Lý Trạch ngủ một giấc, ra khỏi phòng vừa lúc va phải Ngu Hàn Sinh trở lại từ bên ngoài, sau đó nhận ra trên ngón áp út tay trái của hắn mới xuất hiện thêm một chiếc nhẫn vàng mộc mạc.
Lý Trạch cảm thấy không ổn tẹo nào, cứ cảm giác lần tới Ngu Hàn Sinh sẽ xách theo một ổ rắn chín đầu vừa dứt sữa, nghĩ đến đây cậu ta không khỏi đánh cái rùng mình.
Nhiễm Chu để ý thấy, cậu ta làm bộ vô tình đi qua Ngu Hàn Sinh, cười ngọt ngào: "Sếp, anh cũng đeo cả nhẫn cưới rồi, khi nào cho chúng em ra mắt người nhà với ạ?"
"Của tôi."
Ngu Hàn Sinh lạnh lùng liếc qua Nhiễm Chu, rời đi thẳng.
Nhiễm Chu: ?? Là người nhà của anh nên không thể cho người ta ra mắt hả? Kiểu logic rắn chín đầu gì thế?
Lý Trạch bày tỏ, Nhiễm Chu còn quá non trẻ, những việc thế này cậu ta đã quá quen rồi.
*
Tạ Kiều đón giao thừa giữa mảng trời tuyết trắng, cậu dậy từ sáng sớm gói sủi cảo với mọi người.
Ngoại trừ sủi cảo nhân thịt lợn cải thảo và sủi cảo thịt bò cà rốt thường thấy, cậu còn định làm cả sủi cảo nhím biển.
Cậu trộn lẫn thịt nhím biển với lòng trắng trứng, bỏ vào chảo xào vừa chín tới, sau đó cho thịt vai lợn vào máy xay nhuyễn, nêm gia vị vừa ăn, đổ thêm dầu mè, dầu hào, một ít hành rồi đảo đều.
Cuối cùng trộn chung thịt nhím và thịt xay, như vậy đã hoàn thành nhân bánh sủi cảo nhím biển.
Mọi người quây quần gói bánh.
Hồn ma gói vừa nhanh vừa đẹp, chớp mắt đã gói xong một đĩa, Ni Ni không chịu thua kém, vận sức dùng cán cán bột.
Chẳng qua tinh linh chỉ lớn bằng bàn tay, thành ra sủi cảo của nó cũng bé tin hin, to cỡ một đồng xu, so sánh cái ắt sẽ thấy đau thương.
Dù Arcus cũng chỉ to bằng bàn tay, nhưng hắn vẫn liếc nhìn Ni Ni đầy khinh bỉ, quyết chí gói ra miếng sủi cảo lớn nhất trong ngày.
Gói thì cũng gói được thật, nhưng vì quá to, nên lúc nặn sủi cảo hắn vô tình mắc kẹt trong nhân, cặp cánh đen cũng bị dính chắc, không thể nào bay nổi.
Tạ Kiều đành phải bước lại gần, nhấc ác ma toàn thân dính nhân sủi cảo ra ngoài, ai ngờ vừa nhấc được một nửa đã nghe Arcus cúi đầu hung hăng nói: "Ai khiến mi giúp."
Tạ Kiều sợ làm tổn thương đến lòng tự ái của Arcus, nghe lời mà "ồ" một tiếng, rồi lập tức thả tay.
Thế là ác ma lại rớt trở vào giữa đống nhân sủi cảo, hắn ta cố sức ngẩng đầu, trách cứ một cách u oán: "Ta cũng chẳng bảo mi thả."
Tạ Kiều: ...
Cậu lại vớt Arcus ra một lần nữa.
Arcus ướt nhẹp vừa lên được mặt đất là quay phắt lưng không quan tâm tới Tạ Kiều, cứ như cậu vừa gây ra chuyện gì trời giận ma oán lắm vậy.
Cậu cảm thấy lòng dạ ma vật nam giới quá phức tạp, chả hiểu nổi Arcus đang nghĩ điều gì, không giống với succubus, thích là thích, không thích là không thích.
Mà succubus thì đang cố gắng giã nát bim bim, định bụng làm một đĩa sủi cảo vị bim bim, trong lúc làm việc còn không quên ngăn cản Linlin nuốt sống nhân sủi cảo: "Linlin, không được ăn."
