Ngược Về Thời Minh

Chương 465-5: Câu cá (5)



Ngân Kỳ cười ha ha đáp lại:

- Quốc công, ta …. Hôm nay đến mời Quốc công, thực ra cũng chính là vì chuyện này. Ngài cũng biết đó, bây giờ đã đánh hạ được cả một vùng đất rộng lớn như vậy, ta cũng không thể nào bỏ mặc mà không quan tâm đến họ được. Huống hồ, bộ hạ của ta hiện tại đang vui mừng, bừng bừng khí thế, hi vọng ta có thể sớm tiếp nhận thảo nguyên của người Thát Đát, phân phong lãnh hổ, khao thưởng tam quân. Nguyện vọng của họ ta không thể không suy nghĩ đến.

Nhưng nếu như tiếp nhận cả một vùng lãnh địa và bộ lạc lớn như vậy, vấn nạn lớn nhất của mùa đông năm nay chính là lương thực, ta muốn mượn một ít lương thực của Đại Minh, không biết Quốc công có đồng ý đưa tay ra giúp đỡ, thuyết phục Hoàng đế Đại Minh giúp ta được hay không? Ngài cũng biết đó, Đóa Nhan Tam Vệ chúng tôi luôn thân thiện với người Hán, vô cùng kính cẩn thần phục Thiên Khả Hãn, nếu như chúng ta nắm giữ thảo nguyên, so với chuyện người Thát Đát vốn đã đi vào đường cùng mà lại còn chọn ra một vị thủ lĩnh lòng đầy dã tâm thì tốt hơn nhiều, điều này sẽ có lợi hơn với Đại Minh.

- Lương thực …. Nhưng mà sẽ cần rất nhiều lương thực đây!

Dương Lăng bùi ngùi thở dài.

Khuôn mặt của Ngân Kỳ hơi đỏ ửng lên, cười đáp lại:

- Tôi biết, nhưng đó là vì chiến tranh, chiến tranh đã làm tổn thất ngựa bò của chúng tôi, thiệt hại này đúng là quá lớn. Nếu như dùng vật trao đổi vật, nói thật, bây giờ chúng tôi không thể nào làm được.

Dương Lăng đan hay tay vào nhau, nháy nháy mắt nói:

- Vậy thì, nàng muốn ta thuyết phục Hoàng đế Đại Minh, thuyết phục thần tử của triều đình Đại Minh như thế nào đây, để họ có thể đồng ý vận chuyển lương thực đến quan ngoại?

- Tôi …. Tôi …, Tôi có thể đồng ý với ngài, một khi lương thực được vận chuyển đến nơi, giải quyết được vấn nạn của thảo nguyên, thì ta sẽ kính cẩn hai tay dâng lên cho Đại Minh vùng thảo nguyên Hà Sáo mà người Thát Đát chiếm lĩnh.

Dương Lăng giảo hoạt mà cười nói:

- Tiền Sao hay là Hậu Sáo?

Trong lòng của Ngân Kỳ ảo não. Hoàng Hà bách hại, duy chỉ có duy nhất một Sáo giàu có, khu vực Hà Sáo chính là kho ngũ cốc của Tái Thượng, tái ngoại Giang Nam, một vùng đất màu mỡ như vậy ai mà chẳng thèm nhỏ rãi? Vùng đất tính từ phía nam Hoàng Hà đến phía Bắc Hoàng Hà chính là Tiền Sáo, phía bắc Hoàng Hà chính là Hậu Sáo, rất có khả năng Dương Lăng muốn có được Tiền Sáo rồi trực tiếp nuốt luôn cả Hậu Sáo? Nói như vậy rõ ràng là hắn muốn chiếm lấy cả hai phần Tiền Sáo và Hậu Sáo?

