Ngược Về Thời Minh

Chương 458-2: Hoàng tước (2)



May mà A Cổ Đạt Mộc còn đủ bình tĩnh, biết hiện giờ không nên phát sinh xung đột, cho nên cố gắng ngăn cản cháu trai. Tô Hách Ba Lỗ căn bản không sợ hãi Bố Hòa. Y nóng lòng muốn thử, liền ngóng trông Bố Hòa lao tới cùng tình địch giáp mặt tấn công. Đúng lúc này, tiếng vó ngựa vang lên, lại là một đại đội nhân mã từ xa chạy tới.

Nữ vương Đóa Nhan Ngân Kỳ biết tin dẫn thị vệ chạy tới.

- Tất cả dừng tay!

Ngân Kỳ ghìm cương ngựa, đặt thanh kiếm ngang giữa hai vệ binh giương cung, nũng nịu quát.

- Ha ha, Ngân Kỳ điệt nữ à, cháu tới thật đúng lúc, ta và thúc thúc A Cổ Đạt Mộc của cháu có chút hiểu lầm, vừa rồi có người đi vào thương đội của ta, không ngờ A Cổ Đạt Mộc ở đây cũng đã gặp phải kẻ địch tập kích. Bây giờ có người nghi ngờ là thúc thúc Bạch Âm cháu giở trò đấy.

Bạch Âm ngồi trên lưng ngựa, vuốt râu khẽ mỉm cười.

Y chắc chắn Ngân Kỳ sẽ đứng về phía y. Nếu Ngân Kỳ thiên vị chọc giận A Cổ Đạt Mộc …. Trong lòng Bạch Âm bỗng hiện lên một ác niệm: Nhân cơ hội sống mái với nhau. Võ lực diệt trừ A Cổ Đạt Mộc và thôn tính Thái Ninh Vệ. Y liếc mắt về phía con trai, Tô Hách Ba Lỗ hiểu ý khẽ gật đầu.

- Ta chỉ nghe nói thúc thúc Bạch Âm dẫn quân chạy tới đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trước mặt hai vị thúc thúc, Ngân Kỳ cũng không thể hiện vẻ tôn nghiêm của Nữ vương. Do đó, ngữ khí cũng đã dịu dàng hơn.

- Hắc! Có người lo lắng trong đại hội không phải là đối thủ của ta, ngầm đánh lén, muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi để tiêu diệt ta!

Bố Hòa giơ cánh tay đầy máu lên, hung hăng trừng mắt mới Bạch Âm. Cười lạnh lùng nói:

- Cánh thương nhân của hắn ta mất tích? Thật là nực cười, lẽ nào lại có mã tặc chạy tới đây cướp đại thủ lĩnh Bạch Âm hắn ta?

Bố Hòa đẩy binh lính ngăn cản ra, bước tới trước mặt Ngân Kỳ, tức giận chỉ về phía Bạch Âm nói:

- Nữ vương, người thấy rồi đấy, hắn ta đang hỏi tội chúng ta khởi binh sao? Chúng ta có lý do gì động tới đội thương lái của hắn ta chứ? Như vậy chẳng phải vừa ăn cướp vừa la làng, thật sự khiến người ta thấy nực cười. Đại nhân Bạch Âm muốn làm những chuyện như vậy, nên chém đứt cánh tay của Tô Hách Ba Lỗ. Ta nghĩ nhất định không thể có người lại nghi ngờ hắn ta nữa.

Dây cung vừa lên, một mũi tên hung hăng bắn về phía Bố Hòa. Đó là mũi tên sắc bén của Tô Hách Ba Lỗ bắn ra. Chỉ cần viện vớ Bố Hòa mạo phạm cha, một mũi tên giết chết y, như vậy A Cổ Đạt Mộc có muốn không sống mái một phen cũng không được. Một khi đại chiến nổ ra, dựa vào phụ thân gây ảnh hưởng với Đóa Nhan Vệ, Nữ vương Ngân Kỳ cũng không thể không đứng về phía y được, cho dù nàng có muốn hay không. Thái Ninh Vệ đều sẽ trở thành vật trong tay bọn họ.

Mặc dù hai bên giương cung bạt kiếm, có xu thế căng thẳng, hai bên đều ở trong thế đề phòng lẫn nhau. Nhưng trong bóng đêm một mũi tên sắc bén bắn ra, vẫn khiến người ta có phòng bị cũng rất khó. Bố Hòa đang trong tình trạng phẫn nộ càng không ngờ đối phương dám trước mặt Nữ vương ngang nhiên bắn tên tập kích, chờ tới khi thấy tình hình không ổn, mũi tên sắc bén đó đã tới trước mặt rồi.

Bố Hòa hoảng hốt, mắt thẩy chỉ có nhắm mắt chờ chết. Nữ vương Ngân Kỳ bên cạnh bỗng nhiên giống như làn khói nhẹ xoẹt qua, “cách” một tiếng, mũi tên hung hãn đó bay vào trong màn đêm. Người đó vẫn không dừng, lao như bay về phía Bạch Âm.