Nhưng Linlin đã nuốt trọn cả nhân lẫn bát, rồi mở cặp mắt vô tội nhìn succubus, succubus chỉ có thể thở dài, nàng nghĩ, nuôi người cá còn khó hơn là nuôi thỏ tai cụp.
Nhưng Tạ Kiều cứ không chịu cho nàng vuốt tai xù, còn không cho nàng vuốt lưng luôn, đến bao giờ nàng mới có được một con thỏ tai cụp cho riêng mình cơ chứ?
Succubus chống cằm suy nghĩ.
Tạ Kiều hồn nhiên không biết ý tưởng của succubus, hàng năm cậu đều có thói quen dán câu đối Tết, nhưng năm nay không thể ra ngoài mua, cậu chỉ đành tự cắt giấy đỏ, dùng bút lông viết lời chúc cho năm mới, rồi dán một đôi lên cửa trại chăn nuôi.
Số câu đối Tết còn lại cậu định dán ra hẳn ngoài cửa chính.
Nhưng cậu vừa mở cửa, chợt có thứ gì thoắt cái lóe lên.
Cậu dụi dụi mắt, trước mặt vẫn là nền tuyết trắng xóa, không có thứ gì, lúc cậu dán xong câu đối, đang chuẩn bị xoay người, thì bỗng dừng chân.
Không đúng, không thể nói là không có thứ gì.
Có một vật trắng xóa ẩn hiện trong tuyết, hơi khác với màu tuyết trên đá, độ trắng của vật này rất thuần, hình dáng có vẻ giống với một con người.
Tưởng tượng ấy làm Tạ Kiều giật mình, nhưng cậu vẫn giữ bình tĩnh, vào nhà lấy một đĩa sủi cảo đã hấp xong, đặt ngoài cửa.
Nếu thật sự có sinh vật trong tuyết, thì có lẽ thức ăn ngoài cửa sẽ biến mất, Tạ Kiều vừa nghĩ thầm vừa đóng cửa nhà.
*
Hôm qua tuyết bắt đầu rơi tại Biên thành, doanh số bán robot của công ty họ Ngu đã vượt mốc chín trăm ba mươi nghìn sản phẩm, lợi nhuận ròng mới gần một tỉ, còn xa mới bù được chi phí dùng cho nghiên cứu.
Nhưng trong buổi họp báo sáng nay Weizhou lại tung ra sản phẩm robot gia dụng kiểu mới chỉ có giá vỏn vẹn 5500 tệ, rẻ hơn một nửa so với mức giá dự đoán của mọi người, nhất thời gây ra những tràng thảo luận sôi nổi.
Một số tác giả nghiên cứu khoa học kỹ thuật chuyên sâu phân tích bước chuyển hình của Weizhou, đồng thời đưa ra những đánh giá không khả quan về sự phát triển trong tương lai của khoa học kỹ thuật họ Ngu.
----- Bé Xám của công ty họ Ngu chắc chắn là hắc mã trong năm vừa rồi, với mức giá năm nghìn tệ, sản phẩm này không có đối thủ cạnh tranh trong vùng giá thấp, nhưng hiển nhiên Weizhou cũng đang điều chỉnh chiến lược công ty, công ty họ Ngu phải đối đầu trực diện với một đối thủ mạnh, liệu họ còn có thể giữ được lượng tiêu thụ cao không?
Xem xong buổi họp báo của Weizhou, Hạ Giản không thể không lo lắng.
Robot gia dụng cũng chỉ mới phát triển mạnh mẽ trong vòng hai năm trở lại đây, đối tượng khách hàng tập trung vào nhóm người trẻ tuổi có khả năng tiếp nhận cao, như vậy thị trường không quá lớn.
Weizhou xuất thân từ nhà sản xuất phụ tùng gốc SE, là một thương hiệu robot uy tín có khả năng kiểm soát tốt chất lượng sản phẩm cũng như chăm sóc khách hàng, chỉ tính riêng việc mở mạng lưới các cửa hàng hậu mãi tại các thành phố lớn, công ty họ Ngu đã tạm thời chưa thể sánh bằng.
