Dương Lăng ôm bức tranh quý chưa bồi lưng của hoàng đế, ngồi xe thuê về nhà. Xuống xe, y cất bước đủng đỉnh nghênh ngang vào nhà, uy nghi chẳng kém các đại thần thượng triều. Phiền một nỗi là tiểu nha hoàn Vân nhi lanh mồm lanh miệng đã sớm cao hứng đem hành động vĩ đại của lão gia bị phạt trượng rồi kháng thánh chỉ kể cho Ấu Nương nghe, nên dù hắn làm bộ như thế vẫn không thể giấu được ai. Nghe kể xong, Hàn Ấu Nương đã lập tức đứng ngồi không yên ngóng đợi tin tức phu quân. Vừa nghe thấy tiếng của tướng công, nàng vội vàng nhảy ra khỏi phòng ôm chặt cổ y, mắt đầy lệ, vui mừng lắp bắp:
- Tướng công! Chàng đã về, … Ấu Nương lo muốn chết.
Nàng vẫn chưa chải đầu, mặt không son phấn, tóc xõa ngang vai giống hệt kiểu tóc lúc ở nhà của phụ nữ thời Hán Đường và những cô gái xõa tóc thời hiện đại, phối hợp với chiếc váy màu xanh nhạt mộc mạc càng tôn dáng người mềm mại yếu đuối. Dương Lăng thấy gương mặt vợ yêu vừa khỏi bệnh vẫn đầy vẻ nhợt nhạt nên không khỏi lo lắng:
- Nàng vừa khỏi bệnh, không phải Điền thần y đã bảo nàng phải nằm nghỉ sao! Sao lại ra đây, mau vào nằm đi! Phải rồi, nàng đã uống thuốc điều hoà thân thể mà Điền thần y cho chưa?
Tiểu nha hoàn Vân nhi bên cạnh sợ hãi thốt:
- Lão gia, nô tỳ sắc rồi, nhưng phu nhân ngại đắng không chịu uống. Người nói ngồi trên giường hít thở là được, đã hít thở hết một lúc rồi.
Dương Lăng đã thấy Ấu Nương luyện khí công, nay nghe tiểu nha đầu nói rất thú vị không khỏi phì cười. Ấu Nương lo lắng hỏi:
- Tướng công, hoàng đế không trách tội chàng chứ? Ấu Nương nghe nói chàng bị đánh ba mươi côn, vết thương có nặng không?
Hoàng Thượng đã không phạt tội nên bây giờ Dương Lăng cũng không lo Ấu Nương biết chuyện. Y cười khà khà đáp:
- Không việc gì, nàng không thấy ta khỏe lắm à? Nàng hãy chóng khỏe lại, đừng làm cho tướng công lo lắng là tốt rồi.
Nói xong, y ghé lại gần Ấu Nương thấp giọng:
- Đừng lo! Đánh không đau, chỉ như tướng công phát vào mông nàng thôi.
- Coi kìa! Còn ăn nói hàm hồ như thế nữa, có người nghe đó.
Dương Lăng chợt tỉnh ngộ trong nhà đã có thêm người mới, đâu thể so với lúc chỉ có hai người. Y ho khan một tiếng, lấy trong lòng ra một đồng tiền đưa cho Vân nhi, bảo:
- Vân nhi! Ra chợ mua vài miếng đường trắng về pha vào thuốc cho phu nhân, mau đi đi.
Vân Nhi dạ lớn một tiếng giòn tan, nhận lấy tiền rồi vội vàng đi ngay. Dương Lăng cùng Ấu Nương dìu nhau vào trong phòng. Dương Lăng thấy Ấu Nương mặc váy xanh nhạt, tay áo bó chặt, đáy quần thùng thình lộ ra thân thể gầy ốm, không khỏi lo lắng:
- Dù nàng tập luyện thân thể tốt đến mấy nhưng hôm qua mới ra mồ hôi đầm đìa, không chịu được lạnh đâu.
Ấu Nương dìu y tới giường lò, đáp:
- Bây giờ đã tháng tư rồi, mặc nhiều đồ khó chịu lắm. Tướng công! Chàng mau nằm xuống để thiếp xem thương thế cho chàng.
Hai người sớm đã gió mưa vài lần, Dương Lăng cũng không ngại phơi thân thể trước mặt nàng. Y nằm dài trên giường lò cho Ấu Nương cởi áo ra. Cũng may lúc đó còn chưa phát minh ra quần xịp, mảnh quần lót này vừa thoáng vừa rộng, cởi bỏ cũng dễ dàng.
