"Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, về sau cơm trưa của người ta do anh mang nha?"
"... Hả?" Đây là tiền đặt cược?
Không đúng, vừa rồi còn chưa nói đặt cược gì mà!
Tần Liên vỗ tay một cái: "Cứ quyết định như vậy!"
Vệ Tục lắc đầu than thở, phảng phất như thấy được hình ảnh ngây thơ năm đó của chính mình.
Lịch sử, luôn có sự lặp lại đáng kinh ngạc!
"Nhưng mà, nhà ăn có hơi xa..." Nhà ăn ở dưới lớp học của mỗi người, quả thực cách rất xa.
"Tớ ăn đồ của nhà ăn các cậu là được." Tần Liên bày vẻ dễ nói chuyện, "Giúp tớ đi, những người kia đoạt cơm lợi hại lắm, tớ theo không kịp."
Vẻ mặt Phương Thư Nghiễn khiếp sợ!
Cái người tên A Liên này vừa mới thắng một Alpha là cậu đấy!
Hắn lại không theo kịp bạn học của mình sao?
Hóa ra, Omega, đều mạnh như vậy?!
Chương trình giáo dục Phương Thư Nghiễn tiếp thu từ nhỏ nói cho cậu biết, Omega là quần thể yếu thế nhất trong xã hội này.
Mặc dù cậu không có quan điểm cực đoan giống như cha mình, nhưng xác thực đã cho rằng bọn họ là đối tượng cần phải bảo vệ.
Từ hôm nay trở đi, tam quan của Phương Thư Nghiễn, bị một Omega tên A Liên, đánh nát.
Omega này chạy nhanh hơn cậu. Nghe đâu những Omega khác còn nhanh hơn nữa kìa!
Phương Thư Nghiễn cảm thấy mười tám năm qua là mình tự tâng bốc rồi, chưa trải qua việc thật đã dễ dàng đưa ra kết luận về Omega. Bị lá che mắt, không thấy Thái Sơn rồi, tội lỗi, tội lỗi quá.
Phương Thư Nghiễn tâm phục khẩu phục chấp nhận đưa cơm cho Tần Liên.
****************
"Có thể để anh Thư Nghiễn nhà cậu lấy thêm một phần cơm giúp tớ được không?" Vệ Tục vừa mới chen nhà ăn xong hâm mộ muốn chết.
"Không được." Tần Liên nói, "Có bản lĩnh thì tự mình kiếm một Alpha đi."
"Bản thân tớ chính là Alpha, còn đi kiếm Alpha, có bệnh à."
Tần Liên đọc tin nhắn mới, trên mặt không tự chủ lộ ra ý cười, thậm chí quên cả phản bác Vệ Tục.
Vệ Tục thấy vẻ mặt hắn đầy ý xuân, xác nhận lại lời vừa rồi của mình – Tần Liên có bệnh.
[Cơm đến rồi, ra mở cửa.]
Tần Liên nghe không thấy có tiếng gõ cửa, nhưng vẫn đi mở cửa. Phương Thư Nghiễn xách theo túi đồ ăn, đứng ở ven tường cách xa cửa một mét.
"Đứng xa vậy." Tần Liên cười, tiếp nhận túi.
"Không biết cậu thích ăn cái gì, chọn ba loại, không thích thì nói mai tớ đổi lại."
Tần Liên: "Có thịt là được."
Phần lớn Omega là theo chủ nghĩa ăn chay, nhà ăn cũng đón ý hùa theo làm khẩu vị trở nên nhạt nhẽo vô vị, Tần Liên ăn một ngày liền không nuốt nổi nữa.
Phương Thư Nghiễn dừng một chút, yên lặng ghi nhớ ở trong lòng một gạch – Omega là ăn thịt.
"Không mời người ta vào trong ngồi chơi?" Vệ Tục nhìn hộp cơm trong tay hắn, hỏi.
Tần Liên cười khẽ: "Đứng cách tớ hai dặm cơ mà, bộ dạng phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe, gọi đi vào sợ bằng giết cậu ta."
Vệ Tục thở dài: "Alpha nghiêm túc giống như cậu ta giờ không nhiều lắm," lại nói, "Mà Alpha không phải không được vào ký túc xá của chúng ta sao?"
"Ừ nhỉ."
Tần Liên gửi tin cho Phương Thư Nghiễn.
[Sao cậu lại vào được ký túc xá của Omega?]
[Bởi vì tớ là hội trưởng Hội sinh viên, có lúc phải đi kiểm tra phòng] Phương Thư Nghiễn phản hồi.
Tần Liên chống đầu cười cười, hỏi lại.
[Cho nên anh trai hội trưởng đến ký túc xá Omega thì sẽ không động dục?]
Phương Thư Nghiễn không thấy trả lời nữa.
Tần Liên ngẫm nghĩ, cậu ta có phải sẽ thật sự không động dục không, mà nếu động dục ở đây thật, thì sẽ thế nào nhỉ?
Hình ảnh trong óc càng lúc càng trở nên lớn mật, đầu óc Tần Liên nóng lên, lộ ra một mạt cười xấu xa, kéo khóa quần của mình ra...