Ngược Về Thời Minh

Chương 467-2: Tên lừa gạt này (2)



Theo tiếng bánh xe lộc cộc, nhẹ nhàng lắc lư thân hình:

- Bây giờ phụ thân chết rồi, là bị Bá Nhan giết chết. Đóa Nhan Vệ suýt chút bị người ta thâu tóm, kẻ có dã tâm kia chính là Bạch Âm thúc thúc an đáp của phụ thân.

Hắn…hắn làm gì chứ? Sắp xếp Hồng Nương Tử xuất quan là vì đối phó Bá Nhan, trên thực tế là vì mình mà báo thù cho cha. Có sự ủng hộ của Bạch Y Quân, mình mới dễ dàng diệt trừ Bạch Âm, vừa đấm vừa xoa chinh phục được Phúc Dư Vệ, bây giờ đã trở thành chủ nhân của thảo nguyên.

Nếu nói sai, thì lỗi của hắn chính là không nói thẳng thắn thân phận thật sự của Hồng Nương Tử cho nàng biết sớm chút, nhưng lúc đó hắn có thể thẳng thắn sao? Khi đó bại lộ thân phận quan binh Đại Minh của nàng, thì cuộc chiến giữa Ngõa Lạt và Thát Đát sẽ bắt đầu sao?

Nếu nói sai, thì chính là khi diệt trừ Bạch Âm, thuận lợi thống nhất Tam Vệ, Hồng Nương Tử không cự tuyệt hôn sự của mình, nhưng khi đó nàng ấy có thể cự tuyệt sao? Nếu nàng ấy cự tuyệt, thì mình sẽ yên tâm để nàng giúp mình chỉnh hợp Tam Vệ, nhờ đó mà trong thời khắc mấu chốt có thể dùng một đại quân hiệu lệnh thống nhất mà thảo phạt Bá Nhan sao?

Ngân Kỳ ngồi trong xe lẳng lặng trầm tư, xe đã vào thành, sắp vào trong khu nhà ở của quý tộc rồi.

Thị vệ của Ngân Kỳ và Hồng Nương Tử phục sức không sai kém lắm, có điều trước sau xe kiệu lại là một đội thân binh của Dương Lăng, trên xe vẫn cắm đại kỳ của Dương Lăng, nhìn dáng vẻ này ngược lại giống như một đội thị vệ Vương phủ mời Uy Quốc Công đến Vương phủ dự tiệc vậy.

Những thành trấn nửa thành nửa bộ lạc này, mục dân vô cùng tản mạn, đội xe của Vương gia cũng không giống như nghi trượng quan viên của Trung Nguyên chiêng trống chỉnh tề dẹp đường, thậm chí còn có mục dân xua một đàn dê ngẫu nhiên mà đi ngang qua, cho nên tốc độ xe ngựa cũng không nhanh.

Phía trước vừa mới đi qua một cửa ngõ thì đột nhiên một vậy đen tuyền ném vào trong chúng thị vệ. “Cạch” một tiếng, món đồ này rơi xuống nền đất cát lăn mấy vòng, ngay chỗ miệng nhỏ còn “xoẹt xoẹt” bốc lên khói đen.

- Không hay! Lựu đạn, nằm xuống!

Quan binh cận thân được Dương Lăng huấn luyện phi thân xuống ngựa, nhất trí mông nhổng lên, đầu cúi xuống, bày ra tư thế chó ăn phân mà nằm trên mặt đất.

Gần như ngay lúc đó, “oành” vang một tiếng, những thị vệ Đóa Nhan giục ngựa xông lên xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì kêu thảm một tiếng ngã khỏi ngựa, hai tay che mặt lăn lộn đầy đất, phát ra tiếng kêu thê lương đã không còn giống tiếng người nữa. Những con ngựa bị thương kia cũng chịu đau chạy như điên, quấn lấy những người trên đường hỗn loạn một đốn.

- Tản ra! Yểm hộ xe kiệu phía sau!

Hồng Nương Tử quát một tiếng yêu kiều, đã lập tức nhảy khỏi ngựa, nhanh nhẹn nhảy lên xe ngựa, phạm vi sát thương của những miếng sắt thép rắn chắc bắn ra kia thực không nhỏ, cho dù chiếc xe này cách những thị vệ tùy tùng phía trước một đoạn, nhưng vẫn có một con ngựa bị thương, phu xe ngựa cũng kêu thảm một tiếng, ngã từ chỗ ngồi trên cao xuống đất, hô to thảm thiết.

Hồng Nương Tử một tay nắm dây cương, đè lại con ngựa đang hoảng sợ, ngăn nó xông về phía trước, một tay ấn vào bội đao lạnh lùng nhìn quanh. Những binh lính nằm rạp trên mặt đất nhảy bật dậy sau vụ nổ, cũng không để ý những thị vệ kêu thảm thiết xung quanh còn đang bụm mặt, chảy máu từ những kẽ hở, mà lập tức rút đao ra tản ra xông vào trong đám người, tìm kiếm phần tử khả nghi.

- Xảy ra chuyện gì?

Tiếng nổ mạnh dọa cho ngựa xông lên phía trước, lập tức bị Hồng Nương Tử cứng rắn ngăn lại, xoay tới xoay lui xe ngựa, Ngân Kỳ đang rơi vào trầm tư đầu tiên là nhào về phía trước, sau đó va chạm vào bên phải, nặng nề chúi về phía dưới xe, nàng nén đau ở đầu vai mà vội vàng vén rèm lên hỏi.

- Mau quay lại! Có thích khách.

