Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi

Chương 120: Thỏ tai cụp lộ tẩy



Tạ Kiều tựa đầu vào lồng ngực Ngu Hàn Sinh, trái tim như được nâng niu trong vô vàn lớp bọc đầy êm ái, cậu “vâng” một tiếng nhẹ nhàng.

Cậu chưa nói xong. Cậu một mình đến thế giới này, gặp gỡ rất nhiều bè bạn, còn có cả người hâm mộ ủng hộ cậu nữa.

Và cả, được gặp gỡ Ngu tiên sinh.

Cậu yêu thế giới này.

*

Ngày hôm sau Tạ Kiều dậy sớm, vào bếp, bắt đầu học làm món mì rưới mỡ Đồng Tây.

Cậu không mì làm sẵn mà tự cán mì, bỏ vào nồi, đợi sôi rồi vớt lên, sau rắc hành gừng tỏi băm nhỏ và dội lên bát mì một muỗng canh dầu sôi, mùi thơm nháy mắt tràn lên khoang mũi.

Ngay cả Ni Ni nửa tỉnh nửa mơ cũng lảo đảo lần theo mùi thơm bay tới, suýt thì ngã vào bát mì, may mà có Tạ Kiều nhanh tay túm được.

Cậu đặt Ni Ni xuống hộp giấy trên bàn, làm cho mỗi người một bát, còn len lén bỏ vào bát Ngu tiên sinh thêm một quả trứng chần.

Xong xuôi cậu vừa ăn vừa đọc sách, mặt mày nghiêm túc cứ như thể đọc sách chuyên ngành. Dĩ nhiên, nếu quyển sách trên tay cậu không phải truyện tranh mới phát hành trong tháng.

Điều này khiến yêu tinh trên tay cậu cảm thấy mình bị ngó lơ, nó bắt đầu đếm số bát trên bàn với giọng đầy non nớt, hòng thu hút sự chú ý của Tạ Kiều: “Một, hai, ba, bốn, năm…”

May sao dù Tạ Kiều đang chuyên chú đọc truyện thì cũng phát hiện chỗ sai, cậu ngẩng đầu hỏi: “Sao em lại đếm thiếu một bát rồi?”

Ni Ni ngơ ngác.

Nó đếm sai ư?

Rõ ràng nó đếm từng bát một kia mà?

Tạ Kiều khép truyện, đẩy bát mì về phía yêu tinh và ôn hòa nói: “Ăn đi đã.”

Giọng điệu dịu dàng của cậu kéo Ni Ni ngoan ngoãn ôm lấy cái bát của mình, để rồi bị câu nói tiếp theo của Tạ Kiều làm cho nó cứng đờ như bị sét đánh.

“Em cộng trừ nhân chia còn chưa thạo, ăn xong đi làm bài tập tiếp đi, không hiểu chỗ nào thì hỏi anh.”

Tốc độ ăn mì của yêu tinh tức thì lề mề xuống hẳn, Tạ Kiều đang định an ủi nó thì điện thoại reo lên.

—— Phương Hòa gọi điện tới.

Cậu đứng dậy nghe điện thoại.

Phương Hòa: “Có hợp đồng quảng cáo này không biết em muốn nhận không, thương hiệu này có tiếng tăm lớn, chẳng qua là dạng hàng đẹp giá bình dân.”

“Là thương hiệu gì vậy ạ?”

Tạ Kiều hỏi.

“Hương Vị Đồng Tây.”

Tạ Kiều vô thức nhìn qua phòng bếp, tủ quầy mở rộng vừa khéo có chai tương đậu nành của Hương Vị Đồng Tây.

Sau thời kỳ sương xám, doanh số bán hàng của thương hiệu này không những không giảm mà trái lại còn tăng.

Các loại tương sốt do Hương Vị Đồng Tây sản xuất chú trọng sát sao về mặt khẩu vị và nhận được sự chào đón của mọi người.

Nói không ngoa, Hương Vị Đồng Tây không khác Họ Ngu ở Biên thành, họ chính là công ty đầu rồng của Đồng Tây, cũng là công ty lớn có tên trong danh sách đứng đầu cả nước.

Tuy nhiên làm đại diện cho mặt hàng tiêu dùng giá rẻ với cho hàng xa xỉ là hai khái niệm trái ngược hoàn toàn, thế nên Phương Hòa mới muốn hỏi cậu mà không nhận lời trực tiếp.

Cậu nói: “Nhận ạ.”

