Diệp Ninh đi tới tiệm sửa xe 4S, thật ra cũng đụng xe không nghiêm trọng lắm, sửa một chút là xong. Ngược lại chiếc BMW hệ số 5 kia thật đáng thương, đoán chừng là phải sửa rất lâu. Hơn nữa, xe bị hư đến nỗi như vậy, sửa được cũng đâu lòng chết mất.
Nghĩ tới cậu nhóc đáng thương kia, rồi nhìn lại vị chủ nhân đeo kính râm làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, Diệp Ninh thật cảm thấy buồn cười.
Bất quá lúc bọn họ ra về lại không có xe, Diệp Ninh nhìn sắc mặt Tiêu Nhạc có vẻ như mệt mỏi, liền quan tâm hỏi: “Anh dẫn theo Nam Nam qua bên kia ngồi nghỉ trước đi, tôi gọi xe đã.”
Cô cúi đầu mở ra App Tích Tích* tính gọi xe.
*App Tích Tích là App gọi xe taxi.
Ai ngờ cô vừa dứt lời thì có một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, là chiếc Porche Cayenne.
Tiêu Nhạc dắt tay Nam Nam mở cửa xe, nghiêng đầu nói với Diệp Ninh: “Đi thôi, tôi mới vừa gọi điện thoại.”
Diệp Ninh có chút kinh ngạc, nghĩ tới anh chàng tài xế tóc húi cua vừa rồi có phải tài xế của anh không? Nhưng sau đó cô lại nhớ tới, Tiêu Nhạc là loại thân phận gì, chưa chắc gì anh chỉ có một chiếc xe, cho nên cũng có thể giải thích được anh có hai người tài xế… Mặc dù dùng kiểu này giống như đốt tiền vậy.
Lúc này đây, người tài xế là một trung niên khoảng 40 tuổi, cười ha hả, còn tốt bụng nhắc nhở Nam Nam: “Cậu bé cài dây an toàn chắc vào.”
Thật ra Diệp Ninh có trang bị ghế ngồi an toàn trên xe, chỉ là vừa rồi bỏ xe lại sửa, cho nên không tháo xuống.
Vị tài xế trung niên lái xe rất cẩn thận, chầm chập khởi động chiếc Porsche. Sau khi về đến này, Tiêu Nhạc lộ ra vẻ mệt mỏi rõ ràng, sau khi vào nhà phải dùng tay đỡ khung cửa, lông mày hình như hơi nhíu lại.
Diệp Ninh lo lắng nhìn anh: “Anh, anh không sao chứ?”
Nam Nam cũng để ý đến sắc mặt của papa hình như không tốt: “Papa, papa bị sao vậy?”
Tiêu Nhác tháo mắt kính xuống, lắc nhẹ đầu, xoa xoa ấn đường: “Có chút khó chịu. Trước kia bị bệnh, khối u áp bức giây thần kinh thị giác, áp lực mắt tăng cao, dễ bị nhức đầu.”
Diệp Ninh vội vàng nói: “Vậy anh nằm xuống nghỉ ngơi một lát trước đi, để Nam Nam chơi một mình. Tôi làm cơm lẹ lắm, ăn cơm xong anh có thể ngủ sớm.”
Cặp mắt Tiêu Nhạc mệt mỏi, áy náy nhìn Diệp Ninh: “Được, làm phiền em rồi.”
Diệp Ninh rửa tay, thành thạo nấu thức ăn xong rồi mới kêu Tiêu Nhạc tới dùng bữa. Tiêu Nhạc mới vừa lên giường nằm trong chốc lát đã khôi phục tinh thần rất nhiều.
Nhưng Diệp Ninh vẫn còn lo lắng, đề nghị nói: “Có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chuyến không?”
Tiêu Nhạc lắc đầu: “Không cần, tôi tự biết sức khỏe của mình. Nếu hơi mệt thì nghỉ ngơi là khỏe liền.”
Diệp Ninh nhìn Tiêu Nhạc chăm chú: “Vậy anh ăn thêm một chút đi…”
Nói xong, cô múc cho anh một chén cơm đầy tràn, đặt trước mặt anh.
