“Bác sĩ Thư! Bác sĩ Thư! Cấp cứu! Tai nạn xe cộ!” Từ bên kia hành lang truyền đến giọng nói gấp gáp của một ý tá.
Thư Lương Trì nhìn qua, nói với Khương Trân: “Trân Trân, không nói nữa, anh phải đi qua đấy một chuyến.”
“Vâng, anh đi đi.”
Khương Trân nhìn theo bóng lưng Thư Lương Trì chạy đi, cô nghe được một tràn tiếng khóc thét tê tâm liệt phế.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Anh hãy cứu con gái của tôi đi! Cầu xin anh! Con bé không thể xảy ra chuyện gì!”
Ngay sau đó, một chiếc cáng cứu thương từ đầu hành lang bên kia đẩy đến, khoảng cách hơi xa nên cô không nhìn thấy rõ mặt người phụ nữ kia, chỉ biết là một người phụ nữ rất gầy gò hơn nữa trên người của cô ta toàn là máu, giọng khàn đến mức không thể khàn hơn, nơi xe cáng cứu thương đẩy qua đều toàn là máu.
Không biết vì sao, Khương Trân nhìn lại cảm thấy có chút quen thuộc, quen thuộc đến mức cô không khống chế được bước chân của mình mà đi đến đầu hành lang kia, cô bé kia vừa được đưa vào phòng cấp cứu, người phụ nữ ngồi trên sàn nhà đưa lưng về phía cô khóc không thể kiềm nén được, cô muốn đi qua nhìn xem thử.
“A Trân.”
“Khương Trân?”
Phía sau bất chợt truyền đến giọng nói quen thuộc, cô theo bản năng xoay người lại, là Chu Mộng Nguyên.
“Thì ra đúng là cậu, tớ còn tưởng rằng tớ nhìn nhầm chứ?” Chu Mộng Nguyên đi đến ôm lấy cánh tay cô.
“Sao cậu lại đến bệnh viện?”
“Tớ à, chỉ là bị cảm một chút, nên đến đây gặp bác sĩ Hạ.”
“Cảm mạo? Có nặng không?”
“Khụ khụ…” Chu Mộng Nguyên ho khan hai tiếng, “Cảm lạnh thôi.”
Bởi vì nhất thời bị Chu Mộng Nguyên “quấy rầy” nên chút chuyện vừa rồi bị Khương Trân ném sau đầu, không tự chủ bị cô ấy kéo đi ra ngoài. Mà cô lại không biết là, người phụ nữ bên kia đang khóc đột nhiên dừng lại, sau khi cô quay người đi thì người phụ nữ kia cũng chầm chậm xoay người lại, cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, nhìn thật lâu.
Hai người đi đến cửa bệnh viện, “Nếu không tớ đưa cậu về khách sạn nhé?”
Khương Trân, “Không cần đâu, Tiểu Trần sắp lái xe đến rồi, cậu về trước đi.”
Chu Mộng Nguyên nghĩ nghĩ rồi gật đầu, “Ừ được rồi, vậy cậu cẩn thận một chút.”
“Được.”
Chu Mộng Nguyên vừa đi, Trần Bội Bội liền lái xe đến, “Chị Trân, lên xe đi ạ.”
“Chị Trân, có phải em đến chậm không?”
“Không có, chị cũng vừa ra thôi.”
Trần Bội Bội cảm giác được tâm trạng của Khương Trân rất tốt, khóe miệng này hay trong mắt đều mang theo ý cười.
“Chị Trân, tâm trạng rất tốt ạ?”
Khương Trân nhìn cô một cái, “Em cũng cảm giác được?”
“Đương nhiên ạ.”
Khương Trân cười cười, “Ừ, thật tốt, hơn nữa, giống như từ trước đến giờ chưa từng tốt đến vậy.”
Trần Bội Bội cũng cười theo.
“Chị Trân vui vẻ em liền vui vẻ.”