Cách khoảng hơn chục trượng, người đó chỉ còn chừng hai ba bước nữa là rơi xuống trước mặt. Binh lính dưới tay Bạch Âm quát lớn một tiếng, sáu bảy chiếc trường thương ào ào đâm ra. Người đó giống như làn khói đón gió, đón lấy mũi thương đó bay lên, thân hình trên không trung nhéo một cái, chỉ nghe thấy hai tiếng binh khí va vào nhau “cách cách”. Người đó đã rơi vào phía sau ngựa của Tô Hách Ba Lỗ, cao giọng quát:

- Tất cả dừng tay!

Bố Hòa tìm được đường sống từ cõi chết liền lùi về phía sau hai bước. Y vẫn không nói gì, A Cổ Đạt Mộc đã kinh hoàng kêu lên:

- Bạch Âm, ngươi dám giết cháu ta trước mặt Nữ vương? Các huynh đệ, Phúc Dư Vệ đã cưỡi lên đầu chúng ta rồi, liều mạng với bọn chúng.

- Tất cả dừng tay!

Người cứu Bố Hòa đó lại lớn tiếng quát, mặc dù giọng nói không lớn, lại có lực, toàn bộ hiện trường đều nghe thấy. Người đó thúc vào bụng ngựa, liền cùng với Tô Hách Ba Lỗ đi về phía trước. Con trai của Bạch Âm đang ở trong tay người ta, thấy mũi đao kè ngang cổ con trai, dù bên cạnh có hàng nghìn thị vệ cũng không dám hạ lệnh ra tay.

Người đó chính là dưới sự cưỡng bức như rừng thương, ngông nghênh áp giải đội ngũ Tô Hách Ba Lỗ đi ra, tới trước mặt Ngân Kỳ nhắc cơ thể Tô Hách Ba Lỗ lên ném xuống mặt đất. Tô Hách Ba Lỗ vừa chạm đất, Bố Hòa liền hét lên một tiếng, lao bổ tới, hai người cuộn lại thành một đoàn.

Người trên ngựa nhảy xuống, thân thủ cực kỳ mạnh mẽ, cũng không biết y đã dùng thủ đoạn gì, chỉ thấy y bước lên phía trước, thân hình cực nhanh, khó khăn lắm mới đánh được hai người Tô Hách Ba Lỗ. Hai người giống như bị một lực rất lớn xoay mình phân tách ra. Ai nấy đều bắn ra xa hơn 2 thước, nặng nề rơi xuống mặt đất.

Hai người giống như hổ điên, gầm rú đứng lên lại xông vào đối phương. Người đó giở mánh cũ, quyền đấm chân đá, thoáng chốc hai người đã lại ngã lăn ra đất tiếp. Hai người lại hướng về phía đối thủ đó, kết quả là chỉ có nhanh hơn.

Bạch Âm kinh hãi, Tô Hách Ba Lỗ và Bố Hòa đều là cao thủ trong bộ tộc, liên thủ còn bị người ta đánh bại dễ dàng như vậy, Ngân Kỳ đã mời chào cao thủ như thế từ khi nào?

Cho dù cường tráng như hổ, cũng không chịu nổi liên tiếp hai ba hồi. Hai người Tô Hách Ba Lỗ bị người ky dễ dàng đẩy ngã vài lần, nằm trên đấy thở gấp cũng không thể đứng dậy nổi, người đó mới chắp tay, vái chào hai bên trái phải, cất cao giọng nói:

- Đại thủ lĩnh Bạch Âm, Đại thủ lĩnh A Cổ Đạt Mộc, hiện tại Cáp Lạt của bộ tộc Nữ Chân gặp nạn, quý bộ cũng bị tập kích, nhất định là có người định khơi mào làm loạn với Đóa Nhan Tam Vệ.

Thảo nguyên lúc này không còn bình yên nữa, người Ngõa Lạt, người Thát Đát còn có cả Hỏa Si của bộ lạc Mông Quách Lặc Tân, tất cả đều giương giương mắt hổ, muốn mưu cầu bá chủ thảo nguyên. Trên thảo nguyên, ai nấy đều là kẻ săn mồi. Tương tự như vậy, mọi người đều có thể trở thành vật săn. Bộ tộc Tháp Tạp chúng ta chính là người bị hại, hy vọng hai vị đại thủ lĩnh có thể bình tĩnh, không được để kẻ địch nhân cơ hội. Chuyện này vẫn nên giao cho Nữ vương sắp xếp là tốt nhất.

Bạch Âm và A Cổ Đạt Mộc lúc này mới thấy rõ thân phận của y, hóa ra đó là Thôi Ưng của bộ tộc Tháp Tạp.

Hai cảnh vắng lặng, Ngân Kỳ cũng không ngờ Thôi Ưng lại theo nàng đi ra lại có thân thủ như vậy, vừa ra tay đã chấn động toàn trường, thay nàng khống chế dũng sỹ đầu tiên của hai bên. Tinh thần của Ngân Kỳ cũng phấn chấn, chợt cảm thấy tin tưởng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.