng quăng qua vai, cơ thể to lớn của Ô Lạp bỗng nhiên rơi xuống đất. Tin Cáp Lạt chết được truyền tới, cuộc thi trên thảo nguyên bỗng càng căng thẳng hơn.

Đại hội Đạt Mộ đó bị buộc dừng lại. Nữ vương Ngân Kỳ đích thân dẫn người đi xl chuyện của Cáp Lạt trước. Bộ lạc của Cáp Lạt trong mắt nàng đương nhiên là không chịu nổi một trận rồi. Bộ lạc Nữ Chân cũng không có thể lực lớn mạnh, cho dù là Nữ Chân chia ra thành ba bộ phận lớn, kỳ thực nội bộ mỗi bộ phận đều đầy sát khí muốn báo thù. Họ không đoàn kết, càng không có thủ lĩnh đủ lớn mạnh, cũng không có ảnh hưởng gì tới Đóa Nhan Tam Vệ.

Nhưng một con trai tù trưởng tới tham gia trận đấu chết ở lãnh địa của nàng. Đó là một thách thức đối với uy quyền của Nữ vương Đóa Nhan. Nếu nàng lúc này không đứng lên chủ trì đại cuộc, như vậy thì trước mặt toàn bộ bộ lạc xem như đã mất hết sự uy nghiêm của Nữ vương Thuận Minh.

Trước khi Hồng Nương Tử thể hiện công phu trác việt như vậy, Cáp Lạt là một người duy nhất trong số dũng sỹ ngoài Đóa Nhan Tam Vệ ra có tư cách giành giải quán quân. Lúc này bỗng nhiên y bị giết chết. Hơn nữa bộ lạc Nữ Chân này và các bộ lạc tham gia thi đấu khồng hề ăn tết. Giải thích duy nhất chính là có người đố kỵ với thực lực của y, cho nên dùng thủ đoạn bỉ ổi để diệt trừ mà thôi.

Thái Ninh Vệ có hiềm nghi, Phúc Dư Vệ cũng có hiềm nghi. Bất kỳ bên nào tham gia dự tranh giải người chiến thắng đều có hiềm nghi, duy có Hồng Nương Tử là không. Bởi vì công phu mà nàng thể hiện cho thấy nàng căn bản không cần dùng thủ đoạn này. Thậm chí, nàng còn là người các bên đều muốn diệt trừ.

Mục dân trên thảo nguyên hỏi thăm tin tức, tất cả mọi người đều bị lệnh cưỡng chế ở nguyên tại chỗ, tạm thời không được đi. Mãi cho tới khi hoàng hôn buông xuống, Nữ vương Ngân Kỳ mới cùng đám người Bạch Âm, A Cổ Đạt Mộc thúc ngựa quay về, giống như một trận cuồng phong lao về phía đài cao.

Mặt Nữ vương Ngân Kỳ trầm xuống như nước trên đài cao, thanh sắc đều mãnh liệt tuyên bố nàng đã hạ lệnh lập tức điều tra nguyên nhân cái chết của Cáp Lạp, nhất định phải tìm ra hung thủ để nghiêm trị, trả lại công đạo cho tộc người Nữ Chân, để các bộ lạc trên thảo nguyên không phải hoang mang. Đồng thời, lễ hội Đạt Mộ đó trên thảo nguyên, các bộ lạc cùng ở chung doanh trại, dễ có cơ hội cho hung thủ. Cho nên, hạ lệnh các bộ lập tức quay về sống ở thành Đoán Nhan, không được ở lại đây.

Ngân Kỳ lần lượt dặn dò bố trí, khiến cho những người không xem nàng ra gì hoàn toàn xem nàng trở thành Bạch Âm tiểu cô nương.

Sau cùng, Ngân Kỳ liếc nhìn mục dân các bộ lạc phía dưới đnag nghi ngờ xì xào bàn tán, liền cao giọng tuyên bố:

- Người có tư cách tiến vào trận quyết chiến sau cùng, còn có ba người Bố Hòa, Tô Hách Ba Lỗ và Thôi Ưng. Bạch Âm thúc thúc, A Cổ Đạt Mộc thúc thúc, nhất định phải bảo vệ an toàn của con cháu. Về phần Thôi Ưng của bộ lạc Thạp Tạp, nhân thủ của họ ít nhất, ta sẽ đưa họ về vương phủ, cho tới khi lễ hội Đạt Mộ kết thúc!

Hồng Nương Tử ngẩn người ra. Cô không ngờ Ngân Kỳ lại công khai thể hiện thiện cảm đối với cô. Viện cớ vì để bảo vệ sự an toàn của cô, khiến cho cô đi vào vương phủ. Cô không khỏi lên đài cao nhìn xuống, ánh mắt chạm phải ánh mắt Ngân Kỳ, chạm phải ánh mắt nóng bỏng đó, cười mà như không cười của tiểu cô nương kia. Hồng Nương Tử tê rần cả người, người nổi cả da gà.

Hồng Nương Tử trời không sợ đất cũng không sợ, lại sợ Ngân Kỳ. Cô chuyển ánh mắt về phía Dương Lăng. Dương Lăng mỉm cười không nói. Chỉ là mỉm cười với cô, khiến cho tim cô thêm vững tin. Còn Thành Khởi Vận phía sau hắn, đó là một người phụ nữ đáng ghét lại mỉm cười quyến rũ, hai má ửng đỏ, lại khẽ gật đầu. Nhớ tới thương định của hai người, lại dùng ánh mắt thật sâu nhìn Dương Lăng. Hồng Nương Tử đành phải kiên trì bất đắc dĩ đi về phía Ngân Kỳ.

Ánh chiều tà chiếu lên người nàng, dáng người đổ dài. Nàng trong lễ hội Đạt Mộ đại lộ uy phong, lúc này giống như một phạm nhân bị áp giải vào nhà lao, thật thê lương ….

Lúc này, trên thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm đang bùng cháy. Mùa này, cỏ xanh không dễ cháy, nhưng nếu doanh trại, thảm, mỡ bò và dầu của gần ba nghìn người của bộ lạc Ô Ân Kỳ để họ đốt hết đi, thảm cỏ xanh xung quanh sẽ rất nhanh chóng bị hong khô mà đốt chụi, đồng thời xuất hiện làn khói đen xì, dày đặc. Tuy nhiên dưới làn gió, phun lên ngọn lửa lớn thiêu cháy phía xa.

Quá độc ác rồi, mùa này chính là thời điểm đẹp nhất trên đồng cỏ, rất ít khi có bộ lạc thảo nguyên chém giết lẫn nhau, dựa vào việc đốt cháy thảo nguyên để sinh tồn, đả kích đối phương. Đây là đang tuyệt diệt tính mạng của đột người đối phương. Tuy nhiên lúc này, Diệc Bất Lạt điên cuồng làm ra chuyện khiến người ta phẫn nộ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.