Người Anh Em, Chơi Lưỡi Lê Không?

Chương 33



Nhưng ngay khi Phương Thư Nghiễn chậm rãi đưa tay xuống dưới, Tần Liên đột nhiên phát lực xốc cậu lên, sau đó ấn bả vai cậu đè cậu lên trên giường, túm hai tay đưa ngang qua đỉnh đầu, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vén áo cậu lên, ở chỗ cổ tay thắt một nút.

Chờ Phương Thư Nghiễn phản ứng lại, tay đã bị thít chặt gắt gao, cả người là tư thế không thể động đậy.

Ý thức được hắn có ý gì, Phương Thư Nghiễn đều sắp tức đến nổ phổi.

Mới vừa rồi là ai bị đánh cho nằm ở cửa không nhúc nhích? Hiện giờ mẹ nó đảo mắt đã có thể trói người?!

Còn muốn thượng cậu?!

Tần Liên trưng ra vẻ kiêu ngạo: "Chiêu mới học đấy, lợi hại không?"

"Lợi hại cái đầu cậu!" Phương Thư Nghiễn gầm nhẹ, "Bọn họ làm sao không đánh gãy chân cậu luôn đi! Buông tớ ra!"

"Bạn cậu sau khi nghe tớ giải thích xong thì không đánh nữa, là tớ nhờ bọn họ đánh, đánh vào chỗ bụng, đau tí, nhưng có thể nhìn ra được." Tần Liên cúi đầu mổ hôn chóp mũi cậu, "Đấm tớ mấy quả, giúp cậu hả giận."

Tự mình tìm đánh, chỉ vì muốn cậu nguôi giận....

Tức giận trên mặt Phương Thư Nghiễn giảm xuống, nhưng là vẫn trừng mắt không nói gì.

"Bây giờ còn sinh giận?"

"Sinh!" Phương Thư Nghiễn hờn dỗi nói.

Tần Liên nhịn không được cười ra tiếng: "Con trai hay con gái?"

Phương Thư Nghiễn ý thức được lời vừa nói có nghĩa khác tức khắc vừa vội vừa thẹn thùng, "Con mẹ nó, tớ nói là tớ còn đang tức giận! Cậu đứng lên ngay cho tớ!"

"Thật sự muốn tớ đứng dậy sao?" Tần Liên nhìn cậu, giọng điệu nghiêm túc, "Thư Nghiễn, tớ là thật sự thích cậu".

Phương Thư Nghiễn cảm thấy ý của hắn là "Thật sự muốn làm cậu" thì đúng hơn. Làm sao đây! Mọi chuyện không nên tiến triển theo hướng này chứ!

"Thích cậu." Tần Liên cúi đầu mổ hôn cái mũi cậu, "Tớ cũng không nghĩ tới, lớn như vậy, người đầu tiên mình thích là nam thì thôi đi, lại còn là Alpha."

Động tác phản kháng của Phương Thư Nghiễn chậm lại, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Cậu cũng không nghĩ tới. Lúc Tần Liên vừa phóng đãng vừa đáng yêu mà xông vào cuộc sống của cậu, cậu cũng không nghĩ tới người này lại là một Alpha.

"Tớ muốn cậu, có thể không?" Tần Liên nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu cẩn thận từng li từng tí một.

Phương Thư Nghiễn tức thời không tìm ra lời nào để từ chối. Bởi vì đây vốn là chuyện sớm muộn, không phải cậu ở dưới, thì cũng là Tần Liên ở dưới. Thế nào cũng hơi chịu thiệt.

Cậu lại có chút không nỡ để Tần Liên chịu thiệt.

"Tớ đếm đến ba, nếu như cậu kêu ngừng, tớ sẽ không tiếp tục nữa."

Tần Liên mở miệng ra.

Hầu kết Phương Thư Nghiễn giật giật, sau đó, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

"Ba."