Hồng Nương Tử trừng to mắt, lớn tiếng quát mắng. Nàng thực sự có chút kinh hoảng, người đến đều dùng hỏa khí của quân đội Đại Minh. Vĩ khí sắc bén như vậy không phải cứ võ công cao cường là có thể đối phó được, lỡ như Ngân Kỳ xảy ra chuyện gì, thì lương tâm cả đời nàng cũng không yên tâm.

- Ta cũng không phải là giấy.

Ngân Kỳ soạt một tiếng rút bội kiếm ra, quật cường lao ra ngoài. Nàng có một loại cảm giác nói không nên lời đối với Hồng Nương Tử. Nữ nhân này, giả mạo nam nhân lừa gạt tình cảm của nàng, trong lòng nàng có chút hận. Thế nhưng nữ nhân này lại có nhiều ân huệ đối với nàng, bây giờ cầm đao đứng ở đầu xe, sự lo lắng kia cũng tuyệt đối không phải là ngụy trang. Nàng ta thật sự quan tâm mình, nhận thức này lại khiến nàng có một cảm giác mơ mơ hồ hồ.

Ở nơi cực bắc này, dân phong thuần phác, Ngân Kỳ căn bản chưa từng nghe giữa những người cùng giới tính sẽ có tình yêu. Nếu nàng là vị Tiểu Cửu Muội của nguyên Tri phủ Phúc Kiến, kẻ có chút biến tháo háo sắc, nói không chừng trong sự cảm kích thật sự sẽ va chạm tạo ra lửa yêu đương, nhưng bây giờ nàng bị Hồng Nương Tử thô bạo mà đẩy lại vào trong xe, lại chỉ đụng vào lớp bột nhão dán nơi cửa xe.

Lý Đại Nhân ra tay, vốn định đợi dọa ngựa xông lên phía trước, sau đó kết quả là Dương Lăng trong xe ngựa lóe lên chạy trốn, không ngờ là trong thị vệ lại có cao thủ, không ngờ lập tức nhảy lên xe ngựa, kéo ngựa đang kinh hoảng quay đầu xe lại.

Khi Ngân Kỳ ra khỏi xe, đầu xe đã quay đầu rồi, gã chưa từng nhìn thấy người trong xe ló ra là nữ tử. Lý Đại Nhân nhìn thấy Dương Lăng sắp chạy thoát, cũng không quan tâm che giấu bản thân mình nữa, lập tức tung người nhảy ra, chân không chạm đất mà đuổi theo, xông vào chính giữa bọn thị vệ thất kinh chưa kịp phản ứng mà giết qua, đánh về phía cỗ xe ngựa chưa.

Thị vệ của Dương Lăng chỉ là binh lính nghi trượng bình thường, nếu là những cao thủ tam sơn ngũ nhạc mà Thành Khởi Vận chiêu mộ được thì sẽ không không nên việc như vậy. Nhưng những cao thủ kia không quen dùng hỏa khí, nếu thật là những người đó đi theo hai bên thì e rằng quả lựu đạn kia sẽ tổn thương hơn phân nửa.

Lý Đại Nhân vừa hiện thân, thì thị vệ hai tộc Hán Mông liền lập tức phát hiện ra gã, lần lượt vây đuổi. Hồng Nương Tử phát hiện một võ sĩ mặc áo Mông Cổ, tay cầm trường kiếm bước đi như bay đến, một quả lựu đạn lại bay ra khỏi tay, lập tức xé không bay lên, phóng đến sau xe, đốm lửa vang lên “xì”, mũi đao điểm chuẩn xác không sai lệch lên lưu đạn, thủ lôi kia còn chưa kịp nổ tung thì đã vọt ngược lại phía Lý Đại Nhân.

Lý Đại Nhân cả kinh không ngờ tới, lúc này củng bất chấp phong phạm cao thủ, vừa rồi gã chính mắt nhìn thấy những thị vệ người Hán kia phủ phục trên mặt đất, kết quả là lông tóc vô thương, lập tức cũng lăn dưới đất như một con lật đật vậy.

- Oành!

Lựu đạn còn chưa rơi xuống đất thì đã nổ oành vang, mảnh đạn bắn ra, chúng thị vệ vội vàng tiến lên bao vây lại kêu thảm một tiếng. Lý Đại Nhân hét lớn một tiếng, từ trên đất bật dậy, tăng tốc độ mà đuổi theo xe ngựa. Mũ của gã đã rớt, khăn buộc tóc cũng bị cắt nát, tóc tai bù xù, đầy mặt là máu, xem ra quả lựu đạn kia vẫn làm gã bị thương.

Lý Đại Nhân nhảy lên xe ngựa, xe ngựa chạy như điên về phía đại doanh Đại Minh, Hồng Nương Tử đao qua kiếm lại đại chiến với gã ngay trên xe ngựa. Bọn thị vệ chưa bị thương vội vàng đoạt lại chiến mã, cũng đuổi theo phía xa.

So sánh võ công của Lý Đại Nhân và Hồng Nương Tử thì tương đương với nhau, nhưng Hồng Nương Tử là sơn tặc, mã tặc ở quan nội, sau khi đến quan ngoại lại tung hoành thảo nguyên chém giết ngày ngày, nói về kinh nghiệm giết người thì phong phú hơn gã nhiều. Khi thực lực tương đương thì kinh nghiệm liền phát huy tác dụng quan trọng, nếu không phải Hồng Nương Tử phải đề phòng gã ám sát trong xe, bị hạn chế nhiều thì Lý Đại Nhân đã rơi vào thế hạ phong rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.