Ấu Nương dịu dàng cởi quần lót hắn ra, nhìn thấy có một phần quần bị dính vào mông, nàng lại không dám động mạnh. Dương Lăng đành phải nhịn đau tự kéo mạnh ra. Tuy mông Dương Lăng bị đánh cho rách da thịt nhưng kỳ thật không phạm vào gân cốt, chỉ cần điều dưỡng tốt là phỏng chừng đến cả sẹo cũng chẳng có. Nhưng hai ngày nay y bôn ba nơi nơi, vết thương đã rách lại càng thêm rách, bây giờ có vài chỗ còn rỉ chút máu loãng. Vốn mông y bóng bẩy trơn mịn, mềm mại vô cùng, bây giờ đã trở nên vằn vện mất rồi.
Hàn Ấu Nương bịt miệng, nước mắt tuôn chảy. Dương Lăng cảm thấy mông hơi mát, quay đầu nhìn thấy bộ dạng của Ấu Nương rất thương tâm, y không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậyẤu Nương? Tuy ta đi đường thấy cũng hơi đau, nhưng không phải là bị thương tới gân cốt đâu.
Hàn Ấu Nương sụt sịt, đau lòng nói:
- Vết thương của tướng công đã lâu chưa lành, dù chữa khỏi cũng sẽ có sẹo.
Dương Lăng buồn cười, trêu:
- Thì sao? Đâu phải là mông của nương tử ta bị thương đâu. Ha ha! Trong nhà có thuốc chứ? Trát thuốc mau lên cho chồng nào, chỉ cần không đau là được.
- Tướng công miệng như bôi mỡ cả ngày, không nói lời nào dễ nghe cả.
Dương Lăng thay đổi tư thế nằm cho thoải mái, cười hềnh hệch đáp:
- Tướng công nói không dễ nghe à? Hôm qua chẳng biết là ai nằm trong lòng ta nghe đến mặt đỏ tim rộn, thần hồn điên đảo nữa.
Hàn Ấu Nương “í” một tiếng, mắc cỡ đỏ bừng mặt. Nàng vừa dứt bệnh, tim đập mạnh quá lại loạn nhịp khiến nàng khẽ thở hổn hển. Ấu Nương không chịu nổi phải nhảy xuống đất, nói:
- Tướng công, chàng nghỉ trước đi, Ấu Nương đi ra phố mua thuốc.
Vừa mới kéo cửa phòng ra, Hàn Ấu Nương chợt thấy hai tên nô bộc lực lưỡng khiêng một chiếc cáng mềm tiến vào sân, trên cáng là một người hơn ba mươi tuổi đang nằm. Phía sau còn có hai gia nhân đi theo, mang vác đồ vật lỉnh kỉnh. Hàn Ấu Nương hỏi vẻ nghi hoặc:
- Xin hỏi ngài tìm ai?
Tiền Ninh nằm trên cáng mềm, nhìn thấy một tiểu mỹ nhân thuần khiết đáng yêu như sương mai, mái tóc xõa tung, mặt đẹp như vẽ, nhưng lại không có vẻ chững chạc của người đàn bà đã lập gia đình, y cho là nha hoàn Dương Lăng vừa mua, không khỏi ngứa ngáy cả người: “Tiểu tử này thật là may mắn. Tìm được nha hoàn quá đẹp làm cho người ta phải tim đập thình thịch. Nếu mà là ta á, ta đã sớm kéo lên giường lò rồi, sao lại để nàng mời trà dâng nước chứ. Không biết hắn có chịu nhượng lại không, sau này ta phải nói chuyện với hắn, ta sẽ đem bốn nha đầu đổi lấy một người của hắn.”
Tiền Ninh ngẫm nghĩ, lộ một nụ cười hơi đê tiện, quan sát hình dáng yểu điệu động lòng người của nàng rồi cười nói:
- Lão gia Dương Lăng Dương đại nhân của nhà ngươi có ở nhà không? Ta đến thăm y đây.
Nghe thế, Hàn Ấu Nương hơi tự ti: “Ta... Ta trông giống tiểu nha hoàn như vậy sao?” Nàng cúi đầu nhìn lại trang phục, hơi có vẻ không vui, hậm hực:
- Thì ra là bạn tướng công ta, kính mời ngài vào!
