“Nếu là như vậy, vậy bữa cơm kia mà em nợ anh là muốn trốn nợ rồi?”
Khương Trân hơi sửng sốt, cô lắc đầu.
“Đã là như vậy, em định khi nào sẽ mời?”
“Bây giờ… có thể chứ ạ?”
“Bây giờ không được, anh quay chương trình một ngày, vừa xuống máy bay liền đến đây, bây giờ anh hơi mệt muốn về nghỉ ngơi, không muốn ăn cơm.”
Khương Trân nhìn thấy tia máu trong mắt anh, không khỏi áy náy, cũng có chút đuối lý, liền hỏi: “Vậy… anh muốn khi nào?”
“Để anh suy nghĩ đã, anh nghĩ kỹ sẽ điện thoại cho em, có thể chứ?”
“Có thể ạ.”
“Được cứ vậy đi, dưới anh lạnh lắm, em đi lên đi.”
“Dạ.”
Khương Trân xoay người đi vào trong, cô đi được vài bước nhịn không được quay đầu lại nhìn, lại phát hiện Thẩm Ương vẫn còn đan đứng tại chỗ, anh thấy cô quay đầu thì mỉm cười vẫy tay với cô, lập tức cô cảm thấy mắt mình hơi mơ hồ, cô cuống quít quay lưng lại tiếp tục đi. Thẳng đến khi vào thang máy, cô còn không dám quay đầu lại.
Thẩm Ương tận mắt nhìn cô vào thang máy, nhà cô sáng đèn thì lúc này anh mới lái xe rời đi.
Khương Trân vừa chụp quảng cáo xong đi xuống, Trần Bội Bội liền đưa điện thoại cho cô, “Chị Trân, vừa nãy có người gọi chị đấy ạ.”
Thẩm Ương nói sẽ gọi điện cho cô, nhưng hai ngày nay đều không có nhận được điện thoại của anh, vậy cuộc điện thoại này không phải của anh gọi đến chứ?
Nghĩ vậy cô vội vàng nhận điện thoại, nhìn qua cuộc gọi nhỡ, không phải là điện thoại của Thẩm Ương mà là Thư Lương Trì, cô vô thức có chút mất mác, nhưng sau đó cô lại nhịn không được mà chán ghét chính mình.
Qua một lát, cô mới gọi lại cho Thư Lương Trì.
“Alo, Thư đại ca.”
“Xin hỏi tối nay Khương tiểu thư có rảnh không?”
Khương Trân suy nghĩ một chút, một nay cô cũng chỉ có một quảng cáo này, không có lịch trình khác, thế là trả lời: “Có ạ.”
Mà sau khi trả lời cô chợt hiểu được, “Có phải là anh về nước rồi không?”
Thư Lương Trì ở đầu bên kia thẳng thắn cười, “Ừ, đúng vậy, vừa về được mấy ngày.”
Anh vốn dự định là về nước lập tức mời Khương Trân ăn cơm, nhưng sau khi anh về Tấn Thành, mọi việc căn bản không giống như anh nghĩ, anh không thể không đi thăm hỏi các trưởng bối, bạn bè thân thích, cứ như thế giải quyết xong hết tất cả mọi chuyện cần thiết thì cũng đã qua mấy ngày, đến lúc này anh mới có thời gian rảnh rỗi.
“Cho nên anh muốn hỏi Khương tiểu thư có thể nể mặt cùng anh bữa cơm hay không?”
Khương Trân bị anh chọc cười, “Có thể ạ.”
“Vậy mấy giờ em xong việc, anh đến đón em.”
“Khoảng sáu giờ ạ.”
“Được, vậy em đợi anh.”
“Dạ.”
Trần Bội Bội nhìn ra mấy ngày nay tâm tình Khương Trân không tốt lắm, nhưng chị ấy vừa gọi xong cuộc điện thoại này trên mặt còn mang theo nụ cười, như vậy nhất định người ở đầu bên kia là bạn cực kỳ thân với chị ấy, nếu không thì cũng không quét sạch vẻ lo lắng của chị ấy chỉ trong một lát như vậy.
“Chị Trân, chị giống như thật vui vẻ?”