**
Tống Đàm phát hiện hôm qua Khương Trân còn liên tiếp NG thì hôm nay lại giống như đổi thành người khác vậy, mấy cảnh đều quay một lần là qua, buổi trưa lúc nghỉ ngơi, ông đi đến trước mặt Khương Trân, “Có chuyện gì tốt sao? Nhìn cháu vui vẻ này.”
Khương Trân cười lắc đầu, lại gật đầu, Tống Đàm bị phản ứng của cô làm cho dở khóc dở cười, “Cháu đây là có hay không có?”
“Có ạ.”
“Chuyện gì tốt, nói cho chú nghe với.”
Khương Trân vừa chuẩn bị nói chuyện thì điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, là điện thoại của thím Tô.
“Đạo diễn, cháu nhận điện thoại.”
“Ừ.”
“Alo, thím Tô, sao ạ?”
“Trân Trân, xảy ra chuyện!”
“Xảy ra chuyện gì vậy thím Tô, thím đừng làm cháu sợ.”
“Mẹ cháu… bà ấy… giống như phát bệnh, tay của mẹ cháu bị thương không ra gì rồi, bác sĩ đang cầm cự… A! Bạch Thiến!”
“Tút tút…” Đầu bên kia đột nhiên cúp máy, sắc mặt Khương Trân lập tức tái nhợt đến đáng sợ, Tống Đàm bên cạnh đều bị cô dọa sợ, “Tiểu Khương, cháu sao vậy?”
Khương Trân đột nhiên đứng dậy, cô nhấc chân chạy ra ngoài, nhưng vừa đi được một bước cô lại xoay người lại, “Đạo diễn, cháu có thể…xin nghỉ phép hay không ạ, cháu phải đến bệnh viện.”
Tống Đàm bị bộ dạng của Khương Trân dọa sợ, trong ấn tượng của ông chỉ có lúc quay phim thì con bé mới có thể mất khống chế như vậy, xem ra thật sự có chuyện lớn xảy ra, “Có thể có thể, cháu đi đi, mau đi đi.”
Khương Trân cúi đầu, “Cảm ơn đạo diễn.”
Cô vừa ra khỏi cửa liền đụng phải Trần Bội Bội, “Chị Trân…” Trần Bội Bội chưa nói xong liền bị sắc mặt của Khương Trân dọa sợ.
“Tiểu Trần, đi bệnh viện, nhanh!”
“A, dạ.”
Lúc Khương Trân đến bệnh viện, Khương Bạch Thiến đã được tiêm thuốc an thần ngủ thiếp đi rồi, bà an tĩnh nằm trên giường bệnh, cổ tay quấn băng thật dày như cho dù băng có dày như vậy thì vẫn có máu đỏ tươi từ bên trong chảy ra.
Khương Trân không dám nói lời nào, không dám động, cô sợ, sợ đến toàn thân phát run.
“Trân Trân.” Tô Vân ngồi bên cạnh giường bệnh gọi cô một tiếng.
Khương Trân lấy lại tinh thần, hai mắt vô thần nhìn Tô Vân.
Tô Vân cực kỳ đau lòng, “Không sao, cháu đừng lo lắng, mẹ cháu ngủ rồi.”
“Thím Tô, thím nói cho cháu biết đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”
Trên mặt thím Tô xuất hiện một tia phức tạp, đem chuyện vừa này nói rõ ràng với cô.
Gần đây tâm trạng của Khương Bạch Thiến thật sự tốt hơn rất nhiều, ngày hôm nay bà thấy hôm nay thời tiết rất tốt, nên liền dẫn cô ấy ra ngoài phơi nắng, vốn dĩ mọi chuyện đều rất tốt, nhưng ai biết hai người liền đụng phải một phụ nữ. Mà sau khi Khương Bạch Thiến nhìn thấy người phụ nữ này liền không kiểm soát được cảm xúc của mình, cô ấy thét chói tai từ xe lăn đứng dậy đi bóp cổ người phụ nữ kia, cả người vô cùng điên cuồng cuối cùng bị y tá cưỡng chế kéo ra, nếu không thì ngay cả cô cũng sợ cô ấy đem người phụ nữ kia bóp chết.