Cậu còn thiếu hơn ba triệu mới đưa được cốt long ra ngoài, để tiết kiệm tiền nên chặng đường từ Đồng Tây về Biên thành cậu cũng chỉ ngồi tàu hỏa.

Kiếm thêm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Ngày kế tiếp, tin tức Hương Vị Đồng Tây chính thức tuyên bố người đại diện đã làm dân mạng được phen thảo luận sôi nổi.

Vì thương hiệu này vốn chẳng có kế hoạch marketing gì mà chỉ dựa vào hương vị và kênh phân phối phủ sóng toàn quốc để đạt được thành công. Tạ Kiều là người đại diện đầu tiên của họ.

[chân gà ướp chanh] đồ ăn tôi thích và bé idol tôi thích, sau này tôi có thể nhìn thấy bé thỏ trên kệ hàng siêu thị rồi, hạnh phúc quá đi.

[nồi cua] … lầu trên cô nói rõ xem đồ ăn cô thích là tương đậu nành hay là thịt thỏ thế.

[takoyaki] ha ha ha ha ha, thỏ con đáng yêu vậy sao có thể ăn thỏ con?! Ê nhưng mà hợp đồng quảng cáo của bé con lần trước là đồ xa xỉ thì phải, trong khi cái này lại là loại tương toàn dân ăn với cơm, chênh lệch khá lớn, cảm giác đoàn đội không có kế hoạch tổng thể, thích nhận gì là nhận đấy.

[cá diếc đậu phụ] hợp đồng giá mười triệu, cô nghĩ xem có nhận không?

[mộc nhĩ trộn] vãi?! Thế thì phải nhận chứ!

Tạ Kiều cũng bị giá trị hợp đồng làm cho kinh hãi, cậu còn phải hỏi lại nhân viên của Hương Vị Đồng Tây cho chắc: “Sẽ không đánh thừa số không nào chứ ạ?”

“Không đâu không đâu.”

Nhìn ông chủ bà chủ ngồi đối diện đang dỏng tai nghe, giám đốc của Hương Vị Đồng Tây vội vàng chối.

Anh ta thầm nghĩ ông chủ anh ta còn chi tiền triệu mua người máy Họ Ngu nhằm hỗ trợ cảnh sát tìm trẻ em mất tích kia mà, hợp đồng thế này chỉ là chuyện nhỏ.

Mười triệu chưa thấm vào đâu so với lợi nhuận hàng năm của Hương Vị Đồng Tây, mà đây cũng là cơ hội đánh vào phân khúc người trẻ tuổi.

Nghe thanh niên đầu kia trả lời lễ phép, anh ta mới cúp điện thoại: “Cậu ấy đồng ý.”

Thấy dáng vẻ mừng rỡ của ông bà chủ, anh ta không khỏi thở dài, bọn họ đây thì cố gắng kiếm tiền, Tạ Kiều thì được người khác cố gắng biếu tiền, quả là hâm mộ.

*

Lúc này, một con cự xà đen nhánh chiếm trọn chiếc giường đang từ từ mở mắt, nhìn cuốn lịch treo tường, tầm mắt nó dừng trên một ngày nào đó.

Ngày hai mốt tháng chín.

Nó biến hình người, nhìn nhẫn cưới trên tay, cụp mắt, và ra khỏi phòng.

Ngu Hàn Sinh ngồi xuống trước bàn ăn, trước mặt hắn đã bày sẵn một bát mì rưới dầu.

“Em học được trong chuyến đi Đồng Tây lần trước, không biết anh có thích không.” Tạ Kiều ngồi cạnh Ngu Hàn Sinh vừa nói, vừa nhấp một ngụm sữa ấm.

“Còn có cả một quả trứng chần.” Ni Ni lảo đảo trên miệng bát vội ngẩng đầu bổ sung.

Ngu Hàn Sinh cúi đầu, dùng đũa gắp mì sợi lên, nhìn thấy hai quả trứng chần nằm dưới đáy.

Bờ môi mím chặt của hắn khẽ giương lên, hắn nhẹ nhàng nói: “Thích.”

Tạ Kiều tức thì vui vẻ.

Mà cậu không biết, trên siêu thoại weibo, mọi người đang nháo nhào tổ chức tiếp ứng cho ngày sinh nhật đến gần của cậu.

[kẹo cà phê] muốn may quần áo cho bé thỏ, mọi người thấy bộ này thế nào?