Tiền Ninh kinh hãi biến sắc. Hắn lập tức thu hồi nụ cười dâm, vội hỏi:
- Thì ra là Dương phu nhân! Thất lễ thất lễ, tại hạ Tiền Ninh, là bằng hữu của Dương đại nhân.
Trong phòng, Dương Lăng nghe thế bèn cao giọng gọi:
- Ấu Nương, là Tiền đại nhân tới à? Mau mời ngài vào đi.
Tiền Ninh giữ chức chưởng hình thiên hộ của Cẩm Y vệ, dù thi hành đủ loại thủ đoạn tàn khốc hành hạ phạm nhân đến chết nhưng mắt hắn vẫn không nháy, đã từng gặp không biết bao nhiêu cảnh tượng máu me đầm đìa rồi. Thế nhưng, loại người như vậy luôn yêu quí thân thể mình tới cực điểm, ta có thể thấy được sự thật này qua sự thu xếp của hắn trước khi chịu trượng hình.
Hắn vừa về nhà liền lập tức nằm trên giường điều dưỡng. Để mông không lưu lại vết sẹo, hắn còn hoàn toàn không dám cử động. Hôm sau nghe tin Dương Lăng kháng chỉ, Tiền Ninh cho rằng lần này Dương Lăng chắc chắn sẽ chết, âm thầm tiếc hận mình vất vả mới cài được một đường dây vào Đông cung thì bây giờ lại đứt mất.
Hôm nay sau buổi triều sớm, Tiền Ninh nghe nói Dương Lăng phụng chỉ quỳ đợi ở ngọ môn. Vốn hiểu sâu sắc chuện quan trường, hắn lập tức ngửi ngay được một việc bất bình thường, tức khắc phái người tìm vị bằng hữu đảm nhiệm chức thống lĩnh cấm quân trong cung hỏi tin tức. Hắn không ngờ lại nghe được tin hoàng đế ban tặng cho Dương Lăng một bức họa.
Đã rõ Hoàng đế muốn bảo vệ cho Dương Lăng, Tiền Ninh quyết đoán ngay: dệt hoa trên gấm không bằng giúp người khi gặp nạn. Không còn thời gian chú tâm lựa chọn lễ vật, hắn vội cho người mua rất nhiều đồ vật, cũng chẳng kịp gói ghém gì, ngựa không dừng vó lập tức chạy đến nhà Dương Lăng.
Tiền Ninh được đám lính khiêng vào phòng ngủ Dương Lăng, ngồi vào ghế mềm cạnh giường lò, thấy Dương Lăng nằm trên giường lò, trên thân đắp một tấm chăn, bèn cười nói:
- Dương đại nhân! Hôm qua tại hạ sai người đến thăm hỏi, nhưng đại nhân không ở nhà. Hôm nay cũng đỡ một chút, nên ta tự mình tới đây.
Dương Lăng cười nói:
- Đa tạ Tiền đại nhân! Kể ra vẫn là ta làm liên lụy đại nhân, thế mà còn làm phiền đại nhân đến thăm ta, thật là áy náy.
Tiền Ninh cười ha ha đáp:
- Đại nhân và ta đều là đồng liêu Cẩm Y, lại cùng bị đòn trước cung, duyên phận có phải ít đâu, đừng nói loại khách khí này nữa.
Hắn nói mà ánh mắt gian tà liếc dọc liếc ngang. Thấy Dương Lăng vứt cuộn giấy Hoàng thượng ban cho trên đầu giường, hắn không khỏi thầm giật mình: “Tên Dương Lăng này có quan hệ gì với bệ hạ nhỉ? Hắn đưa Thái tử xuất cung, không tuân thánh chỉ trước mặt mọi người, chẳng những Hoàng Thượng không giận mà còn ban cho hắn một bức họa do ngài vẽ. Vô luận là Hoàng Thượng ban cho thứ gì, bất kỳ vương công đại thần nào cũng lập tức đem về nhà, nếu không lập tức gói lại bằng vải vàng, thì cũng thắp ba nén hương mà cung phụng. Đó là ân sủng và tín nhiệm của hoàng đế. Riêng hắn lại xem thường… Chà, tranh quý của hoàng đế tự tay đề bút”.
- Ở trên đầu giường là... Ha ha, Dương đại nhân quả nhiên không hổ là văn nhân, ở nhà dưỡng thương cũng muốn ngâm thơ vẽ họa sao?