Khương Trân mỉm cười với cô, “Ừ, bởi vì một người bạn thân đã lâu không gặp của chị hôm nay về nước.”
Trần Bội Bội thấy cô rốt cuộc tươi cười, cũng vui vẻ theo cô.
“Đúng rồi, Tiểu Trần, tối nay em không chở chị về, tối nay chị muốn cùng anh ấy ra ngoài ăn cơm.”
“Dạ.”
**
“Anh, có phải anh hẹn A Trân ra ngoài ăn cơm rồi không?” Bạch An đến cạnh Thư Lương Trì nói.
Thư Lương Trì nhìn cậu, “Sao vậy, không được sao?”
Bách An cười nói: “Đương nhiên có thể rồi, em chỉ muốn hỏi là có cho em đi chung được không?”
Thư Lương Trì đẩy mặt cậu đang xán đến ra, “Không thể, lại nói em đọc sách xong hết rồi à?”
Bách An rên một tiếng, Thư Lương Trì vừa về nên còn chưa tìm được chỗ ở, vừa vặn chung cư của anh cách bệnh viện mà anh ấy nhận chức vô cùng gần, lại nghĩ đến từ nhỏ đến lớn anh ấy đối xử với mình rất tốt, thế là anh vô cùng trượng nghĩa để anh ấy ở trước trong nhà mình, nhưng chỉ mấy ngày ngắn ngủi, anh đều hối hận đến xanh ruột rồi. Làm sao anh có thể quên Thư Lương Trì cũng học y chứ? Lại còn là một thân tài trong giới y học được ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu!
“Anh, nói thât, chừng nào thì anh tìm chỗ ở?”
Thư Lương Trì cười cười, “Thật ra anh cảm thấy nhà này của cậu không tệ, dứt khoát từ này về sau anh ở cùng cậu là được.”
“A? Đừng mà? Anh ở một mình thoải mái hơn nhiều, em đây vừa lười lại vừa tham ăn, anh khẳng định không chịu nổi em.”
Thư Lương Trì bật cười, vỗ một phát vào ót cậu, “Bớt lắm mồm đi, đi học bài đi.”
Bách An lập tức đứng dậy từ ghế sô pha, “Tuân mệnh!”
**
Hai ngày nay Thẩm Ương không có liên lạc với Khương Trân là bởi vì ngày hôm đó cô quá để tâm vào chuyện vụn vặt, chuyện như vậy không thể gấp được, thế là anh nhịn hai ngày không có liên lạc với cô, vừa vặn anh và công ty của Hoắc Diệc Trình có hợp tác với nhau, lúc anh đang chụp thì cậu ta lấy việc tư làm việc công đến tìm anh nói chuyện phiếm.
“Nghe nói không lâu trước đây Đàm Tố đánh Thẩm Phi Cảnh một trận, thằng nhóc đấy sao lại chọc cô ấy thế?”
Thật ra Thẩm Phi Cảnh ai cũng không sợ, sợ nhất là Đàm Tố, số lần mà cậu ta bị Đàm Tố đánh vượt xa số lần bị ông cụ Hoắc đánh hơn rất nhiều, ông cụ đưa cậu cho Đàm Tố, Đàm Tố đảm bảo sẽ quản cậu ngoan ngoãn, đến mức cậu nhìn thấy Đàm Tố như chuột thấy mèo vậy, sau này trưởng thành rồi thì cũng đỡ hơn một chút.
Ngày đó Thẩm Phi Cảnh gọi điện cho anh, cậu cho rằng tìm anh là có thể bảo vệ cậu, nhưng Đàm Tố sao có thể cho anh chút mặt mũi nào chứ, đai đen Taekwondo kia là nói đùa sao?
Lúc ấy Thẩm Phi Cảnh bị đánh đến khóc ròng, sau khi cậu ta bị đánh xong thì anh mới biết được là thì ra cậu ta cắt ảnh Thẩm Ương và Đàm Tố ra, rõ ràng là ảnh chụp ba người, thế mà cậu ta lại cắt anh ra, thế là sau khi Đàm Tố đánh xong anh lại đánh thêm một trận.
“Cậu biết nó làm gì sao?”
“Nó làm gì?”
“Nó cắt ảnh của Đàm Tố.”
“Ảnh nào?”