Nói xong, Tần Liên cúi đầu hôn lên đôi môi Phương Thư Nghiễn.

~~~~~~~~~# kéo đèn #~~~~~~~~

Một tuần lễ sau, Tần Liên rốt cục trở về phòng học, vành mắt đen nhìn Vệ Tục rồi cùng nhau nở nụ cười, tựa như anh em cùng cảnh ngộ bị tiểu yêu tinh hút khô người.

Bạn học trong lớp thấy hắn trốn học, liền biết hắn và Phương Thư Nghiễn làm cái gì gì kia.

Nhưng bởi vì Omega với Alpha hẹn hò nhau là rất bình thường, tất cả bạn học đều chỉ cười chúc phúc hắn, có người còn hỏi một ít vấn đề chóng vánh, cũng không có lời nào không tốt.

Tần Liên còn cảm thấy cái vỏ Omega này thật tốt, có thể quang minh chính đại show ân ái nha!

Mãi đến tận khi trông thấy Vệ Tục ngồi phía trước cùng Dương Mạt hằng ngày...

Vệ Tục lấy chuyện thành tích mình quá kém, muốn Dương Mạt giúp hắn bổ túc học làm lí do, tìm giáo viên xin đổi chỗ ngồi, thử hỏi có giáo viên nào lại đa nghi đến độ nhận ra hai tên Omega ngồi cùng bàn với nhau thì sẽ nói chuyện yêu đương ảnh hưởng đến học tập? Vì thế rất thoải mái mà cho phép Dương Mạt chuyển tới cạnh Vệ Tục.

Sau đó cơ hồ mỗi tiết học Tần Liên đều có thể nhìn thấy....

"Tiểu Mạt, tớ viết cái này có được không?"

"Tư thế của cậu sai rồi, phải cầm bút như vậy. Thả tay cậu ra, cầm lấy tay tớ mà xem tớ viết như thế nào!"

"Tiểu bảo bối tay của cậu thật nhỏ thật mềm."

Hoặc là như vậy....

"Tiểu Mạt, đoạn này sao tớ hát không ra vậy?"

"Cậu phải dùng chỗ này lấy hơi, cậu sờ bụng tớ mà xem... Bụng mà! Cậu ấn đi đâu vậy!"

Có lúc thì...

"Tối hôm qua cắn cậu đau rồi phải không? Tớ xoa xoa cho cậu."

Bởi vì là nhỏ giọng ve vãn, các bạn học khác nghiêm túc nghe giảng bài đều không chịu bao nhiêu ảnh hưởng. Thế nhưng Tần Liên nghe giảng không lọt, lại bởi vì Alpha trời sinh có thính lực tốt hơn các Omega cùng lớp, cho nên toàn bộ lời người trước mặt đều có thể nghe đến... rõ ràng rành mạch.

"A Liên hôm nay mắt của cậu bị đau hay sao?" Sau khi trừng mắt lườm đến lần thứ năm, bạn cùng bàn Tần Liên nhịn không được hỏi hắn.

"Đâu có." Tần Liên nói, "Cậu có cảm thấy hai người phía trước bốc khí gay nặng lắm rồi không?"

"A?" Bạn cùng bàn hướng phía trước nhìn, lúc này tay Dương Mạt đang cắm vào trong túi áo Vệ Tục giữ ấm.

"Thế này có gì đâu." Bạn cùng bàn không thèm để ý nói, "Hội chị em chúng ta bình thường vẫn vậy mà."

Tần Liên:...

Trời xanh ở trên cao, ngài hãy mở mắt to lên mà xem này!!!

Lúc Phương Thư Nghiễn nhận được tin nhắn của Tần Liên, cậu đang ở trên sân thể dục tham gia tiết huấn luyện thể năng cuối cùng.

[Lão công! Tan học xong mau tới phòng học tớ!]

[Đến sớm vài phút, sau đó lúc tiếng chuông vang lên, nhớ hét thật to tên tớ nha!]

Phương Thư Nghiễn:?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.