Sau khi bị cưỡng chế đưa về phòng bệnh, cô ấy không ngừng đập đồ đạc, không ngừng gào thét, càng không ngừng… tự mình làm mình bị thương.
Cuối cùng vẫn là các bác sĩ và y tá hợp lực chế trụ cô ấy lại thừa dịp tiêm thuốc ngủ thì cô ấy mới an tĩnh lại, lúc băng vết thương cho cô ấy vết thương sâu đến mức y tá cũng đành lòng nhìn thẳng, cô ấy sao lại có thể đối với mình tàn nhẫn như vậy chứ?
Lúc thím Tô nói đến một người phụ nữ thì trong lòng Khương Trân liền hiểu rõ, trên thế giới này chỉ có hai người có thể làm cho Khương Bạch Thiến không cách nào khống chế được mà thôi.
Một người là Liễu Tân Dân, một người Tần Sắt.
Nếu thím Tô nói là phụ nữ thì hẳn là Tần Sắt.
Tần Sắt, Tần Sắt…
Mắt Khương Trân hiện lên một một chút lạnh lẽo.
“Thím Tô, thím biết cô ta ở chỗ nào sao?”
“Biết, con gái của cô ta xảy ra tai nạn giao thông, bây giờ đang nằm ở phòng 932.”
Tai nạn giao thông?
Khương Trân đột nhiên nhớ đến người phụ nữ hôm qua có người thân xảy ra tai nạn giao thông mà cô muốn đi xem thử, lúc ấy cô đã đã cảm thấy người phụ nữ cảm thấy quen thuộc, nhưng như thế nào thì cô cũng không nghĩ đến thế mà lại là Tần Sắt, thế mà lại là cô ta?
“Dạ, thím Tô, cháu đi ra ngoài một lát, mẹ cháu nhờ thím.”
“Được, thím biết rồi.”
Sau khi Khương Trân đi ra thì đi thẳng đến phòng bệnh 932, nhìn thấy bộ dạng này của Khương Trân thì trong lòng Trần Bội Bội mơ hồ cảm thấy không tốt, cô vội vàng giữ chặt tay chị ấy, “Chị Trân, chị muốn làm gì nha, chị Trân?”
Trần Bội Bội bị dọa, lúc cô ngây người thì Khương Trân đã vào thang máy rồi, cô muốn đuổi theo nhưng lại không kịp chỉ có thể trơ mắt nhìn thang máy đi lên. Cô lập tức vội vàng đến khóc, “Chị Trân.”
“Tiểu Trần?” Phía sau truyền đến giọng của Thư Lương Trì, Trần Bội Bội giống như tìm thấy cỏ cứu mạng.
“Bác sĩ Thư, bác sĩ Thư, anh mai chặn chị Trân lại, chị ấy đang đến phòng bệnh 932, em không biết chị ấy muốn làm cái gì, nhưng em rất sợ.”
Lúc nghe được phòng 932, cả người Thư Lương Trì đều luống cuống, chuyện nhà Khương Trân không có người nào hiểu rõ hơn anh, bệnh nhân ở phòng 932 gọi là Liễu Ý Hàm, là con gái của Liễu Tân Dân, mà bố của Khương Trân gọi là Liễu Tân Dân!
Anh dùng sức nhất nút thang máy, như thang máy lại chậm chạp không xuống, cuối cùng anh chỉ có thể chạy lên bằng cầu thang bộ, Trần Bội Bội cũng chạy theo anh.
Khương Trân ngẩng đầu nhìn số phòng 932, cô đưa tay đẩy cửa phòng ra.
Lúc Tần Sắt nhìn thấy Khương Trân, trên mặt không có chút ngoài ý muốn nào, bà ta tựa hồ đã sớm chuẩn bị tâm lý, thật ra tối hôm qua lúc bà nhận ra Khương Trân bà vẫn ôm tâm lý may mắn, nhưng lúc nãy đụng phải Khương Bạch Thiến thì bà biết cái gì muốn tới thì vẫn tới.
“Có lời gì chúng ta ra ngoài nói đi.”