“Chính là tấm chụp lúc chúng ta chụp lúc đi du lịch hồi học đại học, tấm ba chúng ta chụp chung được Đàm Tố treo trong nhà ấy.”
Hoắc Diệc Trình nói như vậy, Thẩm Ương cũng có chút ấn tượng, “Nó cắt anh làm gì?”
“Ai biết nó? Cậu nói xem nó cắt thì cắt, nhưng vứt lại ảnh của tớ, cậu nói xem nó có ý gì?”
“Nói cách khác nó chỉ để lại phần chụp chung của tớ và Đàm Tố?”
“Còn không phải sao?”
Thẩm Ương nhíu mày, anh có chút không hiểu vì sao Thẩm Phi Cảnh lại làm gì như vậy, biết rõ tính của Đàm Tố còn dám cắt ảnh của cô ấy, còn lại cắt Hoắc Diệc Trình đi để lại anh và Đàm Tố?
“À đúng rồi, lão Thẩm, cậu và tiểu minh tinh kia là thế nào?” Đột nhiên Hoắc Diệc Trình hỏi.
Suy nghĩ của Thẩm Ương bị Hoắc Diệc Trình đánh gãy, anh nhìn về phía anh ta, trầm giọng nói: “Không được kêu cô ấy là tiểu minh tinh.”
Vốn dĩ Hoắc Diệc Trình còn định trêu trọc anh hai câu, nhưng thấy một mặt nghiêm túc của anh, không khỏi kinh ngạc nhìn anh, “Lão Thẩm, không phải chứ?”
“Không phải cái gì?”
“Cậu, cậu không phải là thật sự thích cô bé đó chứ?”
Thẩm Ương liếc anh ta một cái không nói nói chuyện.
Hoắc Diệc Trình trừng to mắt, “Tớ nói mà, cậu già đầu như thế mà không có một cô người yêu nào, thì ra là thích trâu già gặm cỏ non à.”
“Cút.”
Hoắc Diệc Trình cười ha ha, “Thẩm Ương a Thẩm Ương, tớ thật không nghĩ đến.”
Thẩm Ương đứng dậy, “Nói xong rồi đúng không, nói xong rồi thì cậu đi đi, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tớ.”
Hoắc Diệc Trình biết anh đây là thẹn quá hóa giận, cũng không ở đây tiếp tục trêu chọc anh, “Được thôi, tớ biết là cậu ghét bỏ tớ, tớ đi đây đỡ chướng mắt cậu.”
Thẩm Ương, “…”
Sau khi Hoắc Diệc Trình đi, Thẩm Ương gọi Nghiêm Lộc đến: “Nghiêm Lộc, cậu đến đây một chút.”
“Sao vậy, Thẩm ca.”
“Cậu đi điều tra giúp tôi mấy ngày này Thẩm Phi Cảnh đã làm những chuyện gì, tra kỹ một chút.”
Nghiêm Lộc hơi kinh ngạc, không phải Thẩm Ương luôn không hỏi đến chuyện của Thẩm Phi Cảnh sao? Hôm nay sao thế?
“Tốt nhất là trong hôm nay tra rõ.”
“Được ạ.”
Thẩm Ương nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy hành động này của Thẩm Phi Cảnh quá khác thường, cậu tuyệt đối không phải là vì vui đùa mới làm vậy, người như cậu làm việc nào cũng có mục đích rõ ràng.
**
Ngay từ đầu cô còn tưởng rằng lúc gặp mình sẽ không nhận ra Thư Lương Trì, nhưng không nghĩ đến cô vừa nhìn liền nhận ra anh, hơn bốn năm không gặp nhưng anh hầu như không thay đổi gì, nếu như có thay đổi thì có lẽ là thành thục hơn rất nhiều.
Thư Lương Trì gọi món xong thì phát hiện vẻ mặt của Khương Trân không thích hợp, anh cho là cô đang lo lắng có phóng viên, anh biết hiện tại cô đã chính thức bước vào giới giải trí, hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ chú ý một chút, đây là nhà hàng mà anh tự chọn, tính riêng tư vô cùng thích hợp, liền nói: “Em yên tâm đi, không có phóng viên đâu.”