Weizhou mở rộng thị trường chính là một đòn đả kích nặng nề lên lượng tiêu thụ của công ty họ Ngu, tuy nhiên Ngu Hàn Sinh trông vẫn thản nhiên, không hề thay đổi chiến lược sau động thái của Weizhou.
Lý Trạch vùi đầu vào quy trình nghiên cứu mới, thế nên lần này sẽ do Hạ Giản đi theo Ngu Hàn Sinh đến buổi hẹn trong một nhà hàng tư tại trung tâm thành phố.
Nhà hàng được sửa đổi từ nhà cổ, là kiến trúc văn vật được thành phố bảo vệ, ở Biên thành hiện giờ kiểu nhà như vậy có thể coi là tấc đất tấc vàng, mà nhà hàng này mỗi ngày chỉ tiếp một bàn khách.
Bước vào nhà hàng Hạ Giản đã rất kinh ngạc, cậu ta cứ tưởng Biên thành là chốn hẻo, haidilao khắp trời năm đất bắc đều có mà ở đây còn chẳng có, ấy vậy mà không ngờ lại xuất hiện một nhà hàng xa hoa như vậy.
Các món ăn đều được chế biến từ nguyên liệu nấu nướng cao cấp vận chuyển bằng máy bay, từ nấm cục đến cá ngừ vây xanh, hay như trà nước mà nhân viên tùy ý rót cũng là trà đại hồng bào.
(*nấm cục- truffle tùy loại thường sẽ có giá khoảng từ 13 triệu đến 200 triệu vnd/ 1kg
cá ngừ vây xanh khoảng 400k/100g
đại hồng bào là được xưng là trà đắt nhất thế giới, có thể lên tới 1.2 triệu usd/ 1kg)
Cậu ta chỉ có thể xúc động mà nghĩ ở đâu cũng có người giàu có.
Tuy nhiên mục đích chính của những người có mặt hôm nay không phải là ăn uống, chỉ có tổng giám đốc Tôn thấy Ngu Hàn Sinh tới đây lần đầu, còn nhiệt tình giới thiệu: "Đây là món thỏ hầm thiên ma, cậu nếm thử xem sao, thỏ nơi này đều là thỏ núi nuôi thả, cho ăn toàn thảo dược Trung Hoa."
Sắc mặt Ngu Hàn Sinh lập tức lạnh đi.
Hạ Giản thấy món này có vẻ rất ngon, không biết sao Ngu Hàn Sinh lại phản ứng như vậy, nhưng bỗng nhớ ra hình như Ngu Hàn Sinh là người theo chủ nghĩa chuộng thỏ, cậu ta liền vội vàng lên tiếng: "Anh Tôn, sếp Ngu nhà chúng tôi không ăn thịt thỏ."
Tổng giám đốc Tôn nghe vậy bèn gọi phục vụ mang thịt thỏ xuống, đúng lúc này ông ta để ý thấy Ngu Hàn Sinh đeo nhẫn trên tay: "Sao lại không dẫn bạn đời cùng đến?"
Hạ Giản không trông đợi Ngu Hàn Sinh có thể trả lời tử tế, bận rộn trả lời thay: "Bạn đời cậu ấy không ở Biên thành."
"Lượng tiêu thụ sản phẩm của công ty cậu lại tiếp tục phá kỷ lục rồi nhỉ, nếu giám đốc Ngu chưa lập gia đình thì đừng nói đến anh Tôn, cả tôi cũng muốn giới thiệu cháu gái tôi ấy chứ." Một người khác cười nói, "Không biết nửa kia của cậu là người thế nào?"
Hạ Giản đang định ứng phó qua loa, thì lại thấy Ngu Hàn Sinh nắm chặt điện thoại, giọng khẽ run không dễ nhận ra, đáp: "Vô cùng tốt."
Hạ Giản cảm thấy tuyên bố đã kết hôn là quyết định sáng suốt, ít ra có thể tránh bớt mấy lời mai mối, ai biết giới thiệu cháu gái xong còn muốn đổi lại thứ gì.
Cậu ta hoàn toàn không tin Ngu Hàn Sinh đã thật sự kết hôn, Ngu Hàn Sinh mà có thể kết hôn, thì giờ cậu ta đã ba năm đẻ hai đứa luôn rồi.