Thường ngày, Tiêu Nhạc ăn cơm xong sẽ đọc sách với Nam Nam. Trong lúc đọc sách lúc nào cũng liếc về phía Diệp Ninh, nhưng xem ra hôm nay anh thật sự mệt mỏi, chỉ chơi với Nam Nam một chút rồi đi ngủ sớm.
Diệp Ninh hối thúc Nam Nam đi ngủ, tắm rửa sạch sẽ cho cậu bé xong thì cô mới trở lại phòng của mình.
Đầu của cô có chút hỗn loạn, không riêng gì vì hôm nay thoát khỏi tại nạn xe hơi, mà điểm mấu chốt chính là Tiêu Nhạc.
Mới chung đụng với nhau hơn một tuần, cô cảm giác mình không thể nắm bắt người đàn ông Tiêu Nhạc này.
Nhớ tới bộ mặt đa dạng của anh, cuối cùng cô đưa tới kết luận. Đây là một người vừa bá đạo lại vừa nhát nhát, vừa mạnh mẽ lại vừa yếu đuối, có lúc trưởng thành chững chạc, có lúc lại lì lợm cố chấp, có lúc là một cậu nhóc kỳ quái hay giận hờn, thậm chí còn làm ra những chuyện có chút ngây thơ.
Thở dài, cô bóp mi tâm đau nhức, nghĩ tới ngày mai chính là ngày phải dẫn Tiêu Nhạc đi tái khám.
Cô còn phải dậy sớm, làm điểm tâm cho bọn họ, sau đó chở Tiêu Nhạc đi bệnh viện, rồi để anh tự đón xe về, còn cô phải trở về công ty làm việc.
Lao tâm lao lực, cô cảm giác khi không mình lại có thêm một đứa con trai, một đứa con trai rất khó hầu hạ.
Thật ra thì có thể nhìn ra, lúc nào anh cũng có thể gọi tài xế cho riêng mình, một hai ba bốn người tài xế… còn chưa kể tới thư ký hay bạn bè của anh. Nhưng hình như Diệp Ninh lại cảm thấy, mình nên chăm sóc anh thì mới phải.
Lúc mình dẫn anh đi, dường như anh có chút cố ý, rất phối hợp lúc ở bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói kiểm tra cái gì thì cho kiểm tra cái đó. Lúc mình không có ở đó thì giống như anh sẽ sinh ra một đống chuyện. Bởi vì làm thêm giờ, mấy ngày trước cô để anh tự đón xe đi, khi đó cô còn chưa biết anh có tài xế riêng của mình.
Kết quả trên đường đi thì Nam Nam gọi điện thoại tới, nói papa không nghe lời, nghiêm mặt không phối hợp kiểm tra, bác sĩ lại bắt đầu dạy dỗ papa rồi.
Diệp Ninh nhức đầu, thở dài một lần nữa, không biết vì sao cô lại ngủ không được, tiện tay lấy điện thoại di động ra.
Cô có một trang blog cá nhân, đã lập ra từ lâu, nhưng lại không biết cách dùng. Sau khi cô sinh Nam Nam, mở quán cà phê, rảnh rỗi, quan tâm những vấn đề nuôi dưỡng nên tìm những trang blog Đại V* ví dụ như công thức nấu ăn ngon, xí nghiệp, v.v… để tìm hiểu người ta chỉ dẫn làm sao nấu đồ ngon bổ dưỡng cho cục cưng ở nhà, cũng như chọn lựa đồ dùng như thế nào. Thỉnh thoảng cô cũng ghi lại những lúc trở trời không vui, hoặc quá trình cục cưng trưởng thành.
*Đại V là mạng lưới chỉ dẫn/đề cập/xác nhận những trang blog được chứng nhận của những học giả, người nổi tiếng, siêu sao, v.v.
Sau khi cô đăng nhập vào trong trang blog, phát hiện lần cuối cùng mình login là hơn nữa năm trước, viết: “Hôm nay con cưng Nam Nam muốn ăn pizza, mình kiên quyết không cho ăn. Lần trước ăn pizza bị dị ứng, cậu nhóc rất thất vọng.”