Dương Lăng vỗ đầu. Y vẫn luôn không mang tư tưởng quân quyền tối cao, nên vẫn thường xuyên quên mất những việc mà người khác xem là đương nhiên. Vừa rồi về nhà, y lại vui đùa với tiểu giai nhân nên quen béng mất bức họa của Hoàng đế, cứ tiện tay bỏ qua một bên. Nhưng đây là tiền chứ bộ. Chẳng những là cổ họa, hơn nữa là tranh quý của Hoàng đế, phải lưu cho con cháu đời sau của ta và Ấu Nương, tương lai sẽ giá trị biết bao nhiêu mà kể.
Dương Lăng vội vàng dặn Ấu Nương:
- Nương tử! Mau đưa bức họa này cất kỹ lên trên tủ. Ha ha, đây là vật do đương kim hoàng thượng ban tặng đó, không thể làm hư được.
Hàn Ấu Nương vừa mới bưng chén trà vào cho Tiền Ninh, nghe nói cái cuộn giấy trên đầu giường lò lại là của Hoàng đế ban tặng, nàng vội vàng cầm lấy, tìm kiếm khắp nơi, thực không biết phải đặt ở chỗ nào cho an toàn. Dù sao Hàn Ấu Nương cũng đến từ vùng thôn núi xa xôi, trong lòng nàng thì thiên tử thực sự như nhân vật trong thần thoại. Bây giờ lại thấy được thứ mà thiên tử ban tặng, cũng khó trách nàng hết sức lo sợ.
Dương Lăng cười nói:
- Gác trên tủ đi, sau này tìm người bồi lưng, làm một cái khung bọc lại sẽ không sợ trầy xước.
Tiền Ninh hỏi với vẻ cực kỳ hâm mộ:
- Hoàng Thượng ban thưởng? Ha ha, bây giờ ta an tâm rồi, nghe nói đại nhân hôm qua kháng thánh chỉ, vi huynh lo lắng lắm.
Hắn ra vẻ vô ý lại lôi kéo quan hệ. Dương Lăng cũng có ý muốn thân cận với vị Chưởng hình thiên hộ nắm trọng quyền trong tay này. Nghe hắn nói thế, y cũng cười nói:
- Tiền huynh quá lo lắng. Lời này cũng không thể lan ra ngoài được. Dương Lăng nào dám kháng lại thánh chỉ, chỉ là ái thê bị bệnh cấp tính, lúc đó đã xin công công truyền chỉ khoan dung trong khoảnh khắc mà thôi. Dân chúng ngoài phố đều nghe nhầm đồn bậy, nói năng linh tinh, rõ là chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Tiền Ninh cười gượng hai tiếng, đang muốn tâng bốc vài câu thì có thái giám trong cung tới truyền chỉ. May mà lần này tên thái giám truyền chỉ biết quy củ, mặt nam lưng bắc, đứng trong viện mà truyền chỉ, căn bản chưa vào nhà. Dương Lăng vội vàng mặc lại quần áo, cùng với Ấu Nương đi ra, quì tiếp thánh chỉ.
Đợi Dương Lăng tiễn vị khâm sai quay vào, Tiền Ninh lại tâng bốc một hồi nữa. Thấy Ấu Nương đang cầm hai bình thuốc trị thương của vua ban chuẩn bị bôi cho tướng công, hắn liền chắp tay ngoan ngoãn cáo từ. Vừa về nhà còn chưa thay quần áo đã được người ta đưa tới một mớ lễ vật, nên để đáp lại thịnh tình của hắn, Dương Lăng tiễn ra tận cửa. Song phương đang sắp chắp tay từ biệt, bỗng thấy một cái chóp kiệu nhỏ từ xa nhấp nhô đi tới trước mặt.
Rèm kiệu vén lên, một gương mặt tái nhợt từ trong kiệu thò ra dò xét. Thấy Dương Lăng đang đứng ở cửa, người nọ không khỏi vui mùng, run giọng:
- Dương đại nhân! Chúng ta đang sợ không tìm được ngài. Ông trời thương ta rồi, ôi, rốt cuộc cũng gặp được đại nhân rồi.
Dương Lăng, Tiền Ninh chú tâm nhìn kỹ, thấy người nọ tóc hoa râm, sắc mặt nửa trắng nửa xanh, chính là Mã Vĩnh Thành, vị thái giám lo việc mua bán trong cung. Tiền Ninh thất thanh hỏi:
- Mã công công, ngài sao lại... hình dạng như vậy mà còn muốn xuất cung để mua bán?