Khương Trân cười với anh, “Em không có lo lắng.”
Thật sự là cô không có lo, bởi vì cô cũng không phải đại minh tinh, cũng không có phóng viên nào nhàn rỗi đến chụp lén cô, cô chỉ khi ở cùng một chỗ với Thẩm Ương mới lo lắng, bởi vì Thẩm Ương thật sự quá nổi, coi như là không biết cô, nhưng không có khả năng không biết Thẩm Ương.
“Đúng rồi, Thư đại ca sau này anh còn đi sao?”
Thư Lương Trì: “Không đi nữa, sau này sẽ ở lại Tấn Thành.”
“Vậy thì tốt quá.”
“Trân Trân, anh ở lại Tấn Thành em rất vui sao?”
“Vui ạ.”
Khóe miệng Thư Lương Trì cong lên, “Vì sao?”
Trên mặt Khương Trân lộ ra vẻ nghi hoặc, “Việc này còn cần lý do sao ạ?”
Thư Lương Trì cười cười, “Đương nhiên không cần rồi, anh chỉ muốn hỏi thôi.”
“Ừm… vì anh là anh của Bách An, nên cũng là anh của em.”
Lúc trước Khương Bạch Thiến phát bệnh vẫn luôn là giúp đỡ thuê hộ lý chăm sóc, cô thậm chí nghĩ, nếu như không có anh, có lẽ cô cũng không biết mình sẽ biến thành thế nào, đối với cô mà nói, hai anh em họ đều là người mà cuộc đời này cô vô cùng biết ơn.
Ý cười ở khóe miệng Thư Lương Trì hơi cứng lại.
“Thư đại ca, anh sao vậy?”
“Không sao.”
Cơm nước xong xuôi Thư Lương Trì dẫn Khương Trân đi xem phim, hai người đang xếp hàng kiểm vé, đột điện điện thoại trong túi Khương Trân vang lên, cô lấy điện thoại nhìn thoáng xa, nói với Thư Lương Trì trước mặt: “Ngại quá, em đi nhận điện thoại một lát.”
Thư Lương Trì gật đầu, “Được.”
Khương Trân, “Thẩm lão sư?”
“Khương Trân, bây giờ em đang ở đâu, chúng ta gặp nhau đi.”
Lúc này Thẩm Ương vội vã ra khỏi công ty, anh đã nói Thẩm Phi Cảnh tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô nghĩa mà, thằng nhóc đó tuyệt đối là không có ý tốt, khó trách Khương Trân lại xa cách anh, thì ra tất cả là nó ở phía sau đâm chọt, như bây giờ anh không có đi thu thập nó, chờ trở về rồi tìm nó tính sổ.
Khương Trân ngẩng đầu nhìn hàng ngũ đang xếp hàng xắp đến lượt bọn họ, “Bây giờ em đang không tiện lắm, em đang ở bên ngoài.”
“Vậy thì lúc nào em…”
“Trân Trân, đến chúng ta rồi.”
Câu nói của Thẩm Ương bị giọng nam đầu bên kia đánh gãy.
Khương Trân đưa vé trong tay cho Thư Lương Trì.
“Tít tít.”
Đột nhiên điện thoại kêu một tiếng, sắp hết pin.
Thư Lương Trì vẫy tay với Khương Trân, “Trân Trân, mau lại đây ngồi.”
Khương Trân đi qua chỗ anh, cô che miệng, giảm thấp âm thanh, “Thẩm lão sư, có chuyện gì ngày mai chúng ta lại nói sau, được không?”
“Khương Trân…”
Khương Trân vừa ngồi xuống điện thoại liền báo tắt máy, Thư Lương Trì thấy cô nhíu mày liền hỏi: “Sao vậy?”
“Điện thoại hết pin rồi ạ.”
“Anh có sạc dự phòng trong xe, nếu không anh đi lấy cho em nhé?”
Khương Trân nghĩ nghĩ, cô vừa rồi đã nói rõ ràng với Thẩm Ương rồi, hẳn là sẽ không sao, thế là lắc đầu, “Không cần đâu ạ, không có việc gì đâu chúng ta xem phim thôi.”
“Ừ, cái này cho em.” Thư Lương Trì đưa bắp rang cho cô.