Người Anh Em, Chơi Lưỡi Lê Không?

Chương 5



Thật là không biết xấu hổ gì cả, Phương Thư Nghiễn đỏ mặt buông điện thoại di động xuống.

"Nhắn tin với ai đó?" Bạn cùng phòng trêu đùa nhìn, "Vẻ mặt còn rộn ràng."

"Không ai cả."

"Thôi đi, có phải thích tiểu Omega nào rồi không?"

Sắc mặt Phương Thư Nghiễn đỏ thêm mấy lần: "Tớ không có, đừng đoán bừa."

Bạn cùng phòng: "Thích thì cứ thích, tớ cũng có nói gì cậu đâu. Nói cậu nghe, khóa mới này có mấy Omega mới tới rất được nha, đặc biệt là Hot Omega kia."

"Ai?" Phương Thư Nghiễn hỏi.

"Tên Dương Mạt, dễ thương thật sự, nếu tớ còn chưa có lão bà, tớ đã theo đuổi rồi! Trắng trắng mềm mềm, cái đầu lại nhỏ, ôm vào khẳng định rất thoải mái..."

Cái đầu nhỏ, không phải rồi.

Phương Thư Nghiễn không có hứng thú lắm: "Ồ."

"Còn có hai người nữa cũng rất nổi, một người vừa cao vừa đen lại có cơ bắp, so với Alpha còn cường tráng hơn, tớ nghĩ là không tìm được nổi lão công, người còn lại thì khá hơn, trắng, cũng không cường tráng lắm, đoán chừng có thể còn có Alpha thích mẫu hình này, trái lại tớ..."

"Hắn tên gì?" Phương Thư Nghiễn làm bộ lơ đãng hỏi, "Cái người trắng kia kìa."

Bạn cùng phòng hơi kinh ngạc quay đầu, thấy Phương Thư Nghiên vẫn trưng vẻ mặt nghiêm túc, nhưng thực sự toàn bộ biểu tình đều cứng ngắc, tức khắc trong lòng đã có đáp số, cũng không vạch trần, chỉ đáp: "Hình như tên là... Tần Liên ấy."

A Liên, đúng rồi.

Phương Thư Nghiễn gật gật đầu, sau đó giống như chỉ là tùy tiện hỏi han, lại đem đề tài kéo về chương trình học buổi chiều.

Trưa hôm đó, trên mạng xã hội của trường có người bí mật gửi bài, nói trách sao hội trưởng Hội sinh viên từ chối nhiều tiểu Omega tiểu Beta đến vậy, hóa ta là bởi vì người ta chỉ thích Omega cao trắng.

Trong trường làm gì có nhiều Omega như vậy? Chỉ có một mình Tần Liên thôi!

Thế là trong vòng một ngày, toàn trường, ít nhất là cả đám Omega thích bát quái, người người đều biết hội trưởng Hội sinh viên thích Tần Liên.

Đương nhiên, ngoại trừ hai tên hàng giả Tần Liên với Vệ Tục này.

"A Liên không đi ăn cơm với chúng tớ à?" Bạn cùng bàn Tần Liên hỏi hắn.

"Không đi." Tần Liên nói, "Có người đưa cơm cho tớ rồi."

Bạn cùng bàn cười tủm tỉm nhìn hắn: "Phương Thư Nghiễn phải không?"

Tần Liên giật mình: "Làm sao cậu biết?"

Bạn cùng bàn lại cười tủm tỉm vẫy vẫy tay, xoay người đi lấy cơm. Trong lòng thì nguýt một cái: Giả vờ đi, cứ giả vờ đi, còn không phải muốn khoe khoang với ta sao!

Chuyện cậu cùng với Phương Thư Nghiễn có ai mà không biết!

**************

"Thư Nghiễn lại định đi đưa cơm cho người khác đấy à?" Bạn cùng phòng Phương Thư Nghiễn hỏi.

"Ừ, tớ..."

"Không cần giải thích không cần giải thích!" Bạn cùng phòng cười có vẻ hèn hạ, "Hội trưởng Hội sinh viên có thể đi vào ký túc xá bọn họ, thật là thuận tiện ha? Làm gì cũng thuận tiện."

Phương Thư Nghiễn hơi giận: "Tớ chỉ đưa cơm thôi, bởi vì đánh cuộc..."

"Đã nói không cần giải thích mà! Làm thì sao, tớ lại không nói cậu cái gì!"

Phương Thư Nghiễn không tiếp tục nói nữa, xoay người rời đi.

Bạn cùng phòng ở phía sau trợn mắt trắng: Lâu nay vẫn khen cậu quân tử, vậy mà hoá ra lại là tên giả vờ đứng đắn!

****************

Chúng tiểu Omega trong trường rất khổ sở. Bởi vì Phương Thư Nghiễn là người có bề ngoài có tiền có gia thế, lại còn là một Alpha đứng đắn hiếm thấy, quả thực có thể làm đối tượng kết hôn tốt vô cùng!

Thế mà lại bị cái tên Tần Liên kia gặm mất.

Chúng tiểu Alpha... Còn may, cảm xúc không sâu sắc bằng.

Tần Liên cũng chẳng phải khẩu vị của bọn họ, kẻ nào thích thì cứ lấy đi.

Nếu như Tần Liên biết mình bị cả hai giới Alpha Omega đồng thời ghét bỏ, chắc chắn dưới cơn nóng giận sẽ đem chất dẫn dụ của mình thả ra ngoài!

Nhưng hắn không biết.

Hắn hiện giờ chỉ là đang buồn bực với cái khung trò chuyện của Phương Thư Nghiễn.

[Cậu đang ở ký túc xá à? Ra mở cửa.]

[Tớ tới rồi, mở cửa đi.]

[Ở phòng chứ? Mở cửa nào.]

Từng tin đều tớ đến rồi, mở cửa đi.

[Mở cửa đi.]

[Mở cửa.]

[Mở cửa]

"Cậu nhìn ra không, cậu ấy đối với tớ càng ngày càng có lệ, lần cuối cùng gần nhất ngay cả dấu chấm câu còn không đánh." Kính hiển vi Tần Liên đưa điện thoại cho Vệ Tục, phiền não nói.

Vệ Tục nhìn cũng chẳng thèm nhìn, ném điện thoại trở lại: "Thấy đủ mà, ít nhất cậu ta vẫn tuân thủ cái đánh cuộc chó má ấy của cậu, đưa cơm mỗi ngày, có lệ chỗ nào?"

"Nói cũng phải." Tần Liên đắc ý lấy lại điện thoại di động. Vừa vặn lúc này, Phương Thư Nghiễn gửi tin qua.

[Mở cửa.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.