Khương Trân mặt không đổi nhìn đứa bé ngủ say trên giường bệnh, nói”: “Nếu tôi nhớ không lầm, thì năm nay mười bốn tuổi đúng không?”
Mặt Tần Sắt biến sắc, “Con muốn làm cái gì?” (Je: Nên để “cháu” hay cô nhỉ? Vì đây là mẹ kế của Khương Trân ý ạ.)
“Mười bốn tuổi, nghĩ lúc Liễu Tân Dân và mẹ tôi ly hôn thì con bé mới ba tuổi nhỉ, mười một năm trôi qua thật nhanh.”
“Liễu Trân.”
“Bà gọi sai người rồi, tôi tên là Khương Trân.”
“Mẹ, mẹ đang nói chuyện với ai thế ạ?” Bé gái trên giường bệnh đột nhiên tỉnh lại, mơ mơ màng màng hỏi.
Tần Sắt quay đầu nhìn cô bé, “Không có ai, con ngủ tiếp đi, ngoan.”
“Chúng ta ra ngoài nói, ra ngoài nói được không?”
Khương Trân nhìn thoáng qua cô bé, lại nhìn bà ta, quay người đi ra ngoài, Tần Sắt cũng đuổi sát theo phía sau.
Lúc Thư Lương Trì và Trần Bội Bội chạy đến liền nhìn thấy Khương Trân và Tần Sắt đứng ở chỗ cửa sổ phía xa.
“Chị….”
Thư Lương Trì kịp thời giữ cô lại, anh lắc đầu với cô, “Đừng qua.”
Trần Bội Bội không hiểu, nhưng cô vẫn nghe lời Thư Lương Trì nói, cô yên lặng đứng bên cạnh anh không nói thêm gì nữa.
**
“Thì ra bà còn có lúc sợ.” Khương Trân cười lạnh.
“Cô muốn thế nào?”
“Tôi không muốn thế nào cả, tôi đã nói rồi, cả đời này không được xuất hiện trước mặt tôi và mẹ tôi, bà còn nhớ chứ?”
“Nhưng cô muốn tôi làm sao bây giờ? Là tôi nguyện ý sao? Tôi cũng không nghĩ đến…”
“Ngay lúc nhận ra tôi vào tối hôm qua thì bà nên thức thời một chút.”
Tần Sắt khẽ giật mình.
“Khi đó tôi không có cách nào mang con bé rời đi, đó là con gái của tôi, tôi là một người mẹ.”
“Mẹ, chỉ có bà là mẹ, mẹ của tôi thì không phải mẹ? Bà làm chuyện buồn nôn như vậy, lương tâm của bà không có chút bất an nào sao?”
“Tôi biết cô sẽ không tha thứ cho tôi, tôi cũng không muốn tổn thương hai người, tôi thậm chí đã nghĩ muốn rời đi, nhưng tôi thật sự yêu anh ấy, chúng tôi là thật tâm yêu nhau.”
“Cùng một người đàn ông đã có vợ có con nói chuyện tình yêu đích thật? Bà không cảm thấy rất ghê tởm sao?”
Tần Sắt quay mặt đi, “Nếu như tôi thiếu hai người, tôi cảm thấy tôi đã trả sạch rồi, mẹ của cô vừa rồi suýt bóp chết tôi, cô nhìn cổ tôi…”
“Suýt chút?”
“Vậy bà có biết hay không, bởi vì một mình bà hủy đi một gia đình, bởi vì bà mà tôi không có bố, cũng bởi vì bà mà tôi vô số lần suýt nữa không có mẹ? Món nợ này nên tính thế nào đây?”
“Bà nói bà thiếu chúng tôi đã trả sạch? Nhiều năm như vậy bà dùng cái gì trả?”
Tần Sắt nhìn cô, “Cũng chỉ có cô là mất đi sao? Tôi cũng đã mất đi cha mẹ, tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ…”
“Bà làm chuyện xấu xa như vậy, không phải đáng đời bà sao? Bà là đáng đời, mà tôi và mẹ tôi là vô tội, như thế nào có thể đánh đồng chứ?”