Mọi người trên bàn bắt đầu dần quen thân, nói chuyện cũng dần tập trung đến vấn đề chính, có người thở dài nói: "Giờ mua đất Biên thành khó lắm, các công ty bất động sản tiếng tăm đều đổ xô về Biên thành, ngay đất chỗ Mặc Cương kia, ngày xưa một mẫu trăm năm mươi nghìn, giờ một mẫu ít nhất phải hai triệu."
Tổng giám đốc Tôn nhấp ngụm trà: "Đều muốn kiếm tiền cả, chạy sang Biên thành cũng đúng thôi, tổng giá trị tài sản miếng đất ở trung tâm thành phố đã phá trăm triệu rồi, hai năm trước ai mà tin cho nổi?"
Ngu Hàn Sinh rũ mắt, người có mặt hôm nay đều là các nhà đầu tư bất động sản lâu năm tại Biên thành, không đủ mạnh so với các công ty hàng đầu mới tràn vào Biên thành, lại thêm khoản ngân hàng siết chặt điều kiện cho vay bất động sản, có thể nói, hoàn toàn đánh mất cơ hội đầu tư đất.
"Phương nam thì sao?"
Hắn đột ngột nói.
"Phương nam?" Tổng giám đốc Tôn lập tức lắc đầu, "Do sương xám nên giá nhà giảm hàng loạt, giá nhà mới còn rẻ hơn giá nhà bán lại, không nói riêng Biên thành, hiện giờ các nhà đầu tư bất động sản đều đổ dồn về phương bắc."
"Giá đất cũng giảm, An thành vốn quy định rất chặt về việc mua đất sang tên mà giờ cũng thả lỏng rồi, thế nhưng nhà vẫn không ngừng rớt giá."
...
Ngu Hàn Sinh không nói, lẳng lặng lắng nghe.
Khi ra khỏi nhà hàng, Hạ Giản nhìn nét mặt trầm tư của hắn, cho rằng hắn còn lo lắng vụ đất đai, không khỏi mở lời an ủi: "May là không đầu tư bất động sản thêm, ăn lời từ robot cũng rất khả quan rồi."
Cậu ta không có dã tâm, trong mắt cậu ta, tiền khó kiếm, nhưng bình an còn khó kiếm hơn.
Ngu Hàn Sinh ngước mắt, gió đêm lùa qua vạt áo hắn, phất phơ giữa không trung, cuối cùng lại rủ xuống trong hỗn loạn: "Cần phải nhanh hơn nữa."
Hắn nói rất nhỏ, khiến cho Hạ Giản còn tưởng mình nghe nhầm, tốc độ tích lũy tài sản của Ngu Hàn Sinh đã rất khủng rồi, sao lại vẫn cần nhanh hơn nữa.
Rốt cuộc cậu ấy muốn làm gì?
*
Trong điện thoại, Tạ Kiều đang ăn sủi cảo đêm giao thừa, tuy nhiên vẫn làm thêm rất nhiều món khác, bày cả một bàn tiệc lớn trong hành lang trại chăn nuôi.
Cậu để dành sủi cảo cho Ngu tiên sinh, vì không biết Ngu tiên sinh thích ăn nhân nào, nên cậu phần mỗi loại một đĩa nhỏ, có thịt lợn cần tây, thịt bò cà rốt, có nhím biển, ... còn có cả vị tôm.
[bạn đời của bạn tặng bạn một món quà mới, bạn có đồng ý nhận không?]
Ngoài điện thoại, Ngu Hàn Sinh nhìn quà chật ních giỏ chứa đồ, sau khi tiêu một nghìn đồng vàng mở rộng giỏ chứa, liền chọn đồng ý.
Hắn và Hạ Giản trở về tiệm sửa điện thoại, hội Lý Trạch đang ăn lẩu ngoài sân, còn gói mấy đĩa sủi cảo lớn.
"Tớ no rồi." Hạ Giản ngại ngùng nói, ban nãy cậu ta chỉ tập trung ăn uống, trái lại là Ngu Hàn Sinh không ăn được gì nhiều, "Chắc là Tiểu Ngu chưa no đâu."
Mèo mun lập tức bê ra một đĩa sủi cảo đầy ú ụ, đưa cho Ngu Hàn Sinh, đám mèo con mặc tất đỏ cũng vây quanh Ngu Hàn Sinh, chắn gió cho hắn.
Ngu Hàn Sinh ngửi mùi, khẽ nhíu mày.