Mã Vĩnh Thành lườm hắn với vẻ không vui, đáp:
- Mua sắm cái gì, bộ dáng ta như thế này còn có thể làm việc công được à? Mau mau, chúng ta vào trong viện nói chuyện, kẻo người ngoài nhìn thấy không tốt.
Dương Lăng và Tiền Ninh liếc nhìn nhau, mù mờ chẳng hiểu gì, cùng đi vào sân. Mã Vĩnh Thành vẻ mặt đau khổ nhìn Dương Lăng nói:
- Đại nhân tới gần đây, chúng ta thất lễ rồi. Vất vả lắm mới khiêng kiệu tới đây, nhưng ta không dám thay đổi vị trí chút nào cả. Khắp mông bị đánh nát cả rồi, mạng già của ta...
Dương Lăng biết tám vị thái giám trong cung đã chịu đòn nặng hơn mình nhiều. Thấy lão nói mà nước mắt như muốn tuôn rơi, y liền lập tức tiến lên đáp:
- Công công phải điều dưỡng cho tốt mới được, sao còn xuất cung ra đây?
Mã Vĩnh Thành cười khổ nói:
- Ai nói không muốn. Chỉ là thái tử gia...,
Lão nói tới đây liền thoáng liếc nhìn xung quanh.
Tiền Ninh hiểu ý, vội bước lên muốn ra ngoài. Mã Vĩnh Thành vội cản:
- Chậm đã chậm đã, không vội đi! Bảo bọn hạ nhân ra ngoài, Tiền đại nhân có thể lưu lại. Việc này không chừng còn cần đến ngài.
Vừa nghe Thái tử có việc muốn hắn đi làm, Tiền Ninh cảm thấy da đầu ngứa ngáy, lập tức đuổi đám hạ nhân ra ngoài, rồi tiến đến gần kiệu. Mã Vĩnh Thành ho khù khụ nói:
- Dương đại nhân, hôm nay là ngày thứ ba rồi! Lúc trước ngài khoe khoang đủ điều, thái tử gia đều tin là thật cả.
Bây giờ cũng không có người ngoài, chúng ta nói thẳng với ngài. Thái tử gia để mắt đến cô nương nhà người ta rồi, đám gia môn trong cung thật sự đang bị thái tử hành hạ. Nhưng người của Giáo Phường Tư lại là thủ hạ của Miêu Quỳ Miêu công công, chúng ta cũng không dám nhờ vả. Việc này còn phải nhờ tới ngài. Chỗ này là toàn bộ gia sản của ta, một vạn bốn ngàn lượng bạc, bất luận ngài dùng biện pháp gì cũng phải chuộc được người ra, sau đó thu xếp ngụ ở chỗ của ngài đi.
Nói rồi, Mã Vĩnh Thành đau lòng móc ra một xấp ngân phiếu đưa tận tay Dương Lăng, lại tiếp:
- Chiêm Sĩ phủ (lo việc giáo dục Thái tử) đã nhận thánh ý, bây giờ bọn họ rất chú tâm chăm sóc đặc biệt đám chúng ta, ta phải mau mau hồi cung thôi. Việc này cứ thế mà làm. Ngài giải quyết ổn thỏa rồi, ngày mai tới cửa hậu cung sẽ có tiểu thái giám gánh nước hỏi tin tức của ngài. Xong rồi, chúng ta hồi cung thôi.
Mã Vĩnh Thành bảo hai nô bộc khiêng lão ra cửa, đi nhanh như chớp. Dương Lăng nắm xấp ngân phiếu mà ngây người hồi lâu, mãi y mới quay sang Tiền Ninh nhờ vả:
- Tiền huynh! Huynh xem việc này...
Tiền Ninh vẫn chưa biết việc Nghiêm Khoan bị Trương Duyên Linh đá cho một cước gần chết, sớm không dám có chủ ý gì về việc Ngọc Đường Xuân, nên hắn cũng cho rằng sự việc có chút nhức đầu. Nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, hắn đành phải nói:
- Việc này... Thái tử gia đã lên tiếng, có gì cần đến Tiền mỗ, Dương đại nhân cứ việc nói ra, hay là... Ta cứ cương quyết chuộc người?
Dương Lăng nghiến răng, giậm chân nói:
- Hay lắm! Ta cũng không tin trên một vạn lượng bạc mà vẫn không chuộc được người!... À!... Đúng rồi, rốt cuộc thái tử gia thích cô nào nhỉ?