Ngân Kỳ nhẫn nhục cắn răng nghiến lợi, nói:

- Quốc công, Hà Sáo màu mỡ, phì nhiêu, phong cảnh núi non hữu tình, là vùng đất giàu có nhất của tái thượng, lẽ nào Đại Minh có được phía nam Hoàng Hà, điều này vẫn chưa làm Quốc công mãn nguyện hay sao?

Dương Lăng chớp mắt vài cái, cười cười đáp lại:

- Nữ vương cũng đừng quên, bình nguyên Hà Sáo vốn dĩ chính là vùng đất của Đại Minh chúng tôi.

Ngân Kỳ trả lời lại một cách mỉa mai nói:

- Nhưng sau khi hoàng đế Vĩnh Lạc phế Đông Thắng, Đại Ninh, Thiên Vạn Toàn, nơi đó đã bị người Thát Đát chiếm hữu, cho tới nay đã hơn 100 năm rồi.

- Phịch!

Dương Lăng nệm một quả đấm xuống bàn khiến cho Ngân Kỳ hoảng sợ, nàng kinh ngạc hỏi lại:

- Ngài làm gì đó?

Dương Lăng nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đúng! Cũng đã hơn 100 năm rồi, mảnh đất màu mỡ phì nhiêu của Đại Minh lại bị người Thát Đát cưỡng đoạt chiếm lấy, nhưng Đại Minh từ trước tới giờ chưa bao giờ tuyên bố rằng từ bỏ mảnh đất này. Hiện tại chúng tôi xuất binh đánh bại Thát Đát cũng chính là đã đến lúc chúng ta đòi lại mảnh đất đó.

Ngân Kỳ cũng vô cùng tức giận, nàng chớp chớp mắt, tức giận đáp lại:

- Được! Tiền Sáo là của ngài! Hậu Sáo cũng là của ngài! Như vậy ngài cũng nên hài lòng rồi chứ?

Dương Lăng chậm rãi địa lắc đầu cười nói:

- Không không không, không đủ không đủ. Mãi mãi là không đủ, cô đừng quên, ta nói là lấy nó về, nơi đó vốn dĩ chính là vùng đất của chúng tôi, hiện tại người Thát Đát đã bị tiêu diệt, vật về với chủ cũ, lẽ nào còn cần phải trả thêm tiền hay sao?

- Bịch!

Ngân Kỳ đấm mạnh một cái xuống bàn khiến cho Dương Lăng hoảng sợ, hắn kinh ngạc hỏi nàng:

- Cô định làm gì?

Hắn thực sự sợ rằng tiểu nha đầu này đã bị hắn làm cho tức phát điên lên, nếu mà như vậy thì khó mà nói chuyện tiếp được đây.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngân Kỳ đỏ bừng lên vì tức giận, không kìm nổi giận giữ mà quát ầm lên:

- Vậy ngài nói đi, ngài muốn cái gì? Ngài muốn cái gì? Ngài muốn thứ gì thì ta sẽ cho ngài thứ đó, ta sẽ khiến cho ngài chết vì quá tham!

Dương Lăng bật cười nói:

- Nàng xem, nàng xem đi, bây giờ nàng không phải là một đứa trẻ nữa rồi, bây giờ nàng đang là Nữ vương mà. Nhất cử nhất động nên có một phong độ khí chất. Mau ngồi xuống, ngồi xuống đi, có chuyện gì thì chúng ta cứ từ từ bàn bạc với nhau, vẫn có thể thương lượng, mặc cả được mà. Mua bán không thành nhưng vẫn còn tình nghĩa mà, nàng vội cái gì chứ?

Ngân Kỳ tức giận đến mức chóng mặt, nàng ngồi xuống ghế, hung dữ trừng mắt nhìn Dương Lăng nói:

- Được! Ngài rất gian xảo đó, giao xảo đến mức …. Nói luôn điều kiện của ngài ra đi!