Lý Trạch vội nói với mèo mun: "Anh Mèo, anh đang cầm vị thịt lợn cần tây đấy!"
Cự xà không thích cần tây, ngửi mùi thôi cũng ghét, bình thường Lý Trạch muốn ăn thì đều lén lút ăn trong bếp cùng Hạ Giản, không ngờ mèo mun còn dám bưng đĩa sủi cảo lợn cần tây lên.
Mèo mun ảo não vỗ đầu, đang định bưng trở về, lại thấy Ngu Hàn Sinh nhận sủi cảo trong tay mình, đoạn ngồi xuống ghế.
Dễ thấy cự xà thật sự không thích cần tây, hắn vừa ăn vừa cau mày, nhưng không biết tại sao vẫn ăn hết một đĩa, mọi người trong sân nhìn mà ngây dại.
Nhiễm Chu núp sau cây len lén quan sát cũng buồn bực, không phải rắn chín đầu ghét cần tây nhất à, thế mà hôm nay lại ăn sạch sẽ, cậu ta nghĩ bụng, quả nhiên là hạng người không dễ lộ tâm tình.
Mà Ngu Hàn Sinh chỉ đang nghĩ, chắc chắn không ngon bằng sủi cảo Tạ Kiều làm.
Hôm nay đêm giao thừa, mới mười một giờ, pháo hoa rực rỡ đã thắp rạng bầu trời đêm, đâu đâu cũng tưng bừng trong bầu không khí đón năm mới.
Hạ Giản đưa cánh tay máy móc đã làm xong cho Lý Trạch, khi hai người bàn bạc, Ngu Hàn Sinh nhìn bầu trời hỏi: "Đó là gì?"
"Là pháo hoa."
Lý Trạch vội đáp.
Ngu Hàn Sinh nhìn chằm chằm pháo hoa hồi lâu, rồi lạnh lùng nói: "Tôi muốn mua pháo hoa."
Lý Trạch: ...
Rắn chín đầu ra quyết định không bao giờ báo trước, mà một khi hắn đã nói muốn mua thứ gì, thì khỏi cần nghĩ, chắc chắn hắn sẽ không trả tiền cho bạn.
Bà-vú-già Lý Trạch rất thành thạo chuyển khoản một nghìn tệ.
Cự xà nhận được tiền cũng rất thành thạo, nạp hết tiền vào trò chơi, loáng cái tài khoản trong game đã có thêm mười nghìn đồng vàng.
Hắn vào cửa hàng, cửa hàng đang có giao diện lễ tết, bán đủ các loại quần áo năm mới, đèn màu, giấy trang trí cửa sổ...
Hắn dừng mắt trên pháo hoa.
Trong màn hình, Tạ Kiều chuẩn bị qua trại chăn nuôi xem ti vi với mọi người, thì chợt nghe Ngu tiên sinh nói: "Tạ Kiều, ra ngoài."
Tạ Kiều dừng bước, ra khỏi trại chăn nuôi đến thế giới bên ngoài, vẫn là trời băng đất tuyết, không thấy dấu hiệu sự sống.
Cậu nhìn chiếc đĩa mình thả ngoài cửa, đồ ăn đã biến mất.
Tuy nhiên cậu còn chưa kịp nghĩ nhiều, pháo hoa đã nổ rực trời, chiếu sáng thế giới của tận cùng bóng tối, xung quanh bừng lên như ban ngày trong nháy mắt.
Cứ như đã có được nguồn sáng.
Tạ Kiều ngẩn ngơ, giọng nói lạnh lẽo của Ngu tiên sinh vang lên bên tai cậu: "Năm mới vui vẻ, Tạ Kiều."
Một giây sau----
Tay cậu được nắm lấy.
Tạ Kiều không biết tại sao, mà trái tim nhảy ùm ùm trong lồng ngực, cậu không khỏi hỏi: "Ngu tiên sinh, anh thấy lạnh sao?"
"Lạnh."
Cự xà ngoài điện thoại chăm chú nhìn chàng trai đứng giữa tuyết, cụp mắt trả lời, ngón tay giữ màn hình vẫn không buông lỏng.
Cách một màn hình không thể vượt quá----
Mười ngón tay đan vào nhau.
Giữ lấy Tạ Kiều của hắn.