Ngược Về Thời Minh

Chương 461-4: Thắng bại khó đoán trước (4)



Mỗi một đội xung phong bị tên và lao đánh đến không còn hình dạng gì đều lúng túng phát hiện tiền phương của bọn họ là phương trận của kẻ địch, mà trái phải thậm chí là phía sau cũng là phương trận của kẻ địch. Kẻ địch ngay phía trước phi nước đại, gần như là dùng tốc độ điên cuồng mà xông đến, giơ cao mâu kích, múa may đao kiếm, gầm thét ra như mãnh hổ mà lao mạnh về phía bọn họ.

Mà Bạch Y Quân tiến vào hai bên trái phải vừa thúc ngựa tiến lên, vừa tiêu diệt chiến sĩ xuất kích tán loạn phía ngoài trận doanh bọn họ, giống như máy bào bào mòn ván gỗ vậy, gọt mỏng bọn họ từng lớp từng lớp.

Trên đại mạc song phương thúc ngựa xung phong qua lại, liều mạng chém giết, máu tươi phun ra, rơi xuống thành bùn. Hồng Nương Tử cuộn sóng tiến lên, xem mỗi chiến đội cái đục xông lên chém giết của Bá Nhan là từng viên đá một, thủy triều mãnh liệt, vay quanh bọn họ trong một vùng đại dương mênh mông…

Đại chiến chấm dứt đã là thời gian nửa đêm. Trên đại mạc, ánh trăng thê lương lạnh lẽo chiếu lên vô số cỗ thi thể, chiến mã bị thương nằm quỳ trên mặt đất phát ra tiếng hí vang rên rỉ nức nở, không biết từ khi nào thì một chiến sĩ sẽ bò lên tỉnh lại từ trong đống xác chết, giống như cương thi khập khiễng khó khăng đi lại một thời gian, sau đó lại thình thịch một tiếng mà ngã xuống đất, cũng không biết là đã đứt hơi hay là kiệt sức ngã xuống.

Trận đầu của Bá Nhan Mãnh Khả thất bại, nhưng trong trận chiến này ông ta cũng phát hiện ra nhược điểm của quân Hồng Nương Tử. Quân đội Đóa Nhan Tam Vệ sử dụng chiến trận khá mới mẻ. Chiến trận mà mấy vạn đại quân phối hợp hành động có thể hình thành trong thời gian ngắn như vậy thật khá tốt, Đóa Nhan Tam Vệ đã không có thời gian, cũng không thể hội tụ nhiều quân đội như vậy để tiến hành huấn luyện bài binh bố trận như trước kia, độ ăn ý tương xứng của bọn họ chỉ có thể từ từ tôi luyện trên chiến trường mà thôi.

Cứ như vậy, chiến trận vừa mới sử dụng trên chiến trường vẫn còn rất nhiều sơ hở và chi tiết cần không ngừng hoàn thiện bổ sung trong thực chiến, cho nên cách đánh này tuy là một biện pháp ứng phó được chiến thuật đục thũng, nhưng bây giờ vẫn có chỗ thiếu hụt, khe hở giữa các phương trận chính là một trong những nhược điểm của bọn họ.

Bá Nhan Mãnh Khả lập tức thay đổi chiến thuật. Trong các trận chiến đối kháng mấy ngày liên tiếp, tập hợp đại quân thành bốn đội ngũ, lợi dụng nhược điểm quân Đóa Nhan Tam Vệ phân tán phối hợp còn chưa thuận buồm xuôi gió mà thực hiện đả kích trọng điểm, khiến cho Hồng Nương Tử chỉ có thể tập trung đội ngũ tiến hành quyết chiến đại binh đoàn ngay chính diện với ông ta.

Liên tiếp ba ngày, giết đến thây ngang khắp đồng, nhật nguyệt vô quang. Thành Khởi Vận thực sự không ngờ quân Thát Đát lại dũng mãnh như thế, binh lính mệt mỏi khi đánh hơn trăm trận với Hỏa Si mà còn dũng mãnh như thế. Tuy rằng quyết chiến chính diện mới là thủ đoạn chủ yếu tiêu hao sinh lực của đối phương, nhưng phía mình có chỗ dựa, lại có quân đội Đại Minh giúp sức, không cần phải lấy cứng đối cứng với đối phương, liền khuyên Hồng Nương Tử đổi từ xung đột chính diện thành quấy rối loạn chiến, chờ đợi viện quân Đại Minh, hi vọng việc quấy rối phía sau quân địch của A Đức Ny tạo được hiệu quả dao động quân tâm.

Quân đội của Bá Nhan Mãnh Khả luân phiên đại chiến cũng đã mệt mỏi không chịu nổi. May mà sau khi Hỏa Si chết trận, quân đội Ngõa Lạt vẫn chưa gượng dậy nổi, đội quân mà Lặc Cổ Tích A Khắc Lạp suất lĩnh còn sót lại nghe tin liền trốn, căn bản không dám tiến hành tiến hành trước sau công kích với Đóa Nhan Tam Vệ, vì thế mà Bá Nhan còn có thể tạm thời nghỉ ngơi trong trận chiến du kích với quân Đóa Nhan Tam Vệ.