- Hiện tại, vào khoảng thời gian này, lương thực của quan nội đang đúng lúc là mùa thu hoạch. Năm ngoái ở tỉnh Thiểm Tây và một số khu vực khác chúng tôi đã thử trồng một số loại cây nông nghiệp mới, và đã được một vụ mùa bội thu. Năm nay chúng tôi không những đẩy mạnh trồng trọt mà còn vì thay đổi chế độ quân đội đồn điền và ruộng đất, người dân vừa khai hoang được một mảnh đất rộng lớn.

Thời gian cải tạo khu đất này tương đối ngắn cho nên không thích hợp trồng những loại hoa màu quá kén chọn đất và yêu cầu chăm sóc cẩn thân. Trên mảnh đất này chúng tôi đều trồng ngô, khoai lang và khoai tây. Những điểm mạnh của những loại hoa màu trên thì kể không hết, cái chính là chúng không kén chọn đất, sản lượng cao, tôi tin rằng chỉ cần vận chuyển lương thực dư thừa của hai tỉnh, cộng thêm số thịt khô, rau khô mà mục dân để dành từ trước đó thì mùa đông năm nay sẽ không có người phải chết vì đói.

Đại chiến đã kết thúc, sang năm mục dân có thể an tâm chăn thả, chỉ cần không có hắc tai, bạch tai, thì vấn nạn này coi như là được giải quyết triệt để. Với tư cách là tân Khả Hãn của đại thảo nguyên, làm chuyện chính sự có ích cho dân này, nàng nhất định có thể lấy được lòng của tất cả mục dân.

- Hả?

Ngân Kỳ đang lo lắng, thấp thỏm lo âu chờ hắn tiếp tục đòi hỏi, thật không ngờ hắn lại nhắc đến chuyện này, nhất thời não vẫn chưa kịp xử lý thông tin, cứ ngồi ngơ ngác nhìn hắn.

Dương Lăng vui vẻ hòa nhã nói tiếp:

- Trà cũng nguội rồi đó, uống một chút đi!

- Ờ!

Ngân Kỳ ngoan ngoãn nâng chén trà lên, uống một ngụm nhỏ, rồi đột nhiên nàng như bừng tỉnh: “Tại sao mình là nghe lời hắn vậy?”

Nàng lại trừng đôi mắt to tròn sáng của mình hung hăn lườm Dương Lăng.

Dương Lăng không để ý, mặt mày vẫn rất hớn hở nói tiếp:

- Tuy nhiên, Hãn Thành của nàng được xây dựng ở đây, cách xa cả đại thảo nguyên, như vậy thì không có lợi cho việc mở rộng tầm ảnh hưởng của nàng, cũng như thi hành chính lệnh của nàng. Ta sẽ giúp nàng tìm một khu bảo địa phong thủy hữu tình, nguồn nước dồi dào, đất đai màu mỡ, thích hợp xây thành và thống trị đại thảo nguyên, chuẩn bị một nguồn tài chính không tồi, giúp nàng xây dựng một tòa thành mang tên Ngân Kỳ, nó sẽ trở thành trung tâm quyền lực thống trị cả đại thảo nguyên này.

Ngân Kỳ trừng mắt nhìn, trong đầu xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng, không tài nào hiểu nổi tại sao một con sói xám nổi tiếng là độc ác có lòng tham không đáy bỗng nhiên lại biến thành một con cừu hiền lành, thân thiện, khẳng khái và hào phóng.

Dương Lăng thân thiện rót thêm cho nàng một chén trà nữa, nhưng trong mắt của Ngân Kỳ lại không thể giấu nổi sự sợ hãi, cảm thấy cái tên mặt dầy, miệng thì tươi cười đó nhưng không biết trong bụng hắn ta đang âm mưu cái gì đó. Nếu như không phải đằng sau đích thực không phải là vách núi, nàng rất lo lắng liệu Dương Lăng có nhân cơ hội nàng không chuẩn bị gì mà đẩy nàng xuống đó không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.