Có một người tên là ‘Chuộc Mickey ngủ bụi’, cho một cái ‘like’, còn bình luận với một khuôn mặt tươi cười.
Hình như ‘Chuột Mickey ngủ bụi’ này là fans trước đó của cô. Trang blog này của cô không công khai với bạn bè học chung, cho nên không có nhiều fans. ‘Chuột Mickey’ này là người nổi bật, bởi vì thường xuyên ‘like’, cũng như bình luận. Bất quá, lời bình luận cũng chỉ là một khuôn mặt tươi cười.
Cô suy nghĩ một chút rồi lễ phép trả lời lại ‘Chuột Mickey ngủ bụi’ một khuôn mặt cười.
Sau đó cô đăng một bài lên trang Blog, “Hôm nay gặp tai nạn xe hơi, xe đang được sửa, ngày mai đi làm đành phải gọi xe.”
Ai ngờ cô vừa mới đăng bài lên thì nhận được một ‘like’ và một câu bình luận. Cô mở ra thì nhìn thấy, lại là ‘Chuột Mickey ngủ bụi’.
Vẫn là khuôn mặt cười không thay đổi.
Diệp Ninh cảm thấy có chút buồn cười, người ta xảy ra tai nạn mà còn cười cái nổi gì? Tự nhiên cô cảm thấy có chút tò mò, bấm vào ‘Chuột Mickey ngủ bụi’, rồi lại phát hiện trang log của người này còn trống vắng hơn cả cái của cô. Thỉnh thoảng có gởi một bài viết, nếu không phải mặt cười thì là mặt khóc, không hề có chữ nào.
Về phần fans theo dõi thì toàn là Đại V công chúng, ví dụ như truyền thông kinh tế, truyền thông chính phủ gì gì đó.
Đây là trang blog của ông cụ hơn 50 tuổi, có lẽ ông viết chữ khó khăn. Diệp Ninh không nghĩ ra nguyên nhân gì khác đành nhận định như vậy.
Cô lễ phép trả lời lại bằng một khuôn mặt cười, sau đó bắt đầu tìm kiếm tin tức. Thật ra thì cũng không có gì hay ho, đây chính là lúc có người ngủ không được, dùng phương thức này để giết thời gian mà thôi.
Ai ngờ cô đang tìm kiếm một hồi thì lục soát ra được một tin tức khiến cô rất ngạc nhiên.
Tựa đề tin tức là: “Đụng cậu thì sao, cùng lắm thì đền tiền!”, phía dưới miêu tả rất sinh động cảnh tai nạn xe Diệp Ninh gặp phải ngày hôm nay. Còn có người nhiệt tình cung cấp cả hình hiện trường.
Cũng không biết tin tức này đụng chạm tới dân thần kinh trên mạng như thế nào, mọi người đều bắt đầu bàn luận nhiệt liệt khắp nơi.
Có người nói chủ xe Phaeton quá kiêu ngạo, đơn giản là không để ai trong mắt. Cũng có người nói là chủ xe BMW hệ số 5 khiêu khích trước, nghèo mà mở miệng khoe khoang ngông cuồng, kết quả bị người ta làm cho mất mặt rồi. Cái này gọi là ta đây không xong còn bị mất mặt, thật đáng đời!
Mọi người cũng bắt đầu cười giễu. Dù sao BMW hệ số năm cũng không đắt lắm, cùng lắm thì cũng chỉ là 4, 5 trăm ngàn. Huống chi đoán chừng tên nhóc kia cũng chỉ là cậu ấm cô chiêu tôm tép, nghèo mà bày đặt khoe khoang thì quay đầu lại cũng chỉ bị tiền làm cho mất mặt, còn làm trò cười cho mọi người.
Cũng có người bừng bừng khen chủ xe Phaeton cuồng hô uy vũ, ngang ngược đã ghiền!
Diệp Ninh thật không nghĩ tới chuyện lại phát triển thành như vậy, thở phù ra một tiếng rồi lập tức ngồi dậy, vội vàng mở mấy tin tức này ra đọc kỹ, phóng đại hình lên. Mặc dù trong hình có chỗ mờ nhạt, nhưng đúng thật là bóng lưng của mình. Người khác có lẽ nhận không ra, nhưng Diệp Ninh tự mình biết!