[sò nướng than] tôi nữa tôi nữa, ngôi nhà trong mộng của mỗi bé thỏ đây, bé thỏ nhà mình chui vào chắc chắn sẽ rất vui.

[bibimbap] mỗi tui trồng cỏ Timothy hở? Đang chờ gặt hái rồi gửi cho bé thỏ nè.

[cá nướng] Tớ tớ tớ! Tớ trồng cà rốt, có ai giao lưu kinh nghiệm trồng cà rốt không, rõ ràng trồng trong lồng mà lá vẫn bị cắn, cần nhà thực vật học nào đó giúp đỡ.

Đúng lúc bọn họ thảo luận sôi nổi thì nhận được thông báo đến từ trưởng fanclub. Các bé fan cứ tưởng hoạt động lần này lại bị chèn ép, họ mở weibo trong tâm trạng thấp thỏm.

[hậu viện hội chính thức của Tạ Kiều] Nhận xong có thưởng.

Vì vậy, nhóm người hâm mộ lập tức hân hoan, họ thảo luận đồ tiếp ứng ngày sinh nhật càng thêm hăng hái, toàn bộ siêu thoại của Tạ Kiều đều bị chủ đề sinh nhật chiếm đóng.

Họ vốn nghĩ trưởng fanclub chỉ tiện cổ vũ một câu vậy thôi, cho đến khi bản thiết kế của các fan lần lượt được mua, siêu thoại mới ồ lên sôi nổi, mọi người đua nhau xếp hàng chờ xét duyệt.

[xoài sấy]!! Không ngờ cũng có người được trưởng fanclub khen thưởng, tuyệt cú mèo, tôi phải tiếp tục bán tranh vẽ trên đá của tôi đây, không cần trưởng fanclub thưởng, chỉ xin hãy trả nick chính về cho tôi.

[bột báng nước cốt dừa] làm tôi không thể không nghĩ ngợi, nhà người ta đu idol thì đốt tiền, nhà mình đu idol còn được cầm tiền luôn nữa.

[chanh leo] tại phong cách lãnh đạo của trưởng fanclub đó, sếp tổng xin hãy tiết kiệm tiền làm sính lễ cho bé thỏ đi chứ (mặt lo lắng).

[thạch sương sáo] cái này cô khỏi lo, sếp tổng chúng ta thiếu gì chứ không thể thiếu tiền.

Kết thúc bữa sáng, Tạ Kiều mất cả ngày cho việc bàn và ký hợp đồng, sau đó cậu về nhà thu dọn hành trang để chuẩn bị cho buổi quay [thách thức hoang dã] ngày mai.

Do không mang chìa khóa nên cậu phải gõ cửa nhà, succubus ra mở cửa cho cậu.

Cậu đang định lên tầng thì điện thoại rung, là lời mời kết bạn, nhưng là một lời mời kết bạn khiến cậu khá ngạc nhiên.

—– bởi người gửi lời mời là Trần Nhược Sương.

Cậu hoàn hồn, bấm chấp nhận.

Trần Nhược Sương không đăng tải bất kỳ trạng thái nào, kết bạn xong hai người cũng không nói một câu, tuy nhiên cô lại gửi một tấm ảnh, trong ảnh là bầu trời đầy tuyết.

Cậu không hiểu ý Trần Nhược Sương, bèn thử đáp:

[Tạ Kiều] rất đẹp.

Succubus vừa khéo đi qua liếc thấy, nàng chép miệng một tiếng: “Ái chà, còn biết khen con gái nhà người ta, cẩn thận vị kia nhà cậu nhìn thấy là cậu lĩnh đủ đấy.”

Tạ Kiều đỏ mặt, tắt phéng điện thoại, sau khi chắc chắn bốn bề vắng lặng, cậu mới cả gan nói.

“Có lĩnh đủ cũng không phải em lĩnh, anh ấy bị em làm cho khóc không biết bao lần trên giường đâu, nên bình thường em mới nhường anh ấy đấy.”

Cậu vừa nói dứt lời thì đột nhiên cảm giác bầu không khí sau lưng như đặc lại, nhiệt độ hạ thấp gây cho cậu dự cảm chẳng lành. Cậu kiềm chế suy nghĩ tai ương, quay đầu cứng ngắc.

Ngu Hàn Sinh đứng ngay sau lưng cậu, mở cặp mắt đen nhanh, lẳng lặng nhìn cậu đầy chăm chú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.