Nhưng mà rất nhanh, một tin tức khiến người ta lo lắng liền truyền đến: quân Đóa Nhan phái một tiểu đội triển khai đánh cướp đối với các bộ lạc lớn nhỏ mà bọn họ mất đi sự bảo vệ, tin tức từng bộ lạc một bị tập kích truyền vào quân doanh, chúng chiến sĩ của những bộ lạc này lòng nóng như lửa đốt, bọn họ không biết tình hình ở nhà, vướng bận sự sống chết của thân nhân, lòng quân bắt đầu tan rã.

Đồng thời, Bá Nhan còn nhận được tin tức, Nô Nhi Can Đô Ti đã phái ra đại quân hội hợp với bộ đội đoàn luyện dân tráng của người Hán vượt qua biển Bộ Ngư Nhi, xen kẽ qua đây từ phía đông bắc. Quân Minh quan nội ra khỏi cửa Cổ Bắc, ngày đêm lên đường. Tin tức duy nhất khiến Bá Nhan hơi thấy trấn an chính là: hai nhánh đại quân này kéo theo xe ngựa quân nhu và bộ binh, do vậy tốc độ hành quân bị ảnh hưởng, tạm thời sẽ không gia nhập chiến đoàn.

Bá Nhan Mãnh Khả biết không thể tiếp tục lượn vòng với Hồng Nương Tử được nữa, bây giờ ông ta phải hoàn toàn đánh bại lực lượng hùng mạnh này trước khi quân Minh đến, bằng không có sự ủng hộ của quân Minh, đại quân Đóa Nhan sẽ quét khắp thảo nguyên đại mạc, chinh phục bộ lạc của ông ta, Bá Nhan Mãnh Khả ông ta sẽ không còn lối đi nào khắp chân trời dưới đất.

Lựa chọn duy nhất tìm đường sống trong cái chết, đẩy Bá Nhan Mãnh Khả bước lên con đường quyết chiến một lần nữa, chỉ có quyết một trận tử chiến!

Dưới chân núi Đạt Lan Đặc Lý Cổn, đại quân Thát Đát càng quen thuộc địa hình hơn so với quân Đóa Nhan chia thành hai đường, bức đại quân Đóa Nhan Vệ phải đến đây quyết chiến, không thể tiếp tục du đấu. Đại quân Bá Nhan bày ra thái độ quyết một trận tử chiến, một mặt ven sông, một mặt gần núi, hai mặt còn lại đã bị Bá Nhanh Mãnh Khả chặn gắt gao.

Trừ phi là bỏ ngựa, kéo mấy vạn đại quân lên từng ngọn từng ngọn núi cát hóa trụi lủi, sạn xốp rất khó leo lên, bằng không thì chỉ có thể chấp nhận khiêu chiến, cược ván cuối cùng với Bá Nhan Mãnh Khả.

- Bây giờ xem ra, bọn họ bày ra trận sừng trâu! Tất có một sừng là chủ công, một sừng là mồi.

A Cổ Đạt Mộc một tay dựng thẳng đại đao cán dài, đứng trên sườn núi phóng mắt nhìn ra xa nói.

Xa xa, đại quân Thát Đát đông nghịt giống như hai chiếc sừng trâu sắc bén, bày ra thái độ giương mắt hồ nhìn chằm chằm đối với quân Đóa Nhan dưới núi từ hai cánh trái phải.

Trên đầu Bố Hòa quấn một chiếc khăn trắng, đã bị máu và cát bụi nhuộm thành màu đen, gã oán hận nhổ nước miếng, nói:

- Thúc thúc, con lãnh binh tiến công ba đợt do thám, binh lực hai cánh, chiến lực đều hung ác như nhau, trận sừng trâu gì chứ, con thấy bọn chúng đang muốn vây chết chúng ta ở đây.

- Không được!

Thành Khởi Vận chăm chú quét mắt ra chiến trận đông nghịt phương xa, nói:

- Thúc phụ ngươi nói không sai, bọn họ nhất định sẽ không sử dụng kế vây binh. Viện quân của ta đang lên đường ngày đêm đến đây, bộ đội tiên phong đã thoát khỏi truy trọng doanh và binh kỵ bộ tốt để tiến lên, đến lúc đó trinh sát của bọn họ sẽ khó mà nắm được hành trình chính xác của viện quân.

Còn chúng ta một bên gặp nước, nguồn nước không thành vấn đề. Nếu giết ngựa làm thức ăn thì ít nhất có thể kéo dài nửa tháng, Bá Nhan không đợi được. Nếu chúng ta không chịu chủ động xuất kích, ông ta tất nhiên từng bước ép sát, chủ động tiến công. Song, nếu tiến công, nếu hoàn toàn là cứng đối cứng, vậy thì ông ta phải trả giá tổn thất bao nhiêu nếu muốn ép chết chúng ta ở đây chứ? Còn có dư sức để đối phó quân đội Đại Minh thảo phạt sao? Hai cánh một thực một hư rất có khả năng.

Ba Nhã Nhĩ trầm giọng nói:

- Khu vực này bị sông lớn chia thành một hình tam giác, nơi giáp gần chân núi mà chúng ta trú đóng mặt đất nhấp nhô, vùng đất hẹp. Nếu tập trung trú đóng thì binh lực khó lòng sắp xếp, cho dù số lượng nhân mã tương đương thì cũng chỉ có thể lấy ít địch nhiều, rất thiệt thòi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.