Cô không ngờ mình sống tới tầng này tuổi lại lên trang đầu của mấy loại tin tức này!
Quẹt quẹt mồ hôi vô hình, cô thầm nghĩ thật may mắn, may là Tiêu Nhạc không bị chụp được, nếu không sẽ không biết náo nhiệt đến cỡ nào.
Ai ngờ cô vừa thở phào nhẹ nhõm xong thì nhìn thấy một trang blog được ‘chia sẻ’ hơn 10 ngàn lần. Bên trên viết rõ ràng “Chủ xe Phaeton, tổng giám đốc bá đạo? Tổng giám đốc tập đoàn Nhạc Ninh, Tiêu Nhạc, là người cầm lái?”
Tim Diệp Ninh đập rộn lên, vội vàng mở trang này ra, lại nhìn thấy nội dung không có bằng chứng cụ thể, toàn là những lời vu vơ. Đại khái tin tức này là do các vị nhân sĩ nổi tiếng cung cấp đầu mối, đề cập tới chuyện chiếc Phaeton này là xe mà tổng giám đốc Tiêu Nhạc của tập đoàn Nhạc Ninh yêu thích nhất. Thậm chí còn có người cắt ra một tấm hình lúc Tiêu Nhạc tham dự một cuộc họp thượng đỉnh, xem ra hình chụp không có gì hấp dẫn ngoại trừ cái đầu húi cua kia và sau lưng của Tiêu Nhạc.
Vì vậy mọi người bắt đầu phóng đại, đối chiếu, rồi cho ra kết luận: Tài xế Phaeton chính là tay chân đắc lực của Tiêu Nhạc!
Tính chất của đề tài khiến mọi người tranh cãi nhiệt liệt vốn dĩ dính dáng đến vấn đề nhạy cảm giàu nghèo, bây giờ lại liên quan tới người đàn ông kim cương độc thân Tiêu Nhạc, cho nên chuyện này lập tức trở thành một trong top3 đề tài được bàn luận nhiều nhất!
Diệp Ninh có chút bất ngờ! Cô biết Tiêu Nhạc là nhân vật công chúng, nhưng cô không muốn anh ra ngoài ánh sáng như thế này. Hiện giờ anh vẫn còn bị bệnh, sức khỏe không tốt, ra ngoài bị hành hạ như thế này thì mệt mỏi chết mất thôi.
Huống chi trước kia không bao lâu, cổ phiếu của tập đoàn Ninh Nhạc mới vừa phục hồi, bây giờ dính vào chuyện này thì nhất định sẽ bị ảnh hưởng rồi.
Chỉ là lúc này cô không biết phải làm cái gì, đọc một lúc xong rồi đóng lại trang blog, uống thêm một ly sữa tươi chuẩn bị đi ngủ.
Lúc đi ngang qua phòng Tiêu Nhạc, dường như cô nghe được bên trong có tiếng động, cô không khỏi chau mày.
Lần trước cô trực tiếp đẩy cửa phòng anh ra, lại không có chút ngại ngùng. Nhưng bây giờ đã quen thuộc nhiều hơn so với trước kia, cô lại có chút ngượng ngùng.
Do dự một hồi, cô gõ nhẹ cửa.
Sau mấy giây, bên trong mới truyền ra giọng nói khàn khàn buồn ngủ của Tiêu Nhạc: “Hả?”
Diệp Ninh lập tức có cảm giác mình đã suy đoán sai lầm, cô vội nói: “Ừm, xin lỗi. Tôi còn tưởng anh chưa ngủ, chỉ muốn hỏi anh có muốn uống một ly sữa ấm hay không?”
Trong phòng truyền ra tiếng động, rất nhanh sau đó cửa mở ra.
Đèn bên trong phòng ngủ bật lên, Tiêu Nhạc mặc bộ đồ ngủ nam mặt mèo to mà cô đã chọn cho anh, lộ ra khuôn mặt có vết gối in hằn, mặt mày mớ ngủ nhìn Diệp Ninh.
Rõ ràng anh đang ngủ, là cô quấy rầy giấc